Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 513: Ta không thể không có ngươi

"Khanh Khanh, xác định là chỗ này sao?" Liễu Thiên Lâm xuống xe, chống nạnh nhìn thoáng qua cửa lớn biệt thự, ngay cả một cánh cổng riêng cũng không có. Từ ngoài cửa đi thẳng vào đại sảnh, lại đến hậu viện, hoàn toàn thông suốt, ngay cả một bóng người sống cũng không thấy. Giản Lập Vân không giống Liễu Thiên Lâm, ở trong biệt thự bốn chỗ chạy loạn, mà là đứng ở trước cửa sổ sát đất to lớn quan sát. Nàng nheo mắt, nhìn thấy vết đạn xuyên qua tấm kính. Liễu Gia lúc trước chính là dựa vào việc hoạt động ở khu vực xám mà lập nghiệp. Đến bây giờ, con cái Liễu Gia có thể có những hướng đi nghề nghiệp khác nhau. Có người làm trong công ty gia tộc, có người tự mình ra ngoài lập nghiệp, có người tham chính, có người làm quan tòa, làm thầy thuốc. Trong đó hướng phát triển hiếm thấy nhất, có lẽ chính là giống Liễu Thiên Lâm làm thần phụ. Nhưng là người Liễu gia, bọn họ đều cần một kỹ năng, đó chính là bắn súng. Cho nên, Giản Lập Vân không ngạc nhiên chút nào, Liễu Khanh Khanh trên đường rời nhà ra đi, mang theo súng ống. Thậm chí, vừa rồi nghe Liễu Khanh Khanh nói không phải mình nổ súng, nàng cũng mang thái độ hoài nghi. Dù sao Liễu Khanh Khanh bây giờ thay đổi quá nhiều, không giống như là đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời trước đây. Ai biết nàng có thể nói dối hay không? Nhưng bây giờ, Giản Lập Vân ngẩng đầu, nhìn vết đạn trên kính, cuối cùng nàng đã tin. Liễu Khanh Khanh nói thật. Giản Lập Vân ánh mắt đi theo hướng vết đạn, cuối cùng dừng lại ở chiếc ghế salon da thật đặt giữa đại sảnh. Lưng ghế sofa cùng trên bệ dính máu đã khô, trên bàn trà vứt bừa các dụng cụ chữa bệnh, trên sàn nhà và thảm in hỗn độn dấu chân. Nơi này rõ ràng đã trải qua một cuộc cứu giúp vội vàng. Thế nhưng hiện tại, cả tòa biệt thự lại yên tĩnh đến rợn người. Người đâu? “Đừng động!” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng, một vật cứng lập tức chọc vào lưng. Giản Lập Vân dựng tóc gáy, lập tức cứng đờ người. “Ngươi thật nhát gan, giống như trước đây.” Nghe được giọng nói quen thuộc vang bên tai, Giản Lập Vân lập tức thả lỏng. Nàng quay đầu, không chút do dự đẩy cái điện thoại Liễu Thiên Lâm đang chọc vào lưng nàng. “Ngươi thật nhàm chán, giống như trước đây.” Nói xong, Giản Lập Vân lướt qua vai Liễu Thiên Lâm, đi về phía Liễu Khanh Khanh. Tê... Liễu Thiên Lâm thuận thế quay đầu, chống nạnh nhìn bóng lưng Giản Lập Vân, trầm mặc một lúc, hắn đột nhiên cười một tiếng. Vẫn là bộ dạng hờ hững với hắn như vậy. Nhưng mà, quan trọng là. Hình như hắn thật sự bị chiêu này. Dù sao, nếu như không thật sự thích Giản Lập Vân, năm đó làm sao hắn có thể bỏ hết tất cả để cùng Giản Lập Vân bỏ trốn? Cho dù những năm này không còn gặp mặt, hắn cũng cố hết sức tránh giẫm lại vết xe đổ với Giản Lập Vân. Nhưng bây giờ. Hai người vì con gái mà miễn cưỡng liên hệ với nhau, hắn đột nhiên cảm thấy... Chưa chắc đã không phải chuyện tốt. Câu nói kia là như thế nào nhỉ, áo mới thì tốt, người vẫn là cũ tốt. Liễu Thiên Lâm nhìn bóng lưng Giản Lập Vân, có chút hoài niệm thở dài một tiếng. Trước khi kết hôn với Giản Lập Vân, hắn đã có con riêng, sau này nhận về nhà nuôi, tính là đại ca của Liễu Khanh Khanh. Mà sau khi ly hôn với Giản Lập Vân, hắn có lần không dùng biện pháp tránh thai, khiến một người mẫu có thai, tính là em trai của Liễu Khanh Khanh. Nói cách khác. Mặc dù ở bên ngoài nhìn, hắn có ba đứa con. Nhưng trong đó chỉ có Liễu Khanh Khanh là con gái ruột của hắn, do Giản Lập Vân sinh. Khanh Khanh là con duy nhất của Giản Lập Vân, nhiều năm như vậy Giản Lập Vân cũng không có đi tìm người chồng khác, cho nên... Liễu Thiên Lâm sờ cằm, đầu óc nghĩ lung tung. Cho nên hắn sẽ không quá hà khắc với Giản Lập Vân, đó là con gái duy nhất của nàng, việc nàng dùng sai phương pháp giáo dục cũng là rất bình thường. Liễu Thiên Lâm tựa vào vách tường bóng loáng, nhìn chăm chú hai mẹ con đang nói chuyện nhỏ giọng. Dù sao, bây giờ Giản Lập Vân đang sửa đổi không phải sao? Ai rồi cũng sẽ mắc sai lầm. Liễu Thiên Lâm không nhớ lại khoảng thời gian khốn khó đó, hắn chỉ là thỉnh thoảng hoài niệm người ở bên cạnh mình. Hít sâu một hơi, ngọn lửa trong lòng Liễu Thiên Lâm sớm đã dập tắt nay lại bùng cháy, cán cân trong lòng hắn dần dần nghiêng đi. Mặc dù chuyến này không bắt được Lục Tinh. Nhưng thấy Khanh Khanh và Giản Lập Vân hòa hoãn quan hệ, cũng coi như có thu hoạch. Liễu Thiên Lâm bước nhanh hai bước tới ghế salon. Hắn nhìn vết máu khô trên ghế, còn có chiếc áo khoác nam treo ở chỗ lan can, lên tiếng nói. “Bành gia đã sụp đổ, chỉ là dựa vào chút ân tình cũ còn sót lại mà thôi.” “Bây giờ người đều chết rồi, ân tình chiếu cố của người ta cũng đã hết thì còn có thể truy cứu thế nào nữa?” “Huống chi, chuyện này vốn không liên quan gì tới ngươi, thậm chí ngươi còn là người bị bắt tới.” Liễu Thiên Lâm vỗ vai Liễu Khanh Khanh, hiếm khi đứng đắn nói. “Sẽ không có ai truy cứu đâu, cho dù có muốn truy cứu cũng không nên tới tìm ngươi, ngươi cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ giải quyết.” Bản thân thân phận của Bành Minh Khê đã rất nhạy cảm, làm sao còn có thể xuất đầu lộ diện được nữa. Hơn nữa, nếu như những người kia muốn truy cứu, sẽ không vội vàng vàng mà chuyển đi như vậy. Liễu Khanh Khanh ngẩng đầu, vẻ mặt hốt hoảng nhìn Liễu Thiên Lâm, giọng khàn khàn hỏi. “Cha, con còn có thể ở bên Lục Tinh được không?” “... Duyên phận vẫn phải xem ý trời.” Liễu Thiên Lâm nghẹn lại, đáy mắt hiện lên vẻ bối rối. Trước khi triệt để kiểm tra lại Lục Tinh, hắn không dám đánh cược nghiêm túc như vậy. Nếu có thể khiến Liễu Khanh Khanh tự mình không thích Lục Tinh thì đó chính là kết quả tốt nhất, mọi người đều vui vẻ. Nhưng bây giờ nhìn mặt Liễu Khanh Khanh tái nhợt... Liễu Thiên Lâm xoa mặt, có chút bực bội, con đường này căn bản không thể được mà. Giản Lập Vân lo lắng nhìn Liễu Khanh Khanh, nắm chặt tay nàng không buông. Trên đường tới, nàng đã nghe Liễu Thiên Lâm kể về nghề nghiệp của Lục Tinh, cùng với các người phụ nữ có liên quan tới hắn. Nghe được nhiều thông tin như vậy, kết hợp với biểu hiện của Liễu Khanh Khanh hiện tại. Giản Lập Vân lúc này chỉ hiện lên một câu trong đầu - Lục Tinh và Khanh Khanh tuyệt đối không thể ở bên nhau! Nàng ngẩng đầu, nhìn Liễu Thiên Lâm. Dù sao cũng từng là vợ chồng, có thể đại khái nhìn ra được suy nghĩ của đối phương. Ít nhất hiện tại, nàng có thể nhìn ra được. Liễu Thiên Lâm cũng không hề đồng ý chuyện Khanh Khanh và Lục Tinh ở bên nhau như vẻ bề ngoài. Có lẽ, Liễu Thiên Lâm cũng phản đối cuộc hôn nhân này, chỉ là vì sợ con gái ghi hận mình, nên hắn mới rất có tâm cơ không mở miệng nói. Giản Lập Vân như có điều suy nghĩ ôm vai Liễu Khanh Khanh, ánh mắt cúi xuống. Liễu Thiên Lâm nhất định sẽ không bị ai nắm thóp. Cho nên, nàng chỉ cần giữ chặt Khanh Khanh trong tay, thêm vào sự áy náy của Liễu Thiên Lâm với mình, thì nàng mới có thể liên tục đạt được những gì mình muốn. Có thể Lục Tinh đó quá nguy hiểm, lúc nào cũng có thể dẫn Khanh Khanh đi chệch hướng. Nàng phải nghĩ cách, khiến Khanh Khanh hết hy vọng với Lục Tinh, sau đó trở về lồng giam của nàng, làm cô bé ngoan ngoãn mà. Giản Lập Vân dịu dàng vuốt ve tóc Liễu Khanh Khanh, như một người mẹ thật sự thở dài. “Khanh Khanh à...” Ta không thể không có ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận