Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 430: Cá con cá con

“Về rồi à.” Trì Việt Sam một tay chống lên bàn, khóe môi nhếch lên cười nhạt. Ánh mắt nàng rơi vào đôi mắt có chút sưng của Ôn Linh Tú, trong lòng khẽ gật đầu. Lúc nãy không cùng ra ngoài, thật ra là nàng đã dự liệu được phản ứng của Lục Tinh. Hiện tại xem ra, đoán không sai. Bản thân thất bại thì đáng sợ, nhưng địch nhân thảm bại còn khiến người vui vẻ hơn. Nàng tâm tình không tệ, bèn nhấc ấm nước, rót một chén trà vào chiếc cốc duy nhất mà Ôn Linh Tú đã dùng, thân mật nói. “Ôn Tổng uống trà.” “Cảm ơn.” Ôn Linh Tú ngồi về ghế, hai tay bưng lấy chén trà dùng một lần, cuối cùng cũng cảm thấy độ ấm cơ thể đang dần hồi lại. Trì Việt Sam khựng lại một chút, có lễ phép như vậy sao? Mấy vị lãnh đạo thấy Ôn Linh Tú tiến vào thì mỗi người đều kín đáo nhìn nhau, rồi định đứng dậy cáo từ. Triệu Gia Gia khách sáo nói, “Ôi, hôm nay trễ thế này rồi, hay là ở lại đây ngủ một đêm đi!” “Không được không được.” “Người nhà vẫn còn chờ.” “Đúng, chúng tôi không làm phiền lão gia tử.” “Không sao đâu, chúng tôi đều lái xe tới mà.” “……” Khách sáo qua lại mấy lượt, cuối cùng cũng tiễn được đám người ra cửa. Nhìn thấy mấy chiếc xe rời đi, Lục Tinh từ trong đống tuyết đứng dậy, sau đó quay người kéo Niếp Niếp đứng lên. “Đi tìm mẹ đi con.” Lục Tinh quay người phủi những mảnh tuyết trên người Niếp Niếp, “vớ có bị ẩm không?” “Không có, Niếp Niếp mặc dày lắm!” “Ha ha ha, có dự kiến trước thế cơ à.” Lục Tinh cười một tiếng, “đi thôi, đi tìm mẹ con.” Niếp Niếp đứng tại chỗ không nhúc nhích. Lục Tinh ngồi xổm xuống, nhìn vào đôi mắt đen láy của Niếp Niếp chợt nhớ ra điều gì đó, vừa cười vừa nói. “Quà tặng ba chuẩn bị xong rồi, ba sẽ gửi về cho con.” “Ba ơi, ba không được quên gửi cho con đấy.” Niếp Niếp đột nhiên nhào tới ôm cổ Lục Tinh, lại lặp lại một lần. “Ba không được quên đấy.” Vì mặc quá dày, lỗ tai lại quá lạnh nên Lục Tinh không nghe rõ câu vừa rồi rốt cuộc là ‘con’ hay là ‘ta’.......
Nhìn từng chiếc xe rời khỏi sân, Ôn Linh Tú đứng dưới mái hiên nói với Triệu Gia Gia và Triệu Nãi Nãi. “Bên ngoài lạnh quá hai vị đừng tiễn nữa.” “Ôn Tổng, cô đúng là người tốt mà.” Triệu Gia Gia hơi xúc động, “Tôi nghe lãnh đạo nói, gần cô nhi viện, Ôn Tổng cô còn đầu tư xây thư viện và trường học, còn muốn xây nhà máy ở chỗ chúng tôi.” “Chỗ chúng tôi không giàu có, rất nhiều đứa trẻ căn bản không ai quản, hoặc là sớm bỏ học đi làm công, hoặc là ngộ nhập lạc lối.” “Trong số những đứa trẻ không ai quản đó, ngoài trẻ mồ côi ra còn có trẻ bị bỏ lại, lần này xây nhà máy thì người lớn có việc làm, sẽ ít đi vài đứa trẻ bị bỏ lại.” Ôn Linh Tú đã nghe quá nhiều những lời a dua nịnh hót, tất cả đều có mục đích moi tiền từ túi nàng. Mà việc nàng đầu tư vào những công trình cơ sở này, đều chỉ vì muốn Lục Tinh bớt vất vả hơn thôi. Nhưng mà. Nàng nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Triệu Gia Gia và Triệu Nãi Nãi, bỗng nhiên hốc mắt cay xè. Đây là những người thực tâm thực ý muốn làm. Ôn Linh Tú nở một nụ cười dịu dàng, lên tiếng. “Ngài nói quá lời rồi, những người kinh doanh chúng ta dựa vào vận may và môi trường xã hội để làm ăn, khi mình không lo cái ăn cái mặc thì càng phải có trách nhiệm đóng góp cho xã hội.” “Tôi biết sức của tôi và hai vị đều có hạn, nhưng nếu có thể có tiền góp tiền, có sức góp sức, nếu có thể khiến môi trường này tốt hơn một chút thì đều rất đáng giá.” Nghe vậy Triệu Nãi Nãi khựng lại một chút, hốc mắt bà nông, trong nháy mắt đã đỏ hoe, giọng bà có chút chua xót nói. “Ôn Tổng, cô tốt quá, nếu có thể gặp được cô sớm hơn thì tốt biết mấy.” Ôn Linh Tú đã nhận ra sự tiếc nuối trong câu nói, nên nàng lên tiếng hỏi. “Lúc trước...không được dễ chịu sao?” Triệu Gia Gia thở dài, ngượng ngùng nói. “Lúc trước tôi và vợ chồng tôi định mở cô nhi viện, nhưng không có kinh nghiệm, chỉ thấy bọn trẻ không cha không mẹ tội nghiệp quá, nhưng chúng tôi không tính toán kỹ các khoản chi.” “Lúc trước khi cô nhi viện không có tiền, vợ chồng tôi ban đầu dùng tiền tích góp của mình, sau này thực sự không đủ thì đi tìm chính phủ, tìm các ông chủ lớn.” Những lời nói lạnh nhạt chẳng bao giờ ngớt. “Hiện tại trên mạng có một từ hay dùng là gì nhỉ?” Triệu Gia Gia suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng nhớ ra “Bắt cóc đạo đức!” “Trên luật pháp cũng không có quy định mấy ông chủ lớn đó nhất định phải quyên tiền, người ta cũng dựa vào nỗ lực của bản thân để kiếm được nhiều tiền như vậy.” “Chúng tôi đi xin tiền người ta như vậy, thì cũng như những người trên mạng nói, giống như đang bắt cóc đạo đức vậy.” Nói đến đây, Triệu Gia Gia và Triệu Nãi Nãi thật ra có chút xấu hổ. Nhưng khi đó thật sự không vượt qua được. “Mấy đứa trẻ không cha không mẹ đó cứ chớp chớp mắt nhìn mình hỏi: Ông bà ơi, ông bà không cần con nữa sao? Con sẽ ngoan, đừng bỏ con mà.” Ôn Linh Tú và Trì Việt Sam đều sững người, đồng thời nghĩ đến một chuyện. Lục Tinh có từng nói những lời này không. Triệu Nãi Nãi vừa nói vừa rút chiếc khăn tay từ trong túi ra lau mắt. “Lúc đó có một ông chủ nói muốn quyên tiền, chúng tôi nghe xong đã đặc biệt cảm ơn, còn chụp ảnh nữa.” “Kết quả hôm sau ảnh đã lên báo rồi, nói hắn là người tốt làm việc thiện quyên góp nhiều tiền, nhưng chúng tôi căn bản không nhận được một xu.” “Tôi và ông lão nhà tôi quyết định đến gặp ông chủ đó hỏi cho ra nhẽ, lúc đó thằng cháu ngoan lớn tuổi nhà tôi nhất định đòi đi cùng.” Nói đến đây, Triệu Nãi Nãi không nói được nữa. Nhớ đến chuyện cũ, Triệu Gia Gia một đại hán tử như vậy cũng hơi đỏ mắt, “thôi không nói nữa, chuyện qua rồi mà, bây giờ không phải tốt hơn rồi sao, còn gặp được Ôn Tổng tốt bụng nữa.” “Cô nói tiếp đi, sau khi đi đòi tiền thì sao?” Sắc mặt Ôn Linh Tú hoàn toàn nghiêm túc. Triệu Gia Gia khựng lại, chậm rãi nói. “Thì... thì ông chủ đó nói, tiền trong tay ông ta thích cho ai thì cho, có giỏi thì đi mà kiện, mà có tiền kiện thì càng không cần ông ta giúp nữa.” “Ông chủ đó nói chuyện chúng tôi làm đều vô nghĩa, mấy đứa trẻ không cha không mẹ, dù có lớn lên cũng là đồ bỏ đi của xã hội, chi bằng chết cho xong.” “Ông ta nói, nếu chúng tôi mở bệnh viện phá thai miễn phí, ông ta còn cho vài đồng để ủng hộ, để mấy đứa trẻ không nên sinh ra phải phá hết đi, một lần vất vả suốt đời an nhàn.” Triệu Gia Gia thở dài khi nói đến đây. “Ông chủ đó nói, mấy đứa trẻ bị bỏ rơi chính là những con cá nhỏ bị dạt lên bờ, thượng thiên đã định cho chúng nó số chết, ông ta bảo có nhiều cá con phải chết như thế, hai người chúng tôi không cứu được đâu, chẳng ai nhớ, cũng chẳng ai quan tâm.” “Lúc đó Lục Tinh đang đứng bên cạnh nghe sao?” Trì Việt Sam đột nhiên hỏi.
“Đúng.” Triệu Gia Gia nở một nụ cười có chút kiêu ngạo. “Nó nói, con cá nhỏ này có nó quan tâm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận