Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 18: Một lần hướng ngoại, đổi lấy chung thân hướng nội

"Chương 18: Một lần hướng ngoại, đổi lấy chung thân hướng nội"
"Ngươi rất ghét ta sao?"
Ngụy Thanh Ngư đứng dưới bóng cây, không hiểu nhẹ nhàng nghiêng đầu.
Hí.
Nói như thế nào đây.
Lục Tinh đi đến bên cạnh Ngụy Thanh Ngư, nói với nàng: "Ngươi biết không, gen thật sự rất không công bằng."
"Rõ ràng là ngẫu nhiên sắp xếp mã hóa, lại khiến có người vóc dáng thập ác bất xá, có người vóc dáng hiền lành ôn nhu."
Trong đôi mắt trong veo của Ngụy Thanh Ngư có chút hoang mang.
"Ngươi nói chuyện khó hiểu."
Lục Tinh nghiến răng: "Ý của ta là, ngươi đừng nói những lời như vậy nữa, ngươi nhìn xem ánh mắt xung quanh đi!"
Ngụy Thanh Ngư nhìn xung quanh, phát hiện có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về nàng và Lục Tinh.
Mỗi một ánh mắt nhìn về phía Lục Tinh đều toát ra hai chữ — —cặn bã nam!
Ai con mẹ nó nói không thể trông mặt mà bắt hình dong?
Nhìn xem khí chất thanh thuần như ánh trăng của Ngụy Thanh Ngư, nhìn lại khí chất bất cần đời của Lục Tinh.
Một câu chuyện về một tên tóc vàng lừa gạt học sinh ngoan liền ra đời!
Lúc này, một người mặc đồ thời thượng ôm chú chó Chihuahua đi ngang qua bên cạnh hai người, một chiếc điện thoại di động bị dính vào và rơi xuống giữa hai người.
"Ấy, dì ơi, điện thoại di động rơi mất rồi."
Lục Tinh và Ngụy Thanh Ngư tạm gác chuyện muốn nói, vội vàng đuổi theo dì kia.
Dì kia ôm chú chó Chihuahua vẫn còn đang ngắm nghía.
Nghe thấy Lục Tinh nói, sờ vào túi.
"Ôi chao! Thật là điện thoại di động của tôi!"
Xã hội hiện đại, mất điện thoại di động đúng là một chuyện phiền phức.
Dì cảm kích nắm tay Lục Tinh và Ngụy Thanh Ngư, có chút nói năng lộn xộn.
Có thể thấy.
Đây là một dì vừa dễ kích động lại vừa đáng yêu.
Dì mở điện thoại di động, cao hứng nói:
"Mọi người trong nhà ơi! Đôi trai tài gái sắc trẻ tuổi này nhặt được điện thoại di động trả lại cho tôi! Cảm ơn rất nhiều, vô cùng cảm ơn! Nhất định phải khen ngợi một phen, đôi tiểu tình nhân làm việc tốt!"
Người Lục Tinh đều ngơ ngác, đụng phải một dì quá là "xã trâu", hắn hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Hai chữ "tiểu tình nhân" vừa thốt lên, Ngụy Thanh Ngư cũng không khá hơn chút nào, cả người cứng đờ tại chỗ, hai má đỏ bừng!
Trước khi đi, Lục Tinh buột miệng hỏi:
"Dì ơi, video này dì đăng lên để làm gì vậy ạ?"
Dì ôm chú chó Chihuahua vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt hắn và Ngụy Thanh Ngư.
"Đương nhiên là đăng lên mạng rồi!"
"Dì muốn khen ngợi hai con một chút vì đã làm việc tốt! Tài khoản của dì có rất nhiều bạn bè thân thích, để họ cũng phải trầm trồ khen ngợi hai con trai tài gái sắc!"
Ách...
Lục Tinh tê cả da đầu: "Có thể không đăng được không?"
Dì thoải mái nói: "Đã đăng lên rồi!"
Hả?! ! !
Ta coi dì như người thân, dì lại treo ta lên mạng? !
...
Lúc hai người trở lại dưới tán cây.
Nhìn nhau.
Phì cười.
Hai người không biết ai bắt đầu, Lục Tinh trực tiếp cười ha hả!
Ngụy Thanh Ngư cười kín đáo hơn, nhưng đuôi mày khóe mắt đều tràn đầy ý cười nhẹ nhõm.
Bầu không khí vừa rồi có chút nặng nề liền tan biến.
Ngụy Thanh Ngư khẽ cong khóe miệng, nhìn dáng vẻ cười tùy ý của Lục Tinh, nhẹ nhàng nói:
"Còn muốn nói chuyện lúc nãy không?"
Lục Tinh cười toe toét ngồi xuống ghế dài dưới gốc cây, ôm cặp sách vào lòng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Ngụy Thanh Ngư khựng lại một chút, tai bất giác đỏ lên.
Nàng luôn cảm thấy hành động vỗ vỗ của Lục Tinh này.
Giống như không phải bảo nàng ngồi bên cạnh...
Mà là ngồi lên đùi hắn ấy.
Ngụy Thanh Ngư mím nhẹ môi, vẫn là chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lục Tinh.
Lục Tinh luôn là người hành động, hắn không thích kéo dài vấn đề, sau đó vừa cười vừa nói:
"Ngươi muốn nói gì, ở đây hỏi luôn, ta trả lời cùng một lượt."
Ngụy Thanh Ngư im lặng một lát, cố gắng tìm trong ánh mắt Lục Tinh một chút ôn nhu đã từng có.
Nhưng mà không có.
Ngụy Thanh Ngư cụp mắt xuống, để lộ một mảnh gáy trắng ngần, lặp lại vấn đề vừa nãy.
"Ngươi ghét ta sao?"
"Ta không ghét ngươi, tất cả mọi người không ghét ngươi, ngươi là người rất tốt."
"Nhưng mà ngươi cười với cô ở trong tiệm kia, cười với công nhân vệ sinh bên đường, còn cười với mây trên trời nữa."
"Ý gì? Ta không thể cười à? Ta cười với ai chẳng được."
"Ngươi không cười với ta."
"Hả?"
Ngụy Thanh Ngư ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lục Tinh, nghiêm túc nhắc lại:
"Hôm nay ngươi nhìn ta luôn nhíu mày, ngươi không hề cười với ta."
Lục Tinh khó tin.
Không phải chứ!
Tỷ ơi!
Ngươi biết mình đang nói gì không? !
Lục Tinh chỉ vào mình hỏi: "Ta là gì của ngươi?"
Ngụy Thanh Ngư giật mình.
Ban đầu Lục Tinh theo bên cạnh nàng, nàng muốn đuổi Lục Tinh đi, nhưng mà ý chí của Lục Tinh lại quá kiên cường, vẫn ở bên cạnh nàng.
Lục Tinh lúc nào cũng để ý nhu cầu của nàng, gặp phải vấn đề thì lập tức ra tay giúp đỡ, còn làm đồ ăn sáng ngon cho nàng.
Quan trọng nhất là, khác với những người theo đuổi nàng.
Từ đầu đến cuối, Lục Tinh đều không thổ lộ với nàng.
Vậy thì nàng lấy lý do gì để đuổi Lục Tinh đi chứ?
Lâu dần.
Lục Tinh trở thành một thói quen của nàng.
Có lúc Ngụy Thanh Ngư cảm thấy mình rất tiện.
Bởi vì theo Lục Tinh ở bên cạnh lâu dài, nàng đã đạt được một thứ bí mật... cảm giác an toàn.
Thậm chí, ngày hôm đó Lục Tinh xông lên đánh nhau với đám côn đồ kia, lần đầu tiên nàng xuất hiện cảm giác hoảng hốt!
Nhưng mà.
Hiện tại Lục Tinh đột nhiên hỏi quan hệ của hắn và nàng, trong nhất thời Ngụy Thanh Ngư không biết định nghĩa ra sao.
Trong khoảnh khắc.
Ba chữ "tiểu tình nhân" dì kia nói dội thẳng vào trong đầu nàng!
Ba chữ này chỉ dừng lại trong đầu chốc lát rồi biến mất.
Không thể nào.
Cuộc sống của nàng tựa như một công thức toán học cố định, dù quá trình tính toán có xuất hiện một số sai lầm thì cuối cùng vẫn sẽ quay về quỹ đạo.
Tình yêu chân chính đối với Ngụy Thanh Ngư giống như quỷ vậy, ai cũng bảo nó thật sự tồn tại, nhưng mà Ngụy Thanh Ngư chưa bao giờ thấy.
Tình yêu là thứ không đáng tin.
Một lát sau, đại hoa khôi Ngụy kết luận.
"Ân nhân."
Phì cười, Lục Tinh bật cười.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Ngụy Thanh Ngư, hắn biết con ngỗng ngốc này lại lún sâu vào ngõ cụt rồi.
Nhưng Ngụy Thanh Ngư rất hài lòng với cách định nghĩa này của mình.
"Ngươi là ân nhân của ta, ta nên mời ngươi ăn cơm để biểu đạt lòng cảm kích."
Không quá thân thiết, cũng không xa lánh.
Hợp tình hợp lý, trong sạch.
Lục Tinh giơ tay ra hiệu "stop".
"Ta không muốn ăn cơm, ngươi muốn cảm ơn ta, chi bằng chuyển tiền trực tiếp cho ta đi."
Ngụy Thanh Ngư gật đầu.
"Cũng được, vậy ngươi kết bạn WeChat với ta."
Lục Tinh: ? ? ?
Không phải! Ngươi chơi thật hả? !
Lục Tinh vừa mở WeChat, phát hiện quả thật có một lời mời kết bạn, lại là gửi vào đầu tuần.
Khi đó hắn còn bận đối phó với Tống Quân Trúc, liếc qua rồi quên luôn!
Trên gương mặt thanh tú của Ngụy Thanh Ngư lộ ra vẻ nghi ngờ.
"Ngươi có vẻ như không hay xem điện thoại."
Lục Tinh hơi lúng túng ấn chấp nhận.
Phạm vi giao dịch giữa hắn và lão cha Ngụy chỉ bao gồm trong trường, căn bản không cần trao đổi WeChat với Ngụy Thanh Ngư.
Nói cách khác, đến bây giờ hắn mới có phương thức liên lạc với Ngụy Thanh Ngư.
Vừa chấp nhận kết bạn, ngay lập tức Lục Tinh nhận được một khoản chuyển khoản 50.000 tệ.
Ngụy Thanh Ngư nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nghiêm túc nói:
"Hạn mức chuyển khoản đơn lần có giới hạn, ta tiếp tục chuyển cho ngươi."
"Ấy! Đừng!" Lục Tinh gấp gáp.
Hắn không ngờ Ngụy Thanh Ngư lại chơi thật như vậy.
Lão cha Ngụy đã trả xong tiền rồi, không có đạo lý lại thu thêm tiền ngoài.
"Đủ rồi, thật sự đủ rồi, đừng chuyển nữa, chuyển nữa trong lòng ta có gánh nặng đấy."
Ngụy Thanh Ngư mỉm cười.
"Lúc đó dù không phải là ngươi, mà là bất cứ cô gái nào ta đều sẽ giúp, ngươi không cần để ý quá đâu."
Ngụy Thanh Ngư mặt không cảm xúc.
Lục Tinh quan sát sắc mặt của Ngụy Thanh Ngư, có chút đau đầu.
Con ngỗng ngốc này không hiểu tình cảm, có khả năng nảy sinh một loại tình cảm mà bản thân cũng không hề nhận ra.
Trước kia khách hàng của hắn cũng như Trì Việt Sam thôi, có gặp gỡ thì cũng có lúc chia tay.
Nhưng bây giờ, Ngụy Thanh Ngư lại có chút khó giải quyết rồi!
Tháng sáu Lục Tinh đã có thể giải thoát chạy về phía tự do, cái ngọn lửa tình cảm chết tiệt này bùng lên căn bản không có chút lợi ích nào!
Lục Tinh quyết định nhanh chóng kết thúc sự việc này.
"Tiền ta nhận, xem như phí cảm ơn của ngươi, ân tình giữa chúng ta xóa bỏ."
Ngụy Thanh Ngư còn muốn nói gì đó, Lục Tinh trực tiếp ngắt lời nàng.
"Ta là dân quê, không được thấy nhiều việc đời, khi vào trường thấy ngươi xinh đẹp nên mới muốn đối tốt với ngươi."
Đối mặt với lời khen chân thật, chất phác như vậy, Ngụy Thanh Ngư có chút mất tự nhiên.
Lòng của nàng đột nhiên nhảy lên.
Hơn hai năm qua, Lục Tinh đều chưa từng đề cập đến việc thích, cũng chưa từng thổ lộ với nàng.
Chẳng lẽ bây giờ hắn muốn...
Thổ lộ?
Ngụy Thanh Ngư nắm lấy vạt váy, ngón tay run rẩy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận