Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 94: ai tới mau cứu ta

"Cái gì?!"
"Chòm Song Tử với chòm Bạch Dương chỉ số phù hợp...Vậy mà còn thấp hơn so với chòm Song Tử với Bảo Bình?"
Đồ nhảm nhí! Rõ ràng là tin vịt! Sau khi tiễn Triệu Trang Trang về, dù ngoài miệng Hạ Dạ Sương nói mấy cái thứ chòm sao này thật ấu trĩ. Nhưng nghĩ ngợi một chút, nàng vẫn lén la lút lút chui vào phòng nghỉ mở web lên tra độ tương hợp của các chòm sao.
Nhưng mà. Khi Hạ Dạ Sương thấy chỉ số phù hợp giữa Lục Tinh và mình còn thấp hơn giữa Lục Tinh và Ngụy Thanh Ngư. Nàng tức điên. Thật sự là tức điên rồi!
"Bịch!"
Hạ Dạ Sương ném điện thoại lên bàn, tức giận bất mãn nói.
"Đây quả thực là mê tín dị đoan!"
Nàng không tin mấy trò ấu trĩ này! Quá ghê tởm!
Trầm mặc một lát...
Hạ Dạ Sương lại cầm điện thoại lên.
"Không được, chòm sao không dùng được, phải tính bát tự."
Nàng không tin! Chẳng lẽ không có một cái nào chỉ số phù hợp cao sao?!
...Trong lúc Hạ Dạ Sương đang bắt đầu hành trình đi xem bói thì. Lục Tinh đang làm một CV chuyên nghiệp, cho Liễu Khanh Khanh sai bảo như trâu như ngựa.
Emmm. Cũng không đúng. Là Liễu Khanh Khanh đang sai bảo hắn như trâu như ngựa.
"Thật không ngoan, đây là trừng phạt đó, sao ngươi còn hưởng thụ thế? Hửm?"
Lục Tinh xoa thái dương, dùng giọng điệu đầy cảm giác áp bức chậm rãi đọc thoại.
"Quỳ xuống cho tốt!"
"Tê——"
Đầu dây bên kia, hơi thở của Liễu Khanh Khanh đột nhiên trở nên dồn dập, giọng nói lộ vẻ vội vàng và kích động:
"Quỳ, quỳ tốt."
Lục Tinh khẽ cười, giọng điệu lạnh lùng mang đầy vẻ áp bức, ngạo mạn mà trầm thấp hỏi:
"Vậy ngươi phải gọi ta là gì đây, con nhỏ **"
"Hô——"
"Ân——"
"Tê——"
Lục Tinh cẩn thận nghe sự thay đổi trong ngữ điệu của Liễu Khanh Khanh, dùng đó để phán đoán trạng thái của cô ta.
Haizz. Thảo nào người mù có thính giác rất nhạy. Cái này mà không nhạy cảm cũng chịu thôi!
Lục Tinh vừa đọc lời thoại vừa mở tin nhắn với Hạ Dạ Sương ra xem. Hạ Dạ Sương không biết nổi điên cái gì. Gửi liên tù tì mười tám tin rồi lại thu hồi hết mười tám tin.
Khi con gái gửi tin nhắn như vậy, chính là muốn nói chuyện mà không muốn mất mặt đó mà. Lúc này, nếu muốn tiếp tục mối quan hệ thì phải nhắn tin lại. Nếu không muốn tiếp tục, cứ lơ đi là được.
Rất hiển nhiên. Hiện tại đang là giờ phục vụ Liễu Khanh Khanh. Làm một kẻ săn gái chuyên nghiệp, bỏ mặc khách hàng mà đi tìm người con gái khác thì quả là đáng lên án.
Cho nên. Lục Tinh không thèm để ý đến Hạ Dạ Sương, liếc nhìn đồng hồ đã điểm 12 giờ, miệng vẫn đang phun ra những lời hổ lang ở đầu bên kia điện thoại, tiện thể lắng nghe sự thay đổi trong giọng điệu của Liễu Khanh Khanh.
Bận rộn thật, bận một chút cũng tốt.
Hai giờ rưỡi sáng.
Liễu Khanh Khanh mệt mỏi toàn thân không còn chút sức lực, tùy tiện đặt điện thoại bên tai, cố gắng để giọng của Lục Tinh có thể nhanh chóng truyền vào hệ thống thính giác của cô ta!
"Hôm nay thể hiện rất tốt, tiền sẽ chuyển."
Trong giọng Liễu Khanh Khanh mang theo cảm giác suy nhược, "à...mà..."
"Cô cứ nói."
Lục Tinh lúc nào cũng chờ lệnh. Sau khi Liễu Khanh Khanh thỏa mãn, hắn sẽ không lập tức cúp máy, mà còn nói chuyện thêm vài câu để cô ta bình tĩnh lại. Giống như kiểu thời gian an ủi sau khi đã xong việc ấy.
Emmm. Tóm lại một ý là. Đây là tố chất của một người chuyên săn gái, sao có thể vô tình nhẫn tâm được chứ?
Liễu Khanh Khanh như một con mèo lười, từ từ lật mình, nằm sấp lên gối. Mấy sợi tóc hồng tùy tiện rơi xuống mặt nàng, nàng yếu ớt cười một tiếng, hai bên má lúm đồng tiền đáng yêu. Liễu Khanh Khanh dùng giọng mũi hơi đáng yêu, kéo dài giọng điệu làm nũng mà nói.
"Tìm thời gian bàn chuyện gia hạn hợp đồng đi."
Sau khi Liễu Khanh Khanh hài lòng, trong giọng nói giống như rót mật ngọt trong veo.
Gia hạn hợp đồng ư? Lục Tinh im lặng một chút, nhẹ giọng đáp.
"Được."
"Công ty em đang có công trình, tầm tháng sáu mới giao, chúng ta khi đó bàn về chuyện hợp đồng được không?"
Công trình? Liễu Khanh Khanh nằm sấp lên gối, tóc hồng che khuất mặt, cô si mê cười, đại não vẫn còn đang mụ mị, lung tung đáp.
"Anh hóa ra làm công trình à."
"Kiếm miếng cơm thôi."
Lục Tinh vội vàng tiếp lời, không để khách hàng cảm thấy khó xử. Liễu Khanh Khanh càng yên tâm, xem ra cái danh sách lần trước đúng là bị trùng tên, còn làm cô ta mấy ngày mất ngủ.
Hừ hừ, hừ hừ hừ.
Thật là thoải mái. Liễu Khanh Khanh lẩm bẩm thân thể thì sảng khoái, bên tai còn có Lục Tinh nhẹ nhàng an ủi, cô cảm thấy tối nay có thể ngủ ngon giấc.
Lục Tinh im lặng nghe Liễu Khanh Khanh lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy cô gái này mà không làm seiyuu thì phí quá. Giọng nói này. Đơn giản là tuyệt phẩm mà!
Mấy phút sau. Liễu Khanh Khanh thong thả cúp điện thoại. Trong phòng yên tĩnh trở lại, ánh trăng chiếu vào phòng, rơi xuống một dải ngân hà.
Liễu Khanh Khanh ở trong bóng tối một hồi lâu, đại não mới hồi phục lại.
Cô lại lật người, nằm duỗi thẳng người ra trên giường. Suy tư một lúc.
Liễu Khanh Khanh đưa cánh tay run rẩy mò lên chiếc cổ thon dài của mình, từ từ tháo khóa cài, cởi bỏ chiếc vòng da choker đen tuyền ra.
"Hô——"
Giải phóng hơi thở, Liễu Khanh Khanh im lặng nhìn trần nhà, đột nhiên dâng lên một nỗi chán ghét bản thân cùng cực.
"Ọe——"
Cô nhanh chóng xoay người ôm thùng rác, không ngừng nôn khan, nhưng không có gì cả.
"Bịch!"
Liễu Khanh Khanh ngã xuống sàn, những đau đớn trên thân thể phảng phất như cô không cảm nhận được, chỉ ngây người nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Vầng trăng treo cao, ánh sao lấp lánh. Một vệt trăng chiếu vào gương mặt Điềm Mị của nàng, nốt ruồi ở đuôi mắt càng thêm đẹp.
Liễu Khanh Khanh khẽ cười một tiếng.
"Buồn nôn thật."
Giống như động vật chưa được khai hóa, bị dục vọng khống chế.
Thật buồn nôn. Trong đôi mắt ngọt ngào của Liễu Khanh Khanh lúc này lại là một màu mờ mịt và tuyệt vọng.
"Loại ngày này biết đến khi nào mới là hết đây......"
Có ai đó đến cứu cô không?
...
Bên kia. Lục Tinh nhìn tin nhắn mới gửi đến của Hạ Dạ Sương, rơi vào trầm tư.
【AAA Hạ Dạ Sương 18 tuổi dễ nổi nóng】: mbti của anh là gì?
Lục Tinh gãi gãi đầu.
"Tiểu kim mao đổi nghề làm thầy bói rồi à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận