Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 305: Hạnh phúc chính là giảm xuống tiêu chuẩn

Chương 305: Hạnh phúc là hạ thấp tiêu chuẩn... Ôn Linh Tú mí mắt hơi giật, cúi đầu nhìn lướt qua người gửi thư. Là quản gia Hải Thành. [Quản gia (Hải Thành)]: Ôn Tổng, đêm qua ta cùng bảo mẫu bọn họ lại đi tìm kiếm ở khu vực công cộng của biệt thự, tìm được một hộp quà màu tím, không biết hộp quà này có phải là thứ ngài muốn tìm không, ta không cho bất kỳ ai mở ra, hộp quà đã được an trí thích đáng, là phái người đưa cho ngài đến Giang Thành, hay là chờ ngài về Hải Thành tự mình xác nhận [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]. Trong tấm ảnh, hộp quà màu tím nhạt được thắt một chiếc nơ con bướm nhỏ nhắn xinh xắn, hộp quà vuông vức đặt ngay ngắn ở đó. Ôn Linh Tú trầm mặc nhìn chằm chằm tấm hình kia. Nàng chỉ dặn người đi xem trong phòng ngủ có đồ của Lục Tinh để lại không, không ngờ Lục Tinh lại để ở bên ngoài. Cũng đúng. Lúc tặng quà cho người ta, đương nhiên là muốn tiện tay lấy được. Nếu không, đưa quà mà còn phải đối mặt với ánh mắt mong chờ của người ta, lại lúng túng nói: "Ngươi chờ ta một chút, ta đi lấy món quà." Vậy thì mất hứng quá. Ôn Linh Tú trong lòng suy nghĩ lung tung một chút, nhưng khóe miệng lại không thể cười nổi. Nàng muốn nhận được quà của Lục Tinh, lại không muốn nhận quà của Lục Tinh. Muốn nhận quà là vì nàng rất thích Lục Tinh. Không muốn nhận quà là vì nàng biết mình đối với Lục Tinh ý chí lực kém đến mức nào. Dù là nói chuyện với Ngụy Thanh Ngư, hay là tự nói với chính mình. Trong mỗi lần trò chuyện, nàng đều không ngừng tự nhủ, thôi bỏ đi, đừng gặp nhau nữa. Dừng lại ở đây đã rất tốt rồi. Tiếc nuối vẫn thường xảy ra trong cuộc đời nàng, tình yêu chỉ chiếm một bộ phận, tuyệt đối không phải là tất cả. Ôn Tổng, ngươi là Ôn Tổng, trong tay ngươi nắm giữ rất nhiều tiền bạc, vô số công nhân viên chức cùng gia đình đều phụ thuộc vào ngươi. Cho dù không có tình cảm, ngươi vẫn có thể sống cuộc sống của mình bình thường. Bởi vì mỗi ngày không có Lục Tinh đều là như vậy. "Mụ mụ, mụ nắm trúng tay con rồi!" Giọng nói ngây thơ, nũng nịu cắt ngang dòng suy nghĩ của Ôn Linh Tú. Nàng cúi đầu nhìn khuôn mặt mềm mại của Niếp Niếp, bóp một cái, cuối cùng cũng cười. "Được rồi được rồi, mụ mụ sai." "Hôm nay không gọi chú lái xe đưa con đi, mụ đưa con đi có được không?" "Dạ được!" Tiểu nhóc giơ cao hai tay, trong mắt long lanh. Ôn Linh Tú mặt mày dịu dàng, xoa đầu Niếp Niếp, rồi vội vàng liếc nhìn hộp quà kia. Cuối cùng, nàng khóa màn hình điện thoại, không hồi âm. Nàng đã nhận ra một ngọn lửa xao động đang đè nén trong lòng. Dựa vào khả năng tự trấn an của bản thân và sự kiềm chế xuất sắc, nàng tạm thời đè nén ngọn lửa xuống. Ôn Linh Tú không dám nghĩ, nếu nàng thật sự nhìn thấy bên trong hộp quà là gì, nàng sẽ phản ứng thế nào. Người như Lục Tinh, chuyên nghiệp đến mức tối đa. Trong những dịp sinh nhật quan trọng của khách hàng, hắn nhất định sẽ cố hết sức để tâm trạng của khách hàng lên đến đỉnh điểm! Ôn Linh Tú không dám nghĩ trong hộp quà có gì, nàng không dám nhìn. Nàng sợ mình sụp đổ. Giống như việc bạn cãi nhau to với cô bạn gái yêu nhau nhiều năm và quyết định chia tay. Bạn cho rằng bạn không quan tâm, tự nhủ với lòng mình độc thân cũng chẳng có gì không tốt, không có ai làm phiền nữa thì cứ sống cuộc sống bình thường, về sau muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, độc thân muôn năm!!! Nhưng vào một ngày bình thường, bạn vô tình lật trong tủ quần áo thấy món quà bạn gái đã chuẩn bị tỉ mỉ cho bạn. Bạn sụp đổ. Món quà chỉ là một cái neo điểm. Ký ức sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự kiềm chế bên ngoài, giống như thủy triều trào lên trong đầu! Bạn nhớ ra nàng, bạn nhớ ra những đêm dài hai người từng cùng nhau vượt qua, bạn nhớ ra những bữa khuya nóng hổi nàng nấu cho bạn vào đêm giông bão, bạn nhớ ra lần bạn phàn nàn PS5 đắt quá, thế là nàng đã tỉ mỉ chuẩn bị một chiếc PS5 làm quà cho bạn. Thì ra hôm đó nàng giục bạn về nhà nhanh như vậy, là vì muốn bạn mở hộp quà nàng tặng, nàng muốn thấy bạn vui. Nhưng bạn lại cảm thấy nàng phiền phức, thế là bạn về nhà và cãi nhau với nàng. Bây giờ bạn phát hiện ra mọi chuyện. Thế nhưng, hai người đã chia tay. Nếu bạn không nhìn thấy món quà này, có lẽ bạn vẫn có thể tiếp tục tự lừa dối bản thân, cho đến khi trái tim quên mất người này. Nhưng bạn lại vô tình nhìn thấy nó. Ôn Linh Tú không biết Lục Tinh đã dụng tâm đến mức nào vào món quà kia. Nàng đã rất vất vả mới có thể lừa mình để an tâm với hiện tại. Hạnh phúc là hạ thấp tiêu chuẩn. Nàng rõ ràng đã hạ thấp tiêu chuẩn rồi, nhưng lại gặp phải neo điểm mà Lục Tinh để lại. Đây là chiếc hộp Pandora. Một khi đã mở ra, Ôn Linh Tú không biết mình sẽ làm ra chuyện gì...... Vùng ngoại ô, chuồng ngựa. Huấn luyện viên cẩn thận dắt ngựa, để cô bé nhỏ xinh xắn như búp bê làm quen dần. Ôn Linh Tú ngồi nghỉ ở khu vực gần đó, thỉnh thoảng chụp ảnh Niếp Niếp, ghi lại những tiến bộ của Niếp Niếp. Nghe lời Lục Tinh, Ôn Linh Tú quyết tâm để Niếp Niếp tự lựa chọn cuộc sống mà con bé muốn. Dù thế nào, chỉ cần nàng còn sống, nàng vẫn luôn là mẹ của Niếp Niếp. Niếp Niếp rất ngoan, nhưng cũng không thiếu dũng cảm. Cô bé ngồi trên lưng ngựa nhỏ, trông như một chiến binh nhỏ oai phong, vẫy tay về phía Ôn Linh Tú. Nhưng bị huấn luyện viên giữ lại, liền ủ rũ cúi đầu bĩu môi. Huấn luyện viên gần như tưởng tiểu công chúa sắp khóc, kết quả cô bé lại nũng nịu nói với huấn luyện viên một câu xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa. Huấn luyện viên nghe thấy thì bất ngờ, trong lòng mềm nhũn. Không xa đó, Triệu Bí Thư nhận được điện thoại của quản gia Hải Thành. Sở dĩ là quản gia Hải Thành, bởi vì những căn nhà khác của Ôn Tổng ở thành phố khác có quản gia riêng, để dễ dàng phân chia. “Chào anh.” Triệu Bí Thư nghe quản gia biệt thự Hải Thành nói, ngẩng đầu nhìn Ôn Tổng đang mang dáng vẻ tĩnh lặng như tranh vẽ, rồi lại cúi đầu đá hai cái vào bãi cỏ. So với xử lý các công việc chuyên môn ở công ty, công việc của cô gần hơn với vị trí trợ lý riêng của Ôn Tổng. Sở dĩ là cô, vì trong các thư ký ở Trụ sở chính, cô là người tương đối “đần”. Nhiều khi, các ông chủ càng làm ăn lớn lại càng bất an. Khi hai cấp dưới có năng lực tương đương, các ông chủ sẽ tự nhiên chọn người "đần" hơn một chút. Không ai muốn khi ngủ, cả hai mắt phải thay phiên nhau trực cả. Triệu Bí Thư cúi đầu nghe quản gia biệt thự Hải Thành thuật lại, trong lòng có chút cảm giác khó nói. “Ôn Tổng vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh à?” “Cái hộp quà đó, anh bảo người đưa cẩn thận đến Giang Thành, không cần gửi chuyển phát nhanh, mà là để người mang đến.” “Ôn Tổng không trả lời anh thì anh không biết đoán ý sao?” “Tạm biệt.” Triệu Bí Thư cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Ôn Tổng, cảm giác vi diệu trong lòng lại càng đậm. Chuyện này giống như việc một bà chủ cẩn thận, tỉ mỉ như thường ngày của bạn, bỗng dưng gặp quả đắng với một người nào đó. Thật là có khí phách…...cảm giác thích thú khi xem trò vui. Có điều, Triệu Bí Thư cảm thấy thời gian cô đi theo Ôn Tổng đủ lâu rồi. Cô có thể đoán được Ôn Tổng có muốn nhìn món quà đó hay không…...
Bạn cần đăng nhập để bình luận