Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 314: Nàng không hỏi, ta không nói, nàng hỏi một chút, ta kinh ngạc

Chương 314: Nàng không hỏi, ta không nói, nàng hỏi một chút, ta kinh ngạc xấu hổ. Hiện tại tràng diện chính là cực kỳ xấu hổ. Phanh! Phanh! Lục Tinh bỗng nhiên từ trên ghế nằm xông lên, Hạng Trợ Lý tay đang cầm nước ngọt cũng đồng thời rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang. “Các ngươi đây là đang......” Tống Quân Trúc thường thường hối hận chính mình thấy quá nhanh, đến mức các loại xem hết mới phản ứng được mình đã nhìn thấy cái gì. Tống Quân Trúc có thể tiếp nhận Lục Tinh có rất nhiều khách hàng khác. Nhưng nàng tuyệt đối không thể nào chấp nhận được việc Lục Tinh trực tiếp ủng hộ hay phản đối giới tính mà cứ một đường phi nước đại theo hướng đó! Loại chuyện này là không nên chút nào a! Tống Quân Trúc bừng tỉnh đại ngộ. Hèn gì. Hèn gì Lục Tinh ăn nhiều thuốc bổ như vậy mà đối với nàng đều không chút phản ứng nào, hóa ra là...... “Ách......Tống Giáo Thụ, cô về rồi.” Vô cùng hiếm khi thấy Lục Tinh lắp ba lắp bắp hỏi, đi hướng Tống Quân Trúc, lúng túng mỗi bước chân đi đều như thể đang tạo ra một cái pháo đài ma thuật vậy. “Ta với Hạng Trợ Lý đang chơi trò nhảm nhí.” Lục Tinh đi đến trước mặt Tống Quân Trúc, ngượng ngùng sờ sờ mặt, cúi đầu đỏ mặt giải thích. “Ta ở trường học rất ít bạn bè cùng giới, Hạng Trợ Lý đối xử với ta rất tốt, ta xem hắn như một người bạn ít ỏi, nên mới đùa giỡn......” Hạng Hướng vốn định giải thích, nhưng vừa há miệng thì lập tức ngậm lại. Tốt. Có người đỡ cho hắn, sướng chết! Lão bản phu, anh là anh trai duy nhất của em! Em tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào mắng anh! Tống Quân Trúc trầm mặc nhìn chằm chằm Lục Tinh trước mặt. Nàng rất ít khi thấy Lục Tinh như thế này. Người này luôn nở nụ cười thành thạo điêu luyện, gặp chuyện không sợ hãi, hiếm khi mới thấy hắn cúi đầu đỏ mặt, có chút yếu ớt đang giải thích. Thật sự chính là rất......đáng yêu. Tống Quân Trúc tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhớ đến những điều gần đây nàng đọc trong sách. Khi cô cảm thấy một người không đẹp mắt mà là đáng yêu. Vậy thì cô xong đời rồi. Nhưng ngẫm lại những lời Lục Tinh nói cũng không sai, thời gian của hắn đều dành cho khách hàng, ở trường học rất ít bạn bè cũng đúng thôi. Trong lòng Tống Quân Trúc đột nhiên mềm nhũn, nàng xoa đầu Lục Tinh, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng có nói gì các người đâu.” Lục Tinh cong cong khóe miệng, lập tức ngẩng đầu mắt long lanh nhìn chằm chằm Tống Giáo Thụ. “Thật chứ?” Đôi khi trong tình cảm, cả hai đều cứng đầu không chịu cúi đầu, cảm thấy một khi cúi đầu thì bên kia sẽ đắc ý, tuyệt đối không thể như vậy. Người bình thường vốn mạnh mẽ, khi cúi đầu sẽ rất hấp dẫn người khác, đó không phải là mất mặt, ngược lại còn rất lôi cuốn. Yếu thế trước người yêu, nếu đó là tình yêu đích thực thì nàng sẽ chỉ càng yêu anh hơn. “Ngoài sân gió lớn, chúng ta vào trong phòng đi?” Khi phát hiện Tống Giáo Thụ đang run rẩy, Lục Tinh ôn tồn đề nghị. “Ừm.” Tống Quân Trúc đi ngang qua Hạng Trợ Lý, nhìn hắn một cái, trong ánh mắt tràn đầy tâm trạng phức tạp. Một mặt, nàng rất vui vì có người có thể chơi đùa vui vẻ cùng Lục Tinh. Mặt khác, nàng biết Lục Tinh không hiểu tình ý, nhưng không biết Hạng Trợ Lý thì sao a?! Tuy nhiên, theo những tin tức nàng điều tra được, Lục Tinh không có khách hàng là nam giới. Lục Tinh có lẽ là không có hứng thú với đàn ông......Phải không? Tống Quân Trúc đầy bụng lo lắng. Hiện tại nàng không chỉ phải đề phòng phụ nữ, mà còn phải đề phòng đàn ông nữa? Đây là cái quái gì thế này?! Lục Tinh đi theo sau lưng Tống Giáo Thụ, vào nhà tự nhiên cởi áo khoác cho nàng. Khi xoay người đi treo quần áo, Lục Tinh nhanh chóng ngửi hương thơm trên áo khoác. Một mùi khói nhàn nhạt cùng hai loại nước hoa. Nước hoa Tống Giáo Thụ thường dùng là do nhà điều chế nước hoa đến tận nhà làm riêng, tóm lại rất có phong cách, bá đạo và ngự tỷ. Còn nước hoa của Ôn A Di không cầu kỳ, chỉ là hương gỗ đơn giản, nghe có vẻ dịu dàng và thanh đạm, không hề có tính công kích. Lục Tinh ngửi lại lần nữa, rồi mới treo áo khoác lên, thở dài một tiếng. Ôn A Di không lừa hắn, cô ta thật sự đã đến Đế Đô và còn gặp Tống Giáo Thụ. Hắn biết Tống Giáo Thụ rất ít khi hút thuốc, chỉ khi trong lòng bực bội mới châm một điếu. Mà trước khi Tống Giáo Thụ ra ngoài, trên người nàng chỉ có mùi nước hoa mà thôi. Nhưng bây giờ. Sau khi Tống Giáo Thụ và Ôn A Di nói chuyện với nhau xong, Tống Giáo Thụ đã hút thuốc vì phiền muộn. Vậy thì. Rốt cuộc các nàng đã nói gì với nhau?! Răng hàm Lục Tinh như muốn cắn nát, bởi vì hắn có chút hiểu được Ôn A Di. Hắn cũng muốn gắn cái camera trên người Tống Giáo Thụ xem các nàng rốt cuộc nói cái gì! Chất vấn Ôn A Di, hiểu Ôn A Di, vượt qua Ôn A Di! Rốt cuộc chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường mà thôi, mà lại khiến Tống Giáo Thụ phiền muộn đến nỗi hút thuốc? Chắc chắn không phải Ôn A Di nói đơn giản như vậy! Dựa vào! Tiểu nhân trong lòng Lục Tinh đang gào thét, quả nhiên là thời gian thoải mái qua nhanh, liền có chuyện tìm đến cửa. Coi như vậy đi. Nàng không hỏi, ta không nói, nàng hỏi một chút, ta kinh ngạc. Ừ. Đúng là như vậy. Nhưng mà bây giờ Tống Giáo Thụ không nói ra, trong lòng chắc hẳn rất phiền muộn, hay là làm chút gì dỗ dành nàng cho vui vẻ đi. Lục Tinh hít sâu một hơi, quyết định, mỉm cười đi về phía Tống Giáo Thụ. Một lát sau. Tống Quân Trúc ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn Lục Tinh pha trà. Bàn tay hắn rất đẹp, thon dài hữu lực, thế nhưng khi thực hiện các động tác pha trà, hắn lại phải thu liễm sức mạnh, nhìn rất ôn hòa. Tống Quân Trúc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lục Tinh, suy nghĩ làm sao lại có thể có người đẹp như vậy. Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách, Lục Tinh ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, ung dung rót một tách trà, rồi đẩy chén men trắng về phía nàng, cười nói: “Hoa quỳnh trong vườn tối nay hình như sắp nở rồi.” “Có muốn cùng nhau ngắm không?” Một trận gió lùa qua cửa sổ, lòng Tống Quân Trúc khẽ run lên......
Bạn cần đăng nhập để bình luận