Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 127: thà làm ta

Chương 127: Thà làm ta “Thiên đường a……” Lục Tinh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách thoải mái làm bài, cảm thấy khó tin với cảnh ngộ của mình.
【Tin tốt: Tống giáo sư không phát điên rồi!】 【Tin tốt hơn: Tống giáo sư cuối cùng cũng không phải người mặt lạnh nữa!】 Nhìn Tống Quân Trúc vừa đi lướt qua trước mặt, Lục Tinh cười hỏi: “Tống giáo sư, cô đi đâu vậy?” “Nấu cơm.” Ý cười trên mặt Lục Tinh nhạt đi mấy phần.
【Báo buồn: Tống giáo sư thể hiện hứng thú lớn lao với nghệ thuật nấu nướng cùng với năng khiếu thiên bẩm tạo ra tai nạn xe cộ!】 Tính ra, cũng chỉ là hơi khó ăn một chút thôi, không ăn chết người là được. Coi như là gia vị điều hòa trong cuộc sống thiên đường của hắn. Cố lên Lục Tiểu Quỳ! Ngươi có thể mà!
“Vậy cô định nấu món gì vậy?” “Nấm xào.” Lục Tinh không cười nổi nữa.
【Báo buồn nặng nề: Thật muốn ăn chết người!!!】 A a a a! Có ai có thể ngăn Tống Quân Trúc lại không! Lục Tinh nhào lộn chạy theo bước chân của Tống Quân Trúc, xoa xoa hai tay, ân cần nói: “Tống giáo sư, hôm nay cô vất vả rồi, hay là để tôi nấu cơm đi.” Tống Quân Trúc mở một cái hộp ra, “Không cần, đây là bạn tôi gửi tới, rất tươi ngon.” Lục Tinh muốn khóc.
Đây có phải là chuyện tươi ngon hay không chứ?! Vì mạng nhỏ của mình, Lục Tinh cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tống giáo sư, ăn loại nấm này có độc không?” Tống Quân Trúc nhíu mày, kinh ngạc hỏi lại: “Sao lại có độc!” “Cô xem nhiều tin tiêu cực quá rồi đó, món nấm xào này không sao cả, chỉ là do bọn họ xào không chín thôi.” Lục Tinh: ......Thật sao, ta không tin.
Trong lòng Lục Tinh đang gào thét, ra vẻ trâu bò giúp Tống Quân Trúc đeo tạp dề, rồi im lặng ngồi xuống ghế sofa bắt đầu chờ chết.
“Ấy?” Đợi một lát, Lục Tinh lại không nghe thấy tiếng lạch cạch ồn ào trong bếp? Không đúng. Lục Tinh lập tức đứng dậy đi xem, một cái nhìn này trực tiếp làm hắn chấn kinh. Tống Sư Phó tóc dài cột thấp lên, động tác thuần thục như một người đã có 30 năm kinh nghiệm làm bếp, mỗi chiêu mỗi thức đều rất bài bản, rõ ràng, đâu ra đó.
Hả? Đây là năng lực chấp hành của học bá sao? Chẳng lẽ nàng đã vụng trộm luyện tập, vụng trộm tiến bộ sao?!
Nửa tiếng sau. Lục Tinh nhìn chằm chằm mấy món ăn trên bàn, vẫn cảm thấy cuộc đời quả thực ma huyễn. Ai có thể ngờ được chứ. Lần trước gặp mặt Tống Quân Trúc nấu cơm là do bà phù thủy trúng độc dược, lần này gặp mặt lại thành món ăn đủ cả sắc cả hương rồi? Thần kỳ! Thật quá thần kỳ!
Mặc dù Tống Quân Trúc không hề mỉm cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy mong chờ. Nàng đã hạ quyết tâm, lặng lẽ ở nhà luyện tập vô số lần các kỹ thuật nấu nướng, thậm chí trong lúc giảng bài nàng còn vô ý thức nhấc nhẹ muôi, làm đám học sinh ở dưới hết hồn, cho rằng nàng bị khó thở, chút nữa thì gọi 120.
“Lần này nhất định sẽ ngon.” Lục Tinh đón ánh mắt mong chờ của nàng, gắp một miếng đồ ăn.
Một giây sau.
Ọe.
【Tin tốt: Có tiến bộ】 【Tin xấu: Tay nghề có tiến bộ, nhưng hương vị thì đi xuống】 Tống Quân Trúc đã hiểu. Cầm điện thoại lên bấm số của nhà hàng.......
Ăn cơm nhà hàng mang đến, Lục Tinh nheo mắt lại cảm thán. Thiên đường ơi! Quả nhiên, mọi thứ đều là cần phải có sự so sánh.
Tống Quân Trúc cúi đầu bất mãn đâm cơm trong bát, thầm nghĩ sao có thể, tay nghề của nàng đã thuần thục như vậy rồi mà! Chẳng lẽ thật sự không có thiên phú? Không thể nào! Từ nhỏ tới lớn nàng làm bất cứ chuyện gì đều thuận buồm xuôi gió, sao lại không có thiên phú được chứ?!
Lục Tinh gắp một đũa thức ăn cho Tống Quân Trúc, cười trêu chọc nói: “Tống giáo sư, ủng hộ cô, lúc nãy tôi vừa tra bản đồ, cách đây 200 mét có bệnh viện đó.” Tống Quân Trúc trừng mắt liếc hắn một cái, muốn mắng nhưng nghẹn ở cổ họng. Thôi xong. Không nỡ mắng rồi. Tống Quân Trúc càng tức giận, ấm ức cúi đầu lùa cơm. Không đúng. Không ấm ức. Bởi vì nàng rất có cốt khí không hề ăn đồ ăn Lục Tinh gắp cho! Vì thể hiện sự bất mãn của mình, nàng còn đẩy đĩa đồ ăn kia ra hơi xa một chút!
Lục Tinh vui vẻ. Thật tốt thật tốt. Tống giáo sư từ sau khi quyết định xuất ngoại, cả người trở nên hiền lành rồi. Quá tốt rồi!
Lục Tinh tâm tình không tệ, vừa ăn cơm vừa thong thả hỏi: “Tống giáo sư, cô biết dùng cục đá đổ xuống sông xuống biển không?” “Không biết.” “Tốt, vậy cô lại có thêm một hạng mục đứng thứ nhất nữa rồi.” Cái gì? Tống Quân Trúc ngơ ngác.
Lục Tinh ngẩng đầu nhìn nàng, bình thản nói: “Tống giáo sư, trước đây tôi luôn suy nghĩ, tại sao tôi không phải người có vóc dáng cao nhất, tại sao tôi không phải người đẹp trai nhất, tại sao tôi không thể môn nào cũng đứng nhất, tại sao tôi chơi game không phải hạng nhất, tại sao không có khả năng tất cả các cô gái đều thích tôi chứ.” “Cô gái nào không thích ngươi?” “……Đây không phải trọng điểm.” Tống Quân Trúc trầm mặc. Nàng cố chấp với chuyện nấu cơm, trong đó yếu tố bị mất mặt trước Lục Tinh chiếm một phần rất lớn. Nàng nhất định phải lấy lại danh dự ở lĩnh vực nấu nướng! Còn việc nàng thật lòng thích nấu ăn sao, không quá thích, thậm chí có chút ghét.
Lục Tinh thở dài một tiếng, hắn cũng không cảm thấy Tống Quân Trúc thích nấu cơm, nàng chỉ cảm thấy mất mặt thôi. Thế là Lục Tinh tiếp tục nói: “Trước đây tôi từng rất căm ghét những điều không hoàn mỹ này, căm ghét việc tôi không phải là người giỏi nhất.” “Nhưng về sau tôi phát hiện, chính những điều không hoàn mỹ vụn vặt này đã tạo nên một con người đặc biệt là tôi.” “Những cái đó không phải không hoàn mỹ, mà là dấu ấn đặc biệt của tôi.” Hắn rút khăn ướt, lau vết dầu mỡ dính trên ngón út mà Tống Quân Trúc còn chưa kịp để ý. “Nếu mọi thứ đều hoàn mỹ hết, vậy còn có ý nghĩa gì nữa chứ.” Ta cầu xin ngươi! Chuyên tâm vào học thuật đi, đừng nấu cơm nữa, ta cầu xin bóng cô đó!!!
Tống Quân Trúc nghe không ra cảm xúc gì, hỏi: “Vậy nếu có một cơ hội, cho ngươi trở nên hoàn mỹ hết thì sao?” Lục Tinh đảo mắt, cười nói: “Ta cãi nhau với ta lâu rồi, thà làm ta.” Buổi chiều.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ, gió thổi lá cây phát ra tiếng xào xạc rất nhỏ.
Thật thoải mái.
Lục Tinh nằm sấp trên bàn, buồn ngủ đến nỗi không biết mình nhắm mắt từ lúc nào.
“Lục……” Tống Quân Trúc từ trên lầu xuống, vừa định lên tiếng thì phát hiện Lục Tinh đã ngủ thiếp đi trên bàn.
Hả?
Tống Quân Trúc đi xuống lầu, mới lạ đứng trước mặt Lục Tinh. Rất rất ít, hoặc là có thể nói, nàng từ trước tới giờ chưa từng thấy Lục Tinh ngủ.
Tống Quân Trúc nhẹ nhàng kéo một chiếc ghế, ngồi xuống cạnh Lục Tinh nhìn ngắm khuôn mặt đang ngủ của hắn. Thật là một vẻ ngây thơ. Hắn nghiêng người nằm sấp trên bàn, một bên má đặt lên cánh tay, Tống Quân Trúc cố nén rất nhiều lần không đâm vào.
Nghĩ một hồi. Nàng mở điện thoại lên, bật camera.
*Két.* Bức ảnh chung đầu tiên của Tống Quân Trúc và Lục Tinh ra đời.
Haiz.
“Mua máy ảnh làm gì rồi bỏ đấy, cuối cùng vẫn dùng tới điện thoại.” Thật là.
Tống Quân Trúc hài lòng ngắm nghía tấm ảnh trong album.
*Reng reng*—— Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, làm Tống Quân Trúc giật mình.
Lục Tinh trong nháy mắt bừng tỉnh từ giấc mơ, “Sao vậy Tống giáo sư?” Tống Quân Trúc đang tiếc hùi hụi vì ý định chụp thêm vài tấm ảnh bị cắt ngang, tức giận đến không được, cố gắng kìm nén tức giận, nói: “Không có gì, có người gọi điện thoại, ngươi ngủ tiếp đi.” Lục Tinh:???
Tống Quân Trúc đi ra ngoài vườn hoa, nhận điện thoại. Ngươi tốt nhất là có việc gì đó!
“Tống tiểu thư, cô khỏe không, có hai vị khách đến thăm, nói là em trai và em gái của cô, muốn gặp cô, chúng tôi có cần đưa người vào không ạ?” Quản gia ở đầu dây bên kia nhã nhặn, lễ độ.
Em trai em gái? Tống Quân Trúc cười lạnh một tiếng.
“Để bọn chúng chờ đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận