Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 214: Cố nhân lần lượt tàn lụi, tựa như lá rụng trong gió

“Không nói nữa.” Lục Tinh đứng dậy nhanh chóng, thái độ vô tình, hành động dứt khoát, trực tiếp làm Trầm Quân sợ ngây người. Mẹ nó! “Không phải anh em à, đã nói là tình nghĩa thầy trò rồi mà.” Phó Trầm Quân kéo tay Lục Tinh ấn người trở về, đồng thời lấy khăn lụa rút ra từ trong túi, vô cùng đau lòng lau khóe mắt, nước mắt thì không hề có. “Tình cảm và thời gian chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn là uổng phí.” Lục Tinh liếc cánh tay Phó Thúc một cái, lườm mắt, lặng lẽ nói ra. “Thôi thôi được rồi, biết khăn lụa của ngươi là của Hermes, đồng hồ là của Patek Philippe, nhẫn là của Cartier rồi, mắt ta đều thấy cả rồi!” “Ngươi lớn tuổi như vậy rồi mà còn nâng tay lên liền run như người mắc bệnh Parkinson.” Hả? Phó Trầm Quân nghe xong, không hề tức giận, đắc ý buông tay vừa lau nước mắt xuống, cảm khái nói ra. “Vẫn là ngươi biết hàng đấy, ta mà khoe với người khác bọn họ có nhìn ra đâu!” Hàng xa xỉ bỏ ra giá tiền lớn như vậy để quảng cáo trước mặt công chúng, một phần trong đó là để người bình thường cũng nhận biết được những món hàng hiệu này, biết những món đồ này đắt đến mức nào, như vậy mới có thể giúp người giàu khoe khoang. Chứ nếu không người có tiền mặc toàn đồ hiệu lên người để tìm kiếm cảm giác ưu việt, kết quả người bên cạnh căn bản không nhận ra là đang mặc cái gì thì còn khoe cái gì, khoe cho quỷ xem à. Phó Trầm Quân cực kỳ cao hứng, xem ra sự phối hợp tỉ mỉ cả thân của mình không hề uổng phí, vẫn là có người biết hàng. Lục Tinh không thèm để ý tới chứng tự luyến của Phó Thúc. Làm nghề này mới bắt đầu đều nói kiếm được bao nhiêu bao nhiêu rồi sẽ lên bờ, nhưng về sau cũng rất dễ dàng rơi vào sự phù phiếm. Dù sao từ kiệm sang xa thì dễ, từ xa sang kiệm thì khó, một khi mức tiêu thụ đi lên rồi thì rất khó để xuống lại. Lục Tinh thì lại không có cảm giác gì. Áo phông 99 tệ hay áo phông 10 ngàn tệ thì đối với hắn đều là quần áo mà thôi. Bất quá hắn cảm thấy mấy đồ hàng xa xỉ này cũng thật thú vị, chỉ lừa người giàu thôi. Cũng không có cách nào, Phó Thúc thích những thứ này, Lục Tinh cũng không muốn nói nhiều. Lúc trước Lục Tinh hỏi Phó Thúc vì sao vào nghề. Phó Thúc cho đáp án cũng rất ngắn gọn. Hắn nói là vì lười. Lười đến trường, lười đi làm, lười động não. Thế là hắn cảm thấy cái nghề này là hợp với hắn nhất, chỉ cần ra sức trước mặt khách hàng, dỗ ngon dỗ ngọt, tiền tự nhiên sẽ vào tài khoản. Câu trả lời này, tạo thành sự rung động rất lớn đối với Lục Tinh lúc đó. Cho nên lúc đó hắn đã tự đặt ra cảnh cáo cho bản thân — không được phá vỡ giới hạn cuối cùng. Giới hạn cuối cùng một khi bị phá vỡ, phía sau chính là vực sâu không đáy... Cùng Lục Tinh khoe khoang xong bộ đồ mới nhất của mình, tâm tình Phó Trầm Quân tốt hẳn lên, cuối cùng nhớ tới nói chuyện chính. Phó Trầm Quân nằm bò lên mặt bàn xích lại gần Lục Tinh, thấp giọng nói. “Ngươi còn nhớ nàng không?” Yên tĩnh. Lục Tinh trầm mặc một lát, gật đầu. Lúc trước Lục Tinh đường cùng, cắn răng bấm số điện thoại của Phó Thúc, sau đó Phó Thúc giới thiệu cho hắn một cơ hội kiếm tiền trước mặt khách hàng. Nàng chính là vị khách hàng đầu tiên của Lục Tinh. Trước khi chính thức bắt đầu hiệp ước, Phó Thúc mang theo Lục Tinh đến đế đô để huấn luyện cấp tốc một tháng. Sau một tháng, Lục Tinh theo điều động công tác của nàng về lại Hải Thành, chính thức nhậm chức vị trí an ủi cún con. Lục Tinh vuốt ve thành cốc, bất đắc dĩ cười một tiếng. Lúc đó hắn vô cùng cảm tạ Phó Thúc, cảm thấy Phó Thúc là ân nhân của hắn. Thế nhưng về sau càng ở chung với nàng, Lục Tinh càng phát hiện, lúc trước Phó Thúc không phải không muốn để ý đến mình, mà là Phó Thúc đã sớm biết nàng là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Phó Thúc không muốn tự mình dính vào, thế là liền muốn tìm người chịu tội thay. Lục Tinh chính là người được Phó Thúc chọn trúng. Chuyện này là do Lục Tinh về sau tự mình nghĩ ra. Hắn cũng tự nhủ rồi đấy, người dưng vô cớ dựa vào cái gì mà chuyện phú quý trên trời có thể rơi vào đầu hắn được? Thì ra vận mệnh ban tặng quà đã sớm đánh dấu cái giá. Lục Tinh học được rất nhiều phong cách hành sự và phương pháp làm việc ở bên cạnh nàng, cũng mở mang rất nhiều tầm mắt, biết được rất nhiều chuyện nên biết và không nên biết. Bất quá thu hoạch lớn nhất vẫn là hắn bắt đầu mất ngủ và gặp ác mộng suốt đêm. Mãi đến khi nàng điều đi Hải Thành, hai người kết thúc hiệp ước, Lục Tinh mới có giấc ngủ ngon đầu tiên. So với nàng, Tống Giáo Sư chính là thiên sứ. Lục Tinh ngẩng đầu nhìn Phó Thúc, tuy tuổi đã cao nhưng vẫn giữ vẻ nho nhã thành thục, hắn liền không nhịn được muốn cười. Lúc trước hắn thật sự coi Phó Thúc là sư phụ. Nhưng sau này khi hiểu rõ những thứ mà Phó Thúc dạy hắn chỉ là để lợi dụng hắn thì hắn liền không cười được nữa. Đúng a. Cái cách kiếm tiền này, người lạ thì sao đến phiên hắn được? “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Nàng sao rồi?” Lục Tinh rũ mắt xuống, không biết lúc này đàn chị có ngủ chưa, hắn nói muốn mang quà cho đàn chị. Phó Trầm Quân xoa xoa tay, có chút chột dạ. Hắn cũng biết mục đích tìm Lục Tinh lúc trước của mình không hề đơn thuần, cũng biết Lục Tinh chắc chắn đã nghĩ ra chuyện đó rồi. Dù sao trước đây Lục Tinh còn ba ba chạy theo sau lưng hắn gọi sư phụ ơi sư phụ à, bây giờ có thể gọi một tiếng Phó Thúc xem như đã thắp nhang bái phật rồi. Thực ra Phó Trầm Quân chọn Lục Tinh lúc đó, cũng là do hắn liên tục đến quán cà phê cả tuần để quan sát mà ra. Lục Tinh lúc đó hành động nhanh nhẹn, làm việc linh hoạt, tướng mạo cũng tốt, trời sinh có cái số được các cô gái yêu thích, cực kỳ hợp để làm cái nghề này. Sự thật chứng minh, mắt nhìn của hắn không hề sai. Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, hình tượng Lục Tinh trước mắt đã thay đổi long trời lở đất, trước đây chỉ là một cậu thiếu niên gầy gò quê mùa, mà bây giờ khí chất của hắn nói là thiếu gia nhà giàu cũng không ai hoài nghi. Về sau Phó Trầm Quân lại có chút áy náy, bản thân hắn không muốn chịu khổ, liền đẩy Lục Tinh đến bên cạnh người đàn bà điên đó. Hắn muốn cứu vãn một chút cho Lục Tinh, nhưng chuyện đã rồi, hắn ở bên cạnh người đàn bà điên đó cũng chẳng khác gì con tép, không ai để ý. Phó Trầm Quân biết người đàn bà điên kia đã mang đến cho Lục Tinh một bóng ma khổng lồ, vì muốn cho Lục Tinh bắt đầu vui vẻ, hắn hớn hở nói. “Nàng chết rồi!” Tay Lục Tinh run lên, khó tin ngẩng đầu nhìn Phó Thúc. Thấy cuối cùng cũng có một chuyện khiến Lục Tinh lộ cảm xúc ra, Phó Trầm Quân biết mình nói đúng rồi, liền tiếp tục nói. “Bệnh tái phát nặng, tiền, thuốc đặc trị bỏ cả đống lên, cũng vô dụng.” “Hai tháng, hai tháng liền đi, tháng trước vừa mới hạ táng.” “Trước khi chết thì thần kinh, sai người ta trồng Bạch Dương trước phòng bệnh, chỗ hạ táng cũng tự tay vẽ một mảnh đất xung quanh trồng đầy cây Bạch Dương. Ta biết ở đâu, nếu ngươi rảnh thì ta dẫn ngươi đi xem, dù sao nàng cũng chết rồi có phản kháng ngươi được đâu, ngươi cứ nhân cơ hội mắng cho hả giận.” Đến tận khi ra khỏi quán cà phê, trong đầu Lục Tinh vẫn luôn quanh quẩn câu nói này. Hắn không bắt xe, kéo vali đi trên đường, bóng lưng kéo dài lê thê. Chết. Nàng vậy mà đã chết rồi? Người đã từng hành hạ mình chết rồi, Lục Tinh cảm thấy mình hẳn là nên cười. Thế nhưng... “Vì sao lại không cười?” Lục Tinh ảm đạm nhìn chằm chằm bóng đen dài của mình. Nàng là khách hàng đầu tiên của Lục Tinh, cũng là lần đầu tiên Lục Tinh được hiểu rõ sinh vật nữ nhân ở khoảng cách gần. Chết? Vậy mà lại cứ thế mà chết sao? Lục Tinh mặt không cảm xúc nhìn hàng cây xanh bên cạnh đường bị gió thổi xào xạc. Sao lại muốn trồng Bạch Dương ở mộ địa? Lúc đó nàng bóp lấy mặt Lục Tinh, nói Lục Tinh giống cây Bạch Dương, cái gì cũng không để tâm, chỉ cần chút đất chút nước rồi chút ánh nắng là có thể sống, quá dễ sống, lại không thích cười, làm người khác không thích, trời sinh số tiện. Một chiếc lá bị gió thổi lìa khỏi cành, rơi xuống vali của Lục Tinh. Hắn nhìn chằm chằm chiếc lá kia rất lâu, cuối cùng cười thành tiếng. Nếu ghét cây Bạch Dương đến vậy, thì vì sao lại trồng toàn cây Bạch Dương ở mộ địa? Lục Tinh nhặt chiếc lá lên, tiếng thở dài bị gió thổi tan. “Cố nhân lần lượt tàn lụi, tựa như lá rụng trong gió...” Hắn không hận nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận