Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 212:Thẳng đến ngươi quang lâm

Chiều đến, nhân viên công tác của nhãn hàng đến tận cửa để thay đồ cho Lục Tinh. Tống Quân Trúc đã chuẩn bị cho Lục Tinh khoảng mười bộ quần áo, cùng với đồng hồ trang sức đầy đủ. Nàng nhìn bảy tám nhân viên đang vây quanh Lục Tinh khen ngợi, cười nhạt nói: "Sao? Ngươi còn muốn thử phong cách nào nữa không?"
Nhìn Lục Tinh được trang điểm trở nên cao ráo, đẹp trai, Tống Quân Trúc khẽ nhếch môi, giống như đang chơi trò chơi thay đồ cho búp bê vậy. Khi còn bé nàng chưa từng chơi trò này, giờ lại được chơi. Quan trọng nhất là, nếu Lục Tinh từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều chỉ mặc đồ do nàng chọn. Vậy chẳng phải là... Lục Tinh cũng thuộc về nàng sao?
Lục Tinh ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, thợ đóng giày đang ngồi xổm đo chân cho hắn. "Cảm giác... cảm giác có hơi quá không, tôi có phải đặt hơi nhiều không?" Lục Tinh có chút bất an nói. Khi người ta ôm đồm hết mọi việc cho bạn, trừ việc họ thực sự muốn tốt cho bạn, thì phần khác là vì muốn thỏa mãn chút tâm lý chiếm hữu của bản thân. Kiểu tâm lý này giống như việc bạn mặc bộ đồ 69 tệ ngoài đời thực, nhưng trong game lại bỏ tiền mua skin 699 tệ cho nhân vật. Nếu bây giờ hắn tỏ ra quá thành thạo, thì sẽ khiến cho mong muốn của "khách hàng" thất bại, làm sao được chứ? Ai cũng có chút mặt tối, điều này rất bình thường, có ai là thánh nhân đâu. Chỉ cần được đưa tiền là được. Lục Tinh không quan tâm lắm, dù sao đám đồ chơi này cuối cùng cũng được bán lại trong tiệm của Kate Tả. Tuy nhiên, phải nói thật, bọn nhân viên này chắc chắn đều là cao thủ bán hàng, quá biết cách ăn nói, bảy tám người cùng vây quanh khen hắn. Nếu thần kinh của hắn yếu chút, chắc chắn hôm nay hắn lên lầu không cần đi thang máy mà đã bay lên mất rồi! Nhưng điều đáng ăn mừng là Lục Tinh đã học được không ít cách khen người từ miệng đám nhân viên này. Hắc hắc, học được một chiêu!
"Không nhiều đâu." Tống Quân Trúc với mái tóc xoăn đen rối tung trên vai, đôi mắt dịu dàng, bình thản nói. "Ta sẽ cho bọn họ gửi hết quần áo đến biệt thự, ngươi không cần thấy phiền phức, tối mai sẽ bay về Hải Thành bằng máy bay riêng."
Cái gì máy bay riêng?! Lục Tinh choáng váng. Đại tiểu thư, cô đang nói tiếng Trung đấy à? Ngồi cái gì?! Thôi được, cô đưa tôi 2 triệu đi, rồi muốn cưỡi tôi bay về Hải Thành cũng được! Lục Tinh triệt để hóa đá. Tống Giáo Thụ còn giàu hơn những gì hắn tưởng tượng! Thấy Lục Tinh ngây người, Tống Quân Trúc cúi đầu tiếp tục chọn vải may quần áo, khóe môi hơi nhếch lên, tâm trạng vui vẻ đến mức lại mua thêm rất nhiều quần áo. Nàng có rất rất nhiều tiền. Lục Tinh không có hứng thú với thân thể nàng, cho nên đây là cách duy nhất nàng có thể nghĩ ra để hấp dẫn Lục Tinh. Tống Quân Trúc cúi đầu, đáy mắt ánh lên vẻ cố chấp nồng đậm. Chẳng phải Lục Tinh làm chuyến này là vì tiền sao. Nàng muốn đưa Lục Tinh đến chốn xa hoa, muốn để Lục Tinh quen với việc tiêu tiền như nước, muốn đưa Lục Tinh cảm nhận được cái cảm giác đứng trên đỉnh Kim Sơn Ngân Sơn, muốn cho Lục Tinh hít thở bầu không khí mang hương vị tiền bạc. Muốn ngoài nàng ra, không ai có thể thỏa mãn được ham muốn tiêu tiền của Lục Tinh. Muốn Lục Tinh chỉ có thể ở bên cạnh nàng. Đã thấy phong cảnh tuyệt đẹp trên đỉnh thế giới, sao có thể bằng lòng trở về sống ở nơi tồi tàn nữa? Như vậy, Lục Tinh sẽ chỉ có thể thuộc về nàng. Tống Quân Trúc thở phào nhẹ nhõm, trước đây nàng cảm thấy gia nghiệp lớn như vậy tiêu mãi không hết, kiếm tiền hay không không quan trọng. Nhưng bây giờ, nàng thấy mình nên kiếm thêm thật nhiều tiền. Ít nhất là phải đủ nuôi Lục Tinh. Ít nhất chỉ có mình nàng mới nuôi nổi Lục Tinh...
Hoàn rồi! Lục Tinh bây giờ cuối cùng cũng cảm nhận được thế nào là cuộc sống đế vương. Hắn còn tưởng Tống Giáo Thụ nói đùa, ai ngờ từ chiều rời nhà, một đám người không biết từ đâu xuất hiện giống như điện tử thái giám đi theo hắn, xua thế nào cũng không đi! Nếu không phải hắn kịch liệt phản kháng, có khi ngay cả vào nhà vệ sinh hắn cũng không tự làm được. Mẹ kiếp! Điên à! Tất cả đều điên cả rồi à!
Trước khi vào rạp chiếu phim, Lục Tinh hơi sợ hãi quay đầu nhìn đám người đang đứng canh ở cửa ra vào. "Tống Giáo Thụ, đây là..."
Tống Quân Trúc liếc nhìn đám người kia, bình thản nói: "Hôm qua ngươi nói rất đúng, ta vui vẻ mới là quan trọng nhất. Cứ nhìn thấy người nhà ta là ta lại thấy tâm trạng không tốt, đám người này có thể giúp ngăn chặn họ đến quấy rầy ta."
Lục Tinh: ... Mẹ nó, nghe có lý đấy!
Vào đến rạp chiếu phim, ánh đèn sáng rực, cả rạp vắng tanh, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương nước hoa không rõ nhãn hiệu. Lục Tinh hơi khựng bước. Dù sao thì, sao có thể cả rạp chiếu phim không có một ai như này? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ!!!
"Ta đã đặt bao trọn rạp rồi."
Nỗi lo lắng trong lòng Lục Tinh cuối cùng cũng thành sự thật. Đây không phải đi chơi. Đây là cải trang vi hành của Nữ hoàng bệ hạ!
Tống Quân Trúc chọn lấy chỗ ngồi xem phim tốt nhất, sau đó vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình. "Đến đây ngồi."
"Vâng thưa Nữ Hoàng bệ hạ!"
Lục Tinh vội vàng chạy tới. Quan tâm cô ấy thôi mà, dù sao cũng có phải tiền của hắn đâu! Hơn nữa, đặt bao trọn rạp thoải mái thật đấy, không có tiếng ồn ào của bọn trẻ con, cũng không có ai đi lại che khuất màn hình. Tống Quân Trúc khựng lại một chút: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"
"Nữ Hoàng bệ hạ dẫn vi thần ra ngoài chơi, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Lục Tinh đưa đồ uống vừa mua lên, nịnh nọt còn hơn cả điện tử thái giám.
Tống Quân Trúc vui vẻ ra mặt, nhập vai với Lục Tinh, cười nói: "Ái Khanh bình thân."
Lục Tinh tự thấy buồn cười với chính mình. Dựa vào! Đúng là đồ điên! Hai người vừa ngồi xuống, một nhân viên không rõ chức vụ liền mang tới hai chiếc điều khiển từ xa. Lục Tinh cầm điều khiển trong tay mà tê dại cả người. "Một cái điều khiển đèn, chỉnh cho mắt ta cảm thấy dễ chịu nhất."
"Một cái điều khiển phim, có thể tua tới, tua lui hoặc là tua nhanh à?"
Còn có thể thế này nữa á? Ta hận bọn người giàu các ngươi. Phim vừa bắt đầu, Lục Tinh liền say sưa chăm chú nhìn vào màn hình. Nhân lúc ánh đèn trong rạp tối, Tống Quân Trúc quang minh chính đại liếc nhìn Lục Tinh mấy lần. Ngày 11 tháng 6 là sinh nhật Lục Tinh. Sau khi Lục Tinh trở về Hải Thành, nàng phải tăng tốc công việc của mình lên. Ít nhất phải sắp xếp được thời gian để có thể quay về Hải Thành vào ngày 11 để tổ chức sinh nhật và tặng cho Lục Tinh một món quà thật hậu hĩnh. Những hoạt động hôm nay nàng sắp xếp, Lục Tinh đều cảm thấy rất hứng thú và bất ngờ. Có lẽ, không hỏi Lục Tinh về tình cảm, mà dùng tiền, đó mới là cách đúng đắn? Trước kia, nàng hỏi Lục Tinh có thích gì không, Lục Tinh nói không. Nếu như không có, vậy nàng sẽ bồi dưỡng cho Lục Tinh một sở thích tiêu tiền đi. Dù sao thì nàng cũng gánh được. Chỉ cần nàng còn chưa phá sản, Lục Tinh sẽ phải ở bên cạnh nàng một ngày. Mãi mãi, mãi mãi.
Tối chủ nhật, Tống Quân Trúc đưa Lục Tinh ra sân bay. Lục Tinh lưu luyến không rời chào tạm biệt Tống Giáo Thụ, vừa quay lưng đã suýt bật cười. Vãi! Chuyến đi đến Đế đô lần này đúng là một quyết định sáng suốt nhất của đời hắn! Chỉ riêng chuyến này, hắn đã kiếm lời được ít nhất là 7 con số, 7 con số đó! Tống Tả, quả nhiên là quá giàu có!
Tống Quân Trúc nhìn bóng lưng Lục Tinh rời đi, sững sờ đứng tại chỗ. Thật ra nàng cũng muốn đi theo, nhưng dự án vẫn chưa xong, nàng không đi được. Nhưng không sao cả. Ngày mười một nàng sẽ về Hải Thành.
Tống Quân Trúc xoay người lái xe trở về nhà. Vừa vào cửa, đèn trong phòng lập tức bật sáng, robot trợ lý ảo chào mừng chủ nhân về nhà. Tống Quân Trúc đứng ở cửa hồi lâu, rồi yên lặng bước đến trước cửa sổ sát đất. Qua ánh phản chiếu của kính, nàng thấy gương mặt cô đơn của chính mình. Lục Tinh giống như một cơn gió, đột nhiên xông đến làm đảo lộn cuộc sống của nàng mấy ngày, khiến nàng điên đảo rồi lại nhẹ nhàng rời đi. Cảm giác này giống như sau ba tiếng đồng hồ cuồng nhiệt trong tiếng ồn ào náo nhiệt, bỗng chốc trở về với căn nhà tĩnh lặng của mình, hoảng hốt mà lại đau buồn.
Tống Quân Trúc nhẹ nhàng chống tay lên mặt kính, nhìn dòng xe cộ đông đúc bên dưới đường. "Ngươi thật sự đã đến rồi sao?" Tống Quân Trúc đột nhiên lẩm bẩm. Lục Tinh có thật là đã ở bên cạnh nàng hai ngày không, hay đây chỉ là ảo giác? Cảm giác khủng hoảng bao trùm lấy nàng. Tống Quân Trúc loạng choạng chạy về phòng ngủ, đến khi thấy chú cừu nhỏ Miên Dương vẫn nằm yên trên giường, nàng mới thở phào một tiếng. Tống Quân Trúc đột nhiên cười. "Hóa ra là ngươi đã thật sự đến."
Nàng vội vàng ngồi xuống bên cạnh giường, ôm chặt lấy chú cừu nhỏ Miên Dương, đây không phải ảo giác, Lục Tinh thật sự đã đến rồi. Cạch. Không biết đụng vào chỗ nào, chú cừu Miên Dương trong tay nàng đột nhiên vang lên tiếng động, Tống Quân Trúc dừng lại, nghi ngờ cúi đầu. Một giây sau. Chiếc máy phát âm được cài bên trong chú cừu Miên Dương phát ra một giọng nói quen thuộc. "Khụ khụ khụ, bắt đầu ghi âm chưa vậy?" Tống Quân Trúc giật mình. Dù giọng nói bị méo đi chút ít, nhưng nàng vẫn nghe ra đó là giọng Lục Tinh.
"Cái đồ thương gia gì vậy, ngay cả hướng dẫn sử dụng cũng không có, thật đáng ghét."
"Được rồi, chắc là đã bắt đầu ghi âm rồi."
"Khụ khụ khụ, Tống Giáo Thụ thân mến, để tránh cho cuộc sống hàng ngày của ngài quá nhàm chán, dưới đây tôi xin hát tặng ngài vài bài!"
"Bài đầu tiên, không thương nổi."
"Bên cạnh nàng mỹ nữ rất nhiều, nhưng hình như nàng chỉ hết lần này đến lần khác nhìn trúng ta..." Tống Quân Trúc sững sờ.
"Bài hát thứ hai, không sợ."
"Nắng ấm rực rỡ trên trời mây, nỗ lực mang ý nghĩa mồ hôi vô giá, hãy tự tin sải bước khắp nơi trên thế gian..." Tống Quân Trúc ngây người nhìn chú rối lông trước mặt.
"Bài hát thứ ba, điểm sáng ước mơ."
"Ta theo đuổi điểm sáng ước mơ, lòng kề lòng đứng cạnh bên bắt đầu, tăng tốc độ xông về phía trước..."
Tống Quân Trúc tựa vào đầu giường, nghiêm túc nghe rất nhiều bài nhạc phim hoạt hình do Lục Tinh hát. Đến cuối, nàng cảm thấy cả người như được gột rửa. Tống Quân Trúc không nhịn được mà mỉm cười. Đến khi nàng định nghe lại lần nữa thì chú cừu Miên Dương vừa nãy dừng phát lại tiếp tục phát ra âm thanh. "Ai mẹ ơi, hát khát nước quá, ta phải uống nước đã, ực ực ực, uống nước xong rồi!"
"Đương đương đương! Trứng màu tới đây!"
"Đến khi người xuất hiện!"
Tống Quân Trúc ngơ ngẩn, tay nàng chậm chạp giơ lên không trung. Trong căn phòng ngủ tĩnh lặng, giọng nói hơi lạc điệu của Lục Tinh vang lên. "Ta chưa từng tin một cách rõ ràng đến vậy, ai sẽ là số mệnh của ta, cho đến khi người xuất hiện..."
Nghe xong trứng màu cuối cùng, Tống Quân Trúc trầm mặc rất lâu. Rất lâu. Nàng đột nhiên cười, nước mắt đọng trên hàng mi, đôi mắt đào hoa lóe lên tia sáng cố chấp. "Chuyên nghiệp quá mức, cũng không tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận