Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 297: Hận so yêu lâu dài

Chương 297: hận so với yêu dài lâu Yên tĩnh —— Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt đất. Trong bóng đêm, Bành Minh Hải không thấy rõ vẻ mặt của muội muội.
“Vì sao?” Bành Minh Hải không hứa hẹn, mà xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón cái. Im lặng rất lâu, hắn mới mở miệng hỏi.
“Nếu như em thích Lục Tinh...... Lúc trước tại sao không đối xử tốt với hắn một chút?” “Ta tại sao phải đối xử tốt với hắn?” Giọng Bành Minh Khê mang vẻ ngây thơ tàn nhẫn. “Ta và hắn không giống nhau.” “Hắn trẻ trung đầy sức sống, tuổi xuân vô địch, dưới làn da mạch máu là dòng máu tươi mạnh mẽ đang chảy.” “Nhưng ta thì không phải.” “Thời gian của ta không còn nhiều, cho nên thời gian của ta rất quý giá.” Đối với Bành Minh Khê mà nói, ngày mai và điều bất ngờ, ai sẽ đến trước thì không biết. Có thể một buổi sáng rất bình thường nào đó, nàng sẽ không còn cách nào mở mắt ra nữa. Có một câu nói thế này: Bi kịch lớn nhất là người chết rồi, mà tiền chưa tiêu hết.
Cho nên. Nắm lấy khoảng thời gian không còn mấy để tận hưởng, để vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất. Cùng Lục Tinh nói chuyện tình cảm, chính là đang lãng phí thời gian quý báu.
Bành Minh Hải giật mình.
“Hơn nữa ta đối với hắn chẳng lẽ còn chưa đủ tốt sao?” Bành Minh Khê cong cong khóe miệng, trên khuôn mặt tái nhợt không chút máu, trong mắt lộ ra vẻ quyến luyến nồng đậm.
“Hắn đàn dương cầm là do ta dạy, hắn phác họa là do ta dạy, hắn làm vườn là do ta dạy, tất cả những gì hắn biết đều bắt nguồn từ ta.” “Hắn là người ta đích thân dạy dỗ, linh hồn của hắn bị ta đặt lên dấu ấn vĩnh hằng.” “Cho dù ta chết đi, hắn vẫn là sự kéo dài của ta trên thế giới này, hắn là một nửa của ta.” “Như vậy, chẳng lẽ ta đối với hắn còn chưa đủ tốt sao?” Dưới ánh trăng, khuôn mặt Bành Minh Khê tái nhợt đến trong suốt, con ngươi đen kịt như vực sâu. Nếu không phải nàng, Lục Tinh có thể biết bao nhiêu điều như vậy để dỗ dành những khách hàng khác vui vẻ sao? Đối với hắn như vậy còn chưa đủ tốt sao?
Bành Minh Hải rất lâu không nói gì. Hắn đại khái đoán được suy nghĩ của Bành Minh Khê. Bành Minh Khê dạy Lục Tinh rất nhiều thứ. Cho dù về sau Bành Minh Khê không còn nữa, cuộc sống của Lục Tinh vẫn luôn bao phủ dưới cái bóng của nàng. Lục Tinh đánh đàn lại nhớ đến Bành Minh Khê, vẽ tranh lại nhớ đến Bành Minh Khê, trồng hoa lại nhớ đến Bành Minh Khê...... Về sau, mỗi khi Lục Tinh làm một việc, mỗi khi biểu hiện một kỹ năng, đều có liên hệ với Bành Minh Khê, đều sẽ lại một lần nữa nhớ tới Bành Minh Khê. Bành Minh Khê muốn dùng sinh mệnh ngắn ngủi của mình để lại chút dấu vết khắc cốt ghi tâm trên nhân gian. Và vật dẫn cho những dấu vết này chính là Lục Tinh.
Nghĩ thông suốt điểm này, lòng Bành Minh Hải nặng trĩu, một cảm giác rung động và hoảng sợ vô hình tràn ngập trong đầu. Bành Minh Khê còn dị dạng hơn những gì hắn tưởng tượng.
Dù Bành Minh Hải không trả lời, Bành Minh Khê cũng không để ý. Nàng như con rắn độc núp trong góc tối, âm u và nguy hiểm.
“Hận so với yêu dài lâu, ta muốn hắn mãi mãi nhớ kỹ ta.” Có lẽ người nhà sẽ vì tránh đau buồn mà cố tình ít nhớ tới nàng. Có lẽ người nhà sẽ dần quên nàng vì mỗi người đều có gia đình riêng. Không sao cả. Nàng đã đạt được sự bất tử. Nàng sẽ mãi mãi tồn tại trong ký ức của Lục Tinh. Lục Tinh sẽ hận nàng, sẽ căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, đau thấu tim gan mỗi khi nhắc đến nàng. Vì vậy Lục Tinh sẽ không bao giờ quên nàng. Phản ứng của Lục Tinh lúc gặp lại nàng hôm nay đã chứng minh điều này.
Bành Minh Khê cười. Mục đích của nàng đã đạt được.
Bành Minh Khê nhìn vầng trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ, trong lòng cực kỳ khoái trá. Ngươi xong rồi Lục Tinh, ngươi vĩnh viễn không thể quên được ta. Dù là yêu hay hận. Nàng chỉ cần sau khi nàng chết có người mãi mãi ghi nhớ đến nàng. Mãi mãi...
Tứ hợp viện.
Một chiếc xe việt dã màu đỏ vững vàng dừng ở trước cửa.
“Hôm nay trăng thật đẹp.” Hạng Trợ Lý rõ ràng là một người đa cảm và lãng mạn. Nhưng khi hắn cảm thán xong, nhìn vào kính chiếu hậu, liền bị Tống Giáo Thụ lườm nhẹ một cái.
Hạng Trợ Lý:??? Không phải tỷ! Ta lại đụng chạm đến chị chỗ nào nữa rồi! Ta thật sự muốn chuyển thành màu đen!
Im lặng hồi lâu. Hạng Trợ Lý nghe thấy Tống Giáo Thụ đột nhiên lên tiếng.
“Hôm nay trăng thật đẹp.” Hạng Trợ Lý:??? Mẹ nó! Ta nói chị giận cái gì! Thì ra là trách ta cướp lời chị đúng không?! Thôi đi! Hạng Trợ Lý thật muốn nổi giận, mách chuột về chuyện của chị ta.
Lục Tinh cười một tiếng, trả lời. “Đúng vậy, thời tiết rất tốt.” Hắn xuống xe trước, rồi chạy đến bên ghế sau khác để ôm Tống Giáo Thụ xuống. Về phần vì sao phải ôm người xuống xe, vậy phải nhắc đến Tống Giáo Thụ đã sốt ruột thế nào. Theo Tống Giáo Thụ kể lại một cách chính xác, thì nàng vừa nhận được tin tức của hắn đã lập tức xông ra ngoài, đợi đến khi lên xe rồi mới nhớ ra mình vẫn đang đi giày cao gót. Nàng không muốn quay lại thay giày mất thời gian nữa, thế là trực tiếp chân trần đạp mạnh chân ga, như tên rời cung lao thẳng đi.
Lục Tinh phát hiện chuyện này, liền nhờ Hạng Trợ Lý mở cửa xe, rồi chuyển Tống Giáo Thụ ra ghế sau, lau hết bụi đất trên chân nàng. Hắn thấy Tống Giáo Thụ rất thích được người ta cưng chiều, giống như một đứa trẻ nhỏ cứ duỗi chân lên đùi hắn đợi lau. Nên lúc xuống xe, muốn đáp lại Tống Giáo Thụ một chút, bèn ôm nàng xuống.
Lục Tinh ôm người đi vào trong viện, vừa đi vừa nói chuyện. “Ta không nghĩ đến, lát nữa ta sẽ chuẩn bị một đôi giày thể thao trên xe.” “Đây không phải là xe của ta.” Tống Quân Trúc lên tiếng, “ta không có mua loại xe nào cao như thế này, đây là xe của đồng nghiệp ta.” Hả? “Vì sao, không phải để bảo dưỡng à?” Lục Tinh vừa đi bên cạnh vừa trò chuyện cùng Tống Giáo Thụ, bầu không khí giữa hai người rất thoải mái.
“Không phải, lái loại xe này nhìn có khí thế.” Tống Quân Trúc nghĩ, giữ thể diện cho người khác thì chắc chắn không thể lái những chiếc xe thể thao thấp tè, nó giống như là người lùn ngồi trên xe ba bánh, không được thực tế chút nào. Quay đầu lỡ người ta tưởng là tình địch đến khiêu khích thì thật sự quá mất mặt. Kết quả đúng như nàng dự đoán, nàng lái chiếc xe việt dã nhanh như chớp so với mấy xe khác cứ như mấy con Tạp Lạp Mễ bé xíu vậy, trừ mấy cái container biến thái ra, xe này quả thật ngạo thị chúng sinh. Chưa kể lúc độ lại xe cho Bành Minh Khê, nó cứ dễ dàng như đang thái rau củ vậy. Rất tuyệt. Tống Quân Trúc bắt đầu suy nghĩ, trước đây nàng chê loại xe này khó lái, bây giờ có lẽ mình nên mua thêm một chiếc xe như vậy. Lái xe rất thư thái, gặp được người mình ghét có thể trực tiếp đè chết luôn! Nàng cảm thấy hôm nay mình gặt hái được khá nhiều. Nàng xuất hiện vào thời khắc kịp thời nhất, làm ra động tác khiến người khác thấy an toàn nhất, nói ra những lời khiến người khác tin tưởng nhất. Hoàn hảo! Vốn dĩ luôn thích đứng nhất Tống Quân Trúc tự cho mình điểm tuyệt đối trong lòng!
Mà Lục Tinh lại nguyện ý nhắn tin cho nàng trong lúc nguy cấp nhất. Điều này nói rõ cái gì? Tống Quân Trúc tựa đầu vào vai Lục Tinh, cười không ra tiếng. Điều này nói rõ Lục Tinh tin tưởng nàng hơn so với tưởng tượng của hắn. Cảm thấy nàng đáng tin cậy đó thôi! Khóe miệng Tống Quân Trúc nhếch lên không sao kìm được. Tỷ quá sướng rồi /.
Phải học mới được, Tống Quân Trúc nghĩ. Cái màn mỹ nhân cứu anh hùng này nhất định phải học. Sau này nói không chừng còn có tác dụng lớn nữa. Trước khi tình cảm chưa nảy sinh, đây quả thực là một dạng gian lận.
“Ta pha chút nước ấm, ngâm chân cho ngươi nhé, rồi xoa bóp một chút?” “Ừ.” Dưới ánh đèn, hai tay Tống Quân Trúc ôm lấy gáy Lục Tinh, đôi chân dài vắt lên tay Lục Tinh, mũi chân khẽ nhón lên. Hai người cứ như vậy dịu dàng bước vào nhà, thấy Hạng Trợ Lý đi theo sau mà cứ tiến không xong mà lui cũng chẳng xong. Hạng Trợ Lý cảm thấy như bị một con dao nhỏ đâm vào nách. Vừa đau vừa buồn cười. Mẹ nó. Hận chết mấy người là đồ tình nhân! Chờ xem! Ta sắp đến nỗi phải đi kiện Nguyệt Lão đây! Đương nhiên. Hạng Trợ Lý đắc ý nghĩ. Nếu là cho ta có bạn gái, vậy thì coi như ta chưa nói gì..............
Bạn cần đăng nhập để bình luận