Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 321: Trời đầy mây khoái hoạt

"Chương 321: Trời đầy mây khoan khoái “Bầu trời nó như cái gì, tình yêu tựa như cái gì. Vài đám mây trên trời đầy mây quên mất nên đi về đâu......” Burmester tận chức tận trách phát ra âm nhạc, đem hết thảy phiền não đều bỏ xa sau xe. Bước ga thoáng như chỗ không người công kích trên đại lộ rộng lớn, đường cong đen kịt trôi chảy như con đường của chính chủ nhân, thong dong đi dạo trong hậu hoa viên nhà mình, nhìn hoa nở hoa tàn. Lục Tinh một tay chống đỡ mặt, gió lùa vào cửa xe vò rối mái tóc ngắn của hắn, che mờ mặt mũi. Hôm nay là thời tiết đẹp. Mây đen dày đặc, gió đông mát lạnh đến lạnh lẽo thổi tan cái nóng bức và ẩm ướt ngột ngạt của mùa hè. Nếu như dự báo thời tiết đúng giờ, tối nay sẽ có một trận mưa rào tầm tã trút xuống, dập tắt hoàn toàn cái nóng của đại địa. Đối với một số người, cơn mưa này có nghĩa là có thể thong thả ngồi trước cửa sổ sát đất ngắm cảnh trong yên bình. Đối với một số người, cơn mưa này có nghĩa là không cần phải đội nắng gắt canh giữ ở ngoài đồng đi tưới tiêu những mảnh đất khô cằn nứt nẻ. Nếu bàn về vận mệnh thì đừng xét đến sự công bằng. Nhìn càng lúc càng gần đến điểm đích, Lục Tinh cũng có chút hiếu kỳ. Trước đây hắn sao không nhận ra Tống Giáo Thụ lại tin vào Đạo Giáo nhỉ. Nhưng cũng là chuyện bình thường. Khoa học và thần học đâu có trái ngược. Giống như việc Newton tổng kết ba định luật cơ bản về sự vận động của vật thể, thúc đẩy sự phát triển của khoa học. Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc bản thân Newton cũng là một nhà thần học, cả đời dốc sức nghiên cứu về thần. Gần đây Tống Giáo Thụ chắc chắn là chịu khó học được rất nhiều thứ. Không chỉ rót thuốc bổ cho hắn, mà còn biết tạo không khí. Xe vừa lăn bánh, gió nhẹ thổi, giai điệu nhạc nhẹ vang lên. Quả thật có cảm giác khác hẳn! Xem ra thiên tài vẫn là thiên tài. Ngộ tính của Tống Giáo Thụ còn mạnh hơn Lý Đại Xuân nhiều, cái kẻ mà đi tặng cô bé Mỹ Lạc Đế màu hồng kia. Nghĩ đến Lý Đại Xuân, Lục Tinh lại nhức đầu xoa xoa sống mũi. Haizz. Cũng không biết tên này đã đuổi theo tới chưa nữa. "Đến rồi." Tống Quân Trúc dừng xe xong, tắt máy. Lục Tinh xuống xe, vòng qua đuôi xe đi đến chỗ ghế lái phụ thay Tống Giáo Thụ mở cửa, tay thân mật đặt lên nóc xe. Vì đến đạo quán nên Tống Giáo Thụ ăn mặc tương đối kín đáo, Lục Tinh cũng tương tự. Đã đến thì phải tuân theo quy củ của người ta. Cửa xe đóng lại. Lục Tinh và Tống Giáo Thụ đứng trước cổng đạo quán. Lục Tinh ngẩng đầu nhìn lên. Đây là tổ đình của Đạo Giáo Toàn Chân Long Môn phái, trên biển treo danh hiệu Bạch Vân Quán, trong mũi là hương vị nhàn nhạt của nhang đốt. Mặc dù không phải ngày nghỉ, nhưng ở phía tây chỗ bán vé số người xếp hàng mua vé cũng không hề giảm bớt. Mấy năm nay, chùa chiền và đạo quán giống như một nơi mơ mộng giữa ban ngày, càng giống như nơi để an ủi tinh thần. Thần minh ở trên cao quan sát nhân gian, lẳng lặng nhìn những chúng sinh đông đúc đang quỳ trước mặt. Còn những tâm tư bất mãn của người đời, dù có là chuyện gì đi nữa cũng cần có nơi để trút ra. Cầu tiền tài, cầu danh lợi, cầu vợ, cầu con, cầu mạnh khỏe, cầu trúng số, cầu ngồi không ăn sẵn, cầu vận may bất ngờ. Tất cả những ước muốn bị người đời coi là không muốn phát triển, là ngồi ăn chờ chết, là phế vật nằm ngửa kia đều được thổ lộ hết trong điện lớn. Cho dù biết thần minh có lẽ sẽ không cúi đầu lắng nghe nỗi khó khăn của chúng sinh. Thế nhưng có nơi để nói ra thì cũng dễ chịu hơn một chút. Không có chế giễu, không có châm biếm, không có lời lẽ lạnh nhạt. Chỉ có tượng thần lẳng lặng nhìn ngươi, không vui không buồn. Đối với đạo quán và chùa miếu, Lục Tinh thật ra không có cảm nhận gì đặc biệt. Nếu không thì hôm đó hắn đã cùng Trì Việt Sam lên núi bái lạy rồi. Nhưng nếu mà đi thì lại phải đụng độ với Ngụy Thanh Ngư, thật đau đầu. Cũng may là không có đi. Dù miệng luôn lẩm bẩm muốn quỳ lỳ trước điện thờ Tài Thần. Nhưng so với việc bái thần, Lục Tinh lại muốn ở nhà ngủ một giấc hơn. Tất nhiên, hắn cũng không có công kích bất kỳ tín ngưỡng nào, trong lòng mỗi người có chút tín ngưỡng cũng rất tốt. Dù sao. Chưa đến lúc khổ thì không tin thần phật. Lục Tinh đi theo Tống Quân Trúc vào Bạch Vân Quán, bọn hắn chọn cách tham quan và bái lễ dọc theo trục trung tâm trước, sau đó sẽ đi đến Văn Xương Điện. Lục Tinh rất ít khi đến những nơi như vậy, ngay cả đi xem kịch hắn cũng là tranh thủ đi kiếm tiền. Người đi đường ồn ào náo nhiệt, tranh nhau chen chúc để cắm được nén hương của mình vào vị trí gần lư hương nhất, để cầu nguyện của mình có thể nhanh nhất đến tai thần tiên. Gió càng lúc càng lớn, nến hương tắt rồi lại cháy. Thổi tung tro tàn trong lư hương bay tán loạn trên không trung, những tâm nguyện còn chưa kịp được thần tiên nghe thấy cũng đều tiêu tán theo gió. Ven đường Lục Tinh cùng Tống Giáo Thụ gặp không ít gương mặt người trẻ tuổi, hắn cười nói với Tống Giáo Thụ. “Bây giờ người ta ở giữa đi làm và đi tới, chọn cách dâng hương.” “Ừ.” Tống Quân Trúc cong khóe miệng lên, vẻ lạnh lùng trong chốc lát đã tan biến. Trong muôn vàn bụi hồng hương hỏa, thần minh từ bi mỉm cười với các tín đồ. Lục Tinh khựng lại một chút, sau đó lập tức hoàn hồn. Mẹ nó, dáng vẻ ngầu lòi như vậy, ác thảo! Chờ chút. Đây là nơi nào? Đây là đạo quán! Lục Tinh chột dạ liếc nhìn tượng thần trong điện Ngọc Hoàng. Thần tiên thúc, ta cho ngài thêm chút hương. Ta vừa rồi thật không phải cố ý xuất ngôn càn rỡ! Tống Quân Trúc ngạc nhiên nhìn Lục Tinh lại cắm thêm ba nén hương, nghi ngờ nói. "Ngươi đây là... ..." “Bái bái, bái nhiều chút.” Một đường hai người trải qua rất nhiều đại điện, nhưng chỉ cắm ba nén hương trước điện rồi đi chứ không quỳ lạy. Lục Tinh không tin thần, Tống Quân Trúc cũng không tin thần. Hai người duy vật chủ nghĩa kiên định cứ thế thong thả dạo bước trong đạo quán, chứng kiến những người vội vã, chứng kiến những điều người ta cầu mong. Đột nhiên. Lục Tinh nhìn thấy mấy người đi đường giơ máy ảnh lên, chụp một con mèo mập ú ở trong góc. Con mèo mướp đó cũng rất kiêu ngạo nhìn nhân loại ngốc nghếch chụp nó, phản ứng của nó chẳng muốn có chút gì, phe phẩy cái đuôi làm như không nhìn thấy, thoải mái hóng gió. Cái sự thong dong này càng khiến một đám thiếu nữ, thiếu niên gọi đáng yêu. Giống như rất nhiều chùa miếu hay đạo quán đều có loại mèo chó vật tượng trưng thế này, không chừng vận khí tốt còn có thể trở thành đỉnh lưu giới thú cưng nữa chứ. Tống Quân Trúc dừng chân quan sát từ xa. Lục Tinh cũng dừng lại, vừa cười vừa nói. “Mèo này mà đi spa thú cưng tắm rửa, chắc phải tính phí như mèo siêu cấp béo ú luôn ấy.” “Ngươi nuôi mèo bao giờ chưa?” Tống Quân Trúc đột nhiên quay đầu hỏi. Khóe miệng Lục Tinh vẫn giữ nguyên nụ cười, trong đầu lại nghĩ đến con mèo đen có con ngươi màu vàng tên là Tiểu Bạch. Lúc ở 301, có khi hắn đang ngồi đọc sách trong phòng khách, thì tiểu sư tỷ ngồi trên sàn nhà, nắm lấy hai cái móng của Tiểu Bạch rồi cho nó múa. Tiểu sư tỷ cái người nhị thứ nguyên chết tiệt đó luôn muốn huấn luyện Tiểu Bạch trở thành một con mèo thiên tài biết đi bằng hai chân. Tiểu sư tỷ còn túm lấy tai hắn, hết sức nghiêm túc dặn dò rằng, nếu sau này Tiểu Bạch nửa đêm đột nhiên mở miệng nói chuyện, hỏi nó là người hay là mèo. Thì Lục Tinh phải nhớ kỹ mà lớn tiếng đáp rằng. Tiểu Bạch là một cô bé nekomimi cao 125 centimet, da trắng tóc đen, ôm rất mềm, mọc thêm cái đuôi lại còn rất yêu ba ba mụ mụ nữa! Tiểu sư tỷ sợ Lục Tinh nhớ lầm mà phá hỏng quá trình biến hình nữ nhi hoàn mỹ trong mắt nàng, còn bắt Lục Tinh phải thuộc đi thuộc lại mấy lần mới tha cho hắn. Chỉ là, tất cả đã qua rồi. Vì vậy Lục Tinh cười đáp. “Không có.” “Ta chưa từng nuôi mèo.” “Ta còn muốn Tống Giáo Thụ nuôi đó, sao ta có thể nuôi mèo được chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận