Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 243: Cánh Chim Tự Do

Chương 243: Đôi Cánh Tự Do
Đại hội sáng tạo mới về trí tuệ nhân tạo thế giới.
Hiện trường là nơi các doanh nhân, nhà khởi nghiệp, thế hệ mới, học giả tụ tập, đủ loại phóng viên với máy quay phim, máy ảnh cỡ lớn đã chờ đợi từ lâu. Ngụy Thanh Ngư mặc một thân đồ đen giản dị, ngồi ở vị trí khuất, không ai chú ý trong hội trường. Đôi mắt đen láy của nàng đờ đẫn nhìn chằm chằm vào khung chat trên điện thoại. Đầu dây bên kia là Lục Tinh. Ngụy Thanh Ngư đắn đo rất lâu, thức trắng cả đêm, suy nghĩ rất nhiều rồi mới gửi cho Lục Tinh những ý tưởng chân thật của mình. Nàng không biết có nên gửi hay không, nhưng giờ phút này lòng nàng đang rất khổ sở. Nếu nàng vẫn là con người trước kia, gặp chuyện buồn, nàng sẽ im lặng chịu đựng. Chịu đến khi nào ư? Chịu đến khi nỗi đau này ở tận sâu trong trái tim tê dại, không còn cảm thấy khổ sở nữa, mọi chuyện cũng sẽ qua. Nhưng giờ đây nàng đã khác. Dưới sự ảnh hưởng của Lục Tinh, nàng muốn nói ra những cảm xúc trong lòng. Đầu dây bên kia, Lục Tinh vẫn chưa trả lời, Ngụy Thanh Ngư chống trán, manh mối rối bời, nàng không biết phải làm sao.
“Có phải mình không nên gửi đoạn cuối cùng....” Ngụy Thanh Ngư ánh mắt lộ ra chút hối tiếc. “Liệu hắn có cảm thấy ta đang bố thí cho hắn không?” Lúc đầu Ngụy Thanh Ngư không định thêm đoạn văn cuối. Nhưng mà...... Nhưng mà khi nhìn thấy Microblog của Lục Tinh, biết điều kiện kinh tế của Lục Tinh không tốt. Nàng lo Lục Tinh gặp khó khăn lại cố chịu đựng, nàng cũng lo Lục Tinh ngại ngùng không dám mở lời vay tiền. Dù sao khi vay tiền luôn có cảm giác mình ở thế yếu. Càng nghĩ, nàng càng quyết định để Lục Tinh gửi lại cho nàng con số 1, như vậy Lục Tinh không cần mở lời, nàng sẽ hiểu. Nhưng bây giờ Lục Tinh không trả lời. Ngụy Thanh Ngư xoắn xuýt vô cùng, đầu óc sắp rối tung cả lên, vì sao người ta có tình cảm rồi lại trở nên rắc rối thế này?
“Ái chà, ha ha, điện thoại của ta sao lại bất cẩn đánh rơi rồi, thật là.”
Chưa thấy môi ai nở đã nghe thấy tiếng cười. Một mùi nước hoa nồng nặc cùng phấn son xộc thẳng vào mũi Ngụy Thanh Ngư, sau đó nàng thấy chiếc điện thoại rơi xuống chân. Ngụy Thanh Ngư ngẩng đầu, chạm ánh mắt với một người phụ nữ đeo đầy vàng bạc, toát lên vẻ giàu có ngút trời.
“Em dâu khỏe.”
Người phụ nữ đứng trước mặt nàng tên là Giang Lệ Tuyết. Là vợ của Ngụy Vĩ, chị dâu của nàng, người mà Ngụy Văn Hải luôn khó chịu vì quá khứ làm ở quán rượu. Ngụy Thanh Ngư lễ phép chào hỏi, sau đó định cúi người nhặt điện thoại giúp Giang Lệ Tuyết.
“Ôi, không cần không cần, chị tự làm được.”
Giang Lệ Tuyết vội ngồi xổm xuống nhặt điện thoại của mình. Ngụy Thanh Ngư liếc thấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay Giang Lệ Tuyết, nàng khựng lại một chút, nhớ lại lời Lục Tinh đã dạy. Từ khi Ngụy Văn Hải nói rõ mọi chuyện với nàng, nàng bị lạnh nhạt, may mà nàng nghe theo lời Lục Tinh, vẫn luôn tự mình liên lạc với Ngụy Vĩ. Nếu không, trên đầu có Ngụy Văn Hải chèn ép, bên cạnh có Ngụy Vĩ cạnh tranh, vậy thì nàng thật sự không biết phải làm thế nào. Chiếc vòng ngọc phỉ thúy chị dâu nàng cố ý khoe ra quá lâu, Ngụy Thanh Ngư đột nhiên nảy ra ý, thử lên tiếng.
“Chị dâu, vòng tay của chị đẹp quá, là anh em tặng chị sao, chắc là anh ấy đã rất cẩn thận chọn màu hợp với da của chị.”
Giọng Ngụy Thanh Ngư không có chút dao động nào, không hề nịnh nọt, nên lời khen càng thêm chân thực. Quả nhiên. Giang Lệ Tuyết nghe vậy, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Ngụy Thanh Ngư, giọng nói không giấu được vẻ kiêu ngạo.
“Em cũng thấy đẹp phải không?” “Chị đã bảo với anh nhà đừng mua cho chị, thế mà anh ấy vẫn cứ muốn mua, thật là, chị ngày càng không quản được anh ấy nữa rồi!”
Ngụy Thanh Ngư học cách dùng phương pháp của Lục Tinh để phân tích người khác. Chị dâu này, nói trắng ra chính là loại nữ nhân trong chuyện xưa dùng tiền chuộc thân nuôi thư sinh nghèo vào kinh đi thi. Ngoài việc yêu Ngụy Vĩ ra, thì chỉ là cái bình hoa rỗng tuếch, thích mua mua mua, cuồng xem phim thần tượng, thích làm đẹp mà thôi. Tất nhiên, người phụ nữ này rất trọng tình nghĩa. Cho nên, lời của Ngụy Thanh Ngư vừa rồi, vừa khen đồ trang sức của Giang Lệ Tuyết, vừa khen tình cảm của Ngụy Vĩ dành cho nàng. Nhìn phản ứng của Giang Lệ Tuyết, Ngụy Thanh Ngư biết mình khen đúng rồi.
“Cá con, hôm nay trông em thật xinh đẹp.”
Giang Lệ Tuyết được khen vui vẻ, cũng hiểu đạo lý có qua có lại, thuận miệng khen lại Ngụy Thanh Ngư một câu. Bất quá, nàng thấy mình khen đúng là sự thật. Lúc nãy từ xa, nàng đã thấy Ngụy Thanh Ngư lặng lẽ ngồi trong góc, không ai để ý, ai bảo khuôn mặt ấy quá khó che giấu. Đến gần xem xét, Ngụy Thanh Ngư quả không hổ là người trẻ tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc, khiến người ta chỉ muốn sờ một cái! Hơn nữa, từ khi Ngụy Vĩ nói về chuyện hợp tác với Ngụy Thanh Ngư, Giang Lệ Tuyết càng nhìn Ngụy Thanh Ngư càng thấy thuận mắt. Cái lão Ngụy Văn Hải chết tiệt, còn nói nàng là điềm gở. Dù nàng có điềm gở thế nào đi nữa, cũng là người nuôi Ngụy Vĩ đi học, chứ không phải như Ngụy Văn Hải bạc tình bạc nghĩa, lạnh nhạt, hừ! Năm nay, phụ nữ còn có thể chắc chắn đứa trẻ đó là con mình chứ đàn ông thì sao xác định được đứa trẻ đó chắc chắn là con mình! Trước kia Ngụy Văn Hải không biết bị gì mà muốn đi tìm mấy đứa con riêng về. Kết quả, thử ADN thì mười đứa hết sáu đứa không phải con ông, tức giận đến suýt thì bị xuất huyết não. Sao ông ta không tức chết luôn đi? Giang Lệ Tuyết thầm nghĩ, nàng nên đi dạo thêm với Ngụy Trạch, tốt nhất là làm lão già Ngụy Văn Hải kia tức chết luôn cho rồi!
Giang Lệ Tuyết suy nghĩ miên man, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại của Ngụy Thanh Ngư. Trong toàn bộ giao diện tán gẫu, một mảng lớn những khung trò chuyện màu xanh lá cây, đầu kia im bặt, không một lời hồi âm. Ta nói! Giang Lệ Tuyết giật mình, rađa hóng chuyện khởi động! Đến cả Ngụy Thanh Ngư thế này cũng làm "cẩu liếm" sao? Chú ý thấy ánh mắt Giang Lệ Tuyết dừng lại, khuôn mặt trắng trẻo của Ngụy Thanh Ngư khẽ ửng hồng, nàng lập tức cuống cuồng khóa màn hình điện thoại. Đây là lần đầu tiên Giang Lệ Tuyết nhìn thấy Ngụy Thanh Ngư vốn luôn bình tĩnh nay lại trở nên bối rối như vậy. Ểmmm… Thật đáng yêu (づ。◕‿‿◕。)づ!
Giang Lệ Tuyết vẫn luôn không thân với cô em chồng tiện nghi này, nàng cảm thấy Ngụy Thanh Ngư quá lạnh nhạt, còn nghĩ Ngụy Thanh Ngư chắc chắn khinh thường mình, dù sao quá khứ làm ở quán rượu của nàng không hay ho gì. Nhưng hiện tại xem ra... Có lẽ Ngụy Thanh Ngư không phải lạnh lùng, mà là hướng nội chăng? Giang Lệ Tuyết như phát hiện ra niềm vui mới, nàng thích Ngụy Thanh Ngư có thêm chút hơi thở cuộc sống, một chút sinh động.
“Cá con à.” Giang Lệ Tuyết ghé sát vào, nói đầy nghĩa khí. “Với điều kiện của chúng ta, tuyệt đối không thể làm cẩu liếm được đâu nhé!”
Tai Ngụy Thanh Ngư đỏ bừng, nàng không tự nhiên quay mặt đi, khẽ nói, “không phải.”
“Hay là chị dâu dạy em vài chiêu nhé?” Ngụy Thanh Ngư ngơ ngác một chút, nghĩ tới chuyện Ngụy Vĩ bị Giang Lệ Tuyết nắm thóp, “…… Cái gì cơ?”
Giang Lệ Tuyết nhìn chằm chằm vào đôi tai phiếm hồng của Ngụy Thanh Ngư, tên biến thái trong lòng ngửa mặt lên trời cười điên dại! Mẹ nó! Thật là một cô em chồng e thẹn đáng yêu! Hun hun hun ta cuồng hun! Giang Lệ Tuyết vỗ ngực, cái khí chất phong trần năm xưa lại trỗi dậy.
“Yên tâm đi Cá Con, chị dâu ta lăn lộn nhiều năm như vậy, quá hiểu đàn ông rồi! Chị nhất định sẽ truyền thụ hết bí kíp!”
“Đàn ông nhỏ nhặt, em cứ để chị lo!”
Sau khi phát hiện ánh mắt Giang Lệ Tuyết lóe lên vẻ biến thái quỷ dị, Ngụy Thanh Ngư bỗng nhiên nhớ ra thói hư tật xấu của Giang Lệ Tuyết. Chị dâu này trước đây làm ở quán rượu mà. Kinh nghiệm của chị ấy có thật sự dùng được không? Ngụy Thanh Ngư chìm vào suy tư.
“À mà chị dâu, anh trai em đâu rồi?” Ngụy Thanh Ngư nhỏ yếu bất lực ý đồ chuyển chủ đề. Không ngờ Giang Lệ Tuyết tóm lấy tay nàng, hưng phấn nói. “Ai da, đừng quan tâm đến hắn làm gì, đại sự cả đời của em là quan trọng nhất! Anh ta với cái lão già kia…. Ách, với ba đang gặp Ôn Tổng và Hạ Tổng, bọn họ đang tán gẫu ở đằng kia kìa.”
“Cái gì?” Ngụy Thanh Ngư hoài nghi mình nghe lầm. Kể từ sau khi biết rõ mọi chuyện về hợp đồng và công việc của Lục Tinh, những chuyện trước đây nàng không hiểu đều đã được giải đáp dễ dàng. Trong căn phòng ngủ tối tăm yên tĩnh, Ngụy Thanh Ngư không cảm xúc hồi tưởng lại những chuyện đã qua với Lục Tinh, cuối cùng cũng thông suốt một vài chuyện. Có lẽ Lục Tinh cũng không thích Hạ Dạ Sương, có lẽ Lục Tinh không phải là bạn bè của Ôn Tổng. Phải làm sao bây giờ? Biết được Lục Tinh không thuộc về ai cả rồi. Nàng dường như có chút vui vẻ. Khóe miệng Ngụy Thanh Ngư hơi nhếch lên, kìm nén nụ cười. Đây là tâm trạng gì? Thật kỳ lạ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận