Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 184: Không thể cho ta, dựa vào cái gì hoàn chỉnh cho nàng?

“Ngươi dùng thân phận gì nói câu này?” Vừa rồi Liễu Khanh Khanh vì nghe được cô nữ sinh xấu tính trước mặt đã hôn Lục Tinh mà tức giận đến choáng váng đầu óc. Nhưng hiện tại tỉnh táo lại, nàng phát ra chất vấn từ tận đáy lòng. “Nếu điều kiện ngươi đã hôn Lục Tinh là thật...... Vậy ngươi dùng thân phận gì để hôn Lục Tinh?” Liễu Khanh Khanh có thể làm hội trưởng hội học sinh, dựa vào không phải vẻ ngoài ngây thơ của mình. Sau khi đè nén cảm xúc, nàng nhanh chóng phát hiện điểm mù. “Lục Tinh trong lòng ta không phải người tùy tiện hôn.” “Ngươi mới quen Lục Tinh mấy ngày, dựa vào đâu mà nghĩ như vậy?” Hạ Dạ Sương tức giận phản bác. Liễu Khanh Khanh đánh giá Hạ Dạ Sương trước mặt. Cô vừa rồi bị khí thế của vị đại tiểu thư xấu tính này làm cho sợ hãi, giờ bình tĩnh lại suy nghĩ một chút. Đại tiểu thư này vẫn rất đầu rỗng. “Ta quen Lục Tinh...... một tháng.” Liễu Khanh Khanh rất muốn nói nàng quen Lục Tinh đã hai năm nhưng lại sợ Hạ Dạ Sương vạch trần trước mặt Lục Tinh. Một tháng? Hạ Dạ Sương như bị sét đánh cho ngơ ngác. Nàng quen Lục Tinh lâu như vậy, ngay cả tay của Lục Tinh cũng chưa từng nắm. Mà bây giờ, cô học tỷ này lại nói, chỉ mới quen Lục Tinh một tháng, liền được Lục Tinh dẫn đi chơi? Dựa vào cái gì? Lục Tinh, dựa vào cái gì? Một cảm giác tức giận khó tả xộc thẳng lên đại não. Lòng Hạ Dạ Sương lạnh toát. Ngươi nói ngươi lo người khác chỉ thích ưu điểm của ngươi, nhưng ta nguyện ý tiếp xúc cả khuyết điểm của ngươi, ngươi lại không cho ta một cơ hội nhỏ nhoi nào. Dựa vào cái gì? Ngươi ngay cả bài thi cũng không muốn cho ta, vậy mà lại có thể bình thản đi với cô gái khác. Lục Tinh, ngươi nói ta biết, dựa vào cái gì? Đồ của ta, ngươi không thể cho ta, vậy dựa vào đâu mà lại muốn hoàn chỉnh cho nàng? Liễu Khanh Khanh cũng không thông cảm cho vị đại tiểu thư tóc vàng này, đương nhiên cũng là vì nàng không thích cô đại tiểu thư này. Thế là, nàng dùng giọng điệu mềm mỏng ngây thơ nhất nói ra những lời nham hiểm nhất: “Để ta nghĩ xem...... Lục Tinh không tùy tiện đi hôn người khác.” “Trong tình huống cậu ấy tự nguyện, người có thể được cậu ấy hôn chỉ có thể là bạn gái cậu ấy đúng không?” “Bất quá trong trường hợp cậu ấy không tự nguyện cũng có khả năng.” “Vậy tức là có người thích cậu ấy, yêu cậu ấy mà không được nên cưỡng hôn chăng?” Đôi mắt sâu thẳm của Liễu Khanh Khanh nhìn chằm chằm vào gương mặt của Hạ Dạ Sương, đôi mắt cong cong như cười, vừa bệnh hoạn vừa đáng sợ. “Vậy, Hạ tiểu thư...... xin hỏi, cô là bạn gái cũ của Lục Tinh, hay là người yêu Lục Tinh mà không được?” Mặt Hạ Dạ Sương trắng bệch, nàng không sợ, nàng chỉ là chợt nhận ra...... Cô học tỷ trước mặt rất khó đối phó. Nếu cô học tỷ này chỉ thiếu tiền, thì cứ trực tiếp dùng tiền nện là xong. Nhưng cô học tỷ này lại muốn Lục Tinh. Một cô gái có vẻ ngoài ngây thơ mà lại nói ra những lời có tính công kích mạnh như vậy, Hạ Dạ Sương chợt có chút trầm mặc. Cô học tỷ này sẽ rất khó giải quyết. “Tóm lại.” Liễu Khanh Khanh khẽ cười ở khóe miệng. “Dù Hạ tiểu thư là tình huống nào, ta nghĩ cô và Lục Tinh đã kết thúc.” “Không có kết thúc.” Hạ Dạ Sương nhỏ giọng nói. “Cái gì?” Liễu Khanh Khanh ngẩn ra một chút, một giây sau liền bị Hạ Dạ Sương kéo cổ áo lại. Hạ Dạ Sương cau mày, gằn từng chữ. “Ta và Lục Tinh, vĩnh viễn sẽ không kết thúc!” Mọi việc diễn ra gần như trong nháy mắt. Hạ Dạ Sương trơ mắt nhìn hốc mắt của cô học tỷ trước mặt đỏ lên, ủy khuất nhìn nàng, còn có chút rụt rè. Không đúng. “Các ngươi đang làm gì vậy?” Một giọng nam bình tĩnh vang lên, Hạ Dạ Sương lập tức buông tay ra quay người, vừa vặn chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Lục Tinh. “Học đệ.” Liễu Khanh Khanh ủy khuất đi tới bên cạnh Lục Tinh, muốn kéo tay áo hắn nhưng lại không dám, chỉ có thể đáng thương đứng đó. Hạ Dạ Sương khó tin nhìn Liễu Khanh Khanh lật mặt. Nàng lập tức nhìn biểu cảm của Lục Tinh, lắp bắp nói: “Ta, ta không có......” Tốt thôi. Nàng quả thật đã nắm chặt cổ áo của Liễu Khanh Khanh trong cơn tức giận. Nhưng, nhưng là đó cũng là do Liễu Khanh Khanh trước đó dùng sóng lớn công kích nàng mà! Lục Tinh khẽ thở dài, nhìn cô học tỷ có vẻ như đang bị ức hiếp, lại nhìn Hạ Dạ Sương đang luống cuống. “Sao hai người lại gặp nhau?” “Nhà vệ sinh!” “Cửa hàng văn sáng tạo!” Hai câu trả lời hoàn toàn khác nhau vang lên. Thứ nhất, cô học tỷ không phải là khách quen của hắn. Thứ hai, tiểu kim mao là khách quen trước kia của hắn. Cả hai người đều không cần hắn đặc biệt đi dỗ dành. Nghĩ thông suốt điều này, Lục Tinh bỗng thấy mệt mỏi, liền xoay người rời đi. “Học đệ!” “Lục Tinh!” Lục Tinh dừng bước. Hắn nhìn sang bên trái, tay trái bị cô học tỷ ôm chặt lấy, cảm giác mềm mại ấn lên cánh tay của hắn. Hắn quay sang phải, tay phải bị tiểu kim mao gắt gao nắm lấy, ánh mắt cô ấy tràn đầy sự luống cuống sợ hãi. Các du khách đi ngang qua nhìn Lục Tinh ba người đầy ngưỡng mộ. Lục Tinh bỗng nhiên muốn cười. Vì sao? Vì cái gì mọi chuyện lại phát triển thành thế này? Vì tránh mặt Hạ Dạ Sương, hắn đã không đến trường, vậy còn chưa đủ sao? Còn muốn hắn phải thế nào? Trực tiếp biến mất khỏi thế giới này có được không? Hạ Dạ Sương nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Lục Tinh có chút sợ hãi, liền vội vã kể lại hết. “Ta đến bảo tàng xem phù điêu, gặp ngươi và cô học tỷ này cùng nhau, ta rất tức giận, nên đã gọi cô ấy ra, sau khi biết ngươi không phải là bạn trai của cô ấy, ta bảo cô ấy tránh xa ngươi ra!” Liễu Khanh Khanh cắn chặt môi dưới. Cô đại tiểu thư này thật đáng ghét, phản ứng nhanh như vậy, lời cô muốn nói đều bị cướp hết! Lục Tinh nghe vậy, cảm thấy rất hợp lý, nhưng hắn bắt được một vấn đề mấu chốt. “Ngươi đưa ra bao nhiêu tiền?” “5 triệu.” Đệt! Lục Tinh chấn động. Hắn vậy mà đáng giá 5 triệu, thật đáng để khen ngợi bản thân mà. “Ngươi dùng thân phận gì để làm chuyện này?” Lục Tinh hỏi. Hạ Dạ Sương cẩn thận đánh giá sắc mặt của Lục Tinh, nhưng nàng không nhìn ra gì, chỉ có thể buồn bã nói ra. “Người theo đuổi ngươi.” Hả? Lần này Lục Tinh thật sự chấn động: “Cái gì?” “Người theo đuổi ngươi!” Hạ Dạ Sương lớn tiếng. “Ta muốn theo đuổi ngươi!” Lục Tinh choáng váng, ánh mắt ngưỡng mộ và hóng chuyện của những du khách xung quanh như có gai ở sau lưng. Hắn lập tức kéo Hạ Dạ Sương ra khỏi đám đông, đến một góc vắng vẻ, khó tin nói. “Ngươi đừng nói những lời này, ta đối với ngươi chỉ là công việc thôi......Ưm.” Hạ Dạ Sương không muốn nghe hắn nói ra những lời gây tổn thương, nên đã trực tiếp dùng phương thức thô bạo đơn giản nhất để bắt người ta im miệng. Lại nữa sao?! “Hạ Dạ Sương!” Lục Tinh tức giận đẩy Hạ Dạ Sương ra. Hắn cảm thấy tiểu kim mao này giống như một chiếc tàu cao tốc đang nổi giận, gặp ai thì cắn người đó! Chờ chút. Cơ hội tốt! Lục Tinh lập tức lấy tay lau miệng mình. Khi nhìn thấy màu son hồng nhạt dính trên mu bàn tay, nỗi lo trong lòng hắn cuối cùng cũng tan biến. Thì ra thật sự phai màu. Liễu Khanh Khanh đứng lặng im ở một bên không xa. Đến khi nhìn thấy Hạ Dạ Sương tự mình hôn Lục Tinh, đáy mắt nàng thoáng qua sự điên cuồng bệnh hoạn. “Có chút...... không thể nhịn được nữa.” “Học đệ được hoan nghênh hơn ta nghĩ, xem ra kế hoạch cần phải thực hiện trước thời hạn thôi.” Một bên khác. Lục Tinh kéo người đang muốn tiến tới tiếp tục hôn mình, giam hai tay của nàng ra sau lưng, trực tiếp ép người lên tường. “Hành vi vừa rồi của ngươi, ta có thể báo cảnh sát.” “Từ trước đến giờ, điều ngươi thích là mặt tốt nhất ở con người ta. Có lẽ đó không phải là yêu. Có lẽ chỉ khi ngươi yêu cả những nhược điểm và thiếu sót của ta, ngươi mới thật sự yêu ta.” Với tư thế lưu manh khống chế như vậy, Hạ Dạ Sương mặt dán lên tường, cổ tay đau muốn chết. Nhưng nàng vẫn cố hết sức quay đầu lại, nói ra đoạn này. Nàng đã nói vô số lần trong lòng. Lục Tinh ngớ người: “Ngươi nói gì?” “Cuốn sách kia ngươi đọc, ta cũng đã đi đọc, còn đọc rất nhiều lần.” Hạ Dạ Sương hít một hơi, không cho phép mình khóc, nàng nói đầy chân thành và mãnh liệt. “Lục Tinh, ngươi không thể như vậy được.” “Tuy ta học không giỏi, đầu óc cũng ngốc nghếch.” “Nhưng ngươi không thể ngay cả bài thi cũng không phát cho ta, mà trực tiếp phán định ta thất bại được!” Lục Tinh không nợ nàng bất cứ thứ gì. Thế nên. Việc duy nhất nàng có thể làm, là nâng cả tấm chân tình của mình ra trước mặt Lục Tinh. Tựa như Ngụy Thanh Ngư vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận