Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 285: đả Thương địch thủ một ngàn, tổn hại tám trăm

Chương 285: Đả thương địch thủ một ngàn, tổn hại tám trăm.
Nếu trên thế giới này nói dối sẽ bị sét đánh, vậy thì Lục Tinh cảm thấy hiện tại cửa bệnh viện hẳn là một vùng đất hoang vu. Cũng giống như hiện tại, cứ tiếp tục cứng rắn diễn thôi, cha sống bọn họ! Diễn mà được cả giải Oscar ấy chứ! Lục Tinh biết Tống Giáo Thụ cùng Liễu Khanh Khanh đang suy nghĩ gì, Tống Giáo Thụ cũng biết hắn cùng Liễu Khanh Khanh là quan hệ như thế nào. Chuyện hôm nay chỉ cần nghĩ lại, sẽ phát hiện ngay chỗ không hợp lý. Có lẽ Tống Giáo Thụ còn biết rõ thân phận của Liễu Khanh Khanh sớm hơn hắn, dù sao Tống Giáo Thụ thần thông quảng đại, nhân mạch thông thiên. Nói đến, hắn còn phải cảm tạ Tống Giáo Thụ mới đúng! Bất quá, người sống cả một đời, kỹ năng cần học nhất chính là giả ngu. Lục Tinh rất tinh thông điều này. Chỉ cần hộ khách không ngừng phá, vậy thì vẫn cứ là trời trong gió nhẹ.
Đèn xe sáng lên, xé toạc con đường phía trước. Mưa tạnh, gió gào thét, một thân ảnh đơn bạc gầy yếu đứng trước chiếc xe Cổ Tư Đặc. Là Liễu Khanh Khanh. Dù cho biết kính xe đã được xử lý chống nhìn trộm, thế nhưng trong màn đêm ánh mắt của nàng vẫn sáng đến kinh người. Thế là Lục Tinh rũ mắt, cười nhạt nói: "Tống Giáo Thụ, học sinh của ngươi tại sao lại đến tìm ngươi?"
Tống Quân Trúc liếc nhìn Lục Tinh, lời này của hắn ý tứ rất rõ ràng, trực tiếp rũ sạch quan hệ của mình với Liễu Khanh Khanh. Dù cho xe đã bấm còi, người phía trước xe vẫn không hề có dấu hiệu rời đi. Người trợ lý ngồi ở hàng ghế trước có chút bối rối, quay đầu xin chỉ thị: "Tống Giáo Thụ, có cần gọi bảo an không?"
Đau đầu quá đi! Tống Quân Trúc thở dài trong lòng, lẽ ra nàng phải gọi người hành động nhanh hơn chút nữa. Bất quá trực giác của nàng cũng không sai, cái tên bột mì nhão này sau khi hiểu rõ mọi chuyện nhất định sẽ quay lại. Trong giọng nói của nàng ẩn chứa hàn ý: "Không sao, là đệ tử của ta, có lẽ là có chuyện tìm ta." Hiện tại Liễu Khanh Khanh là một nhân tố không thể khống chế, tuyệt đối không thể để nàng lại cùng Lục Tinh mặt đối mặt. Suy tư một lát, Tống Quân Trúc quyết định xuống xe.
Trong nháy mắt nàng nắm lấy tay nắm cửa, một chiếc áo khoác nặng trịch choàng lên vai nàng. Tống Quân Trúc hơi khựng lại, quay đầu nhìn. Lục Tinh lộ ra nụ cười ấm áp: "Mặc dù mưa đã tạnh nhưng trời vẫn rất lạnh." Tống Quân Trúc kéo cao cổ áo, đôi mắt hoa đào diễm lệ ngập tràn vẻ dịu dàng: "Chờ ta một chút, ta sẽ quay lại ngay."
Răng rắc. Cửa xe mở ra. Đôi giày cao gót da đen đế đỏ giẫm xuống đất, sau đó là đôi chân dài thon trắng. Lục Tinh nhận ra kiểu giày này, lúc đầu sẽ còn sản xuất hàng loạt, nhưng về sau chỉ làm theo kiểu đặt hàng cá nhân. Người thiết kế kiểu giày này khi thiết kế đã chưa từng nghĩ đến sẽ có người dùng nó xuất hiện ở những nơi ngoài thảm đỏ, bởi vậy giày cực kỳ dễ hư lại đẹp đẽ. Tống Giáo Thụ chẳng thèm để ý đến đôi giày này giá bao nhiêu, nàng bước đi trên mặt đất ẩm ướt, mặt không chút thay đổi tiến đến trước mặt Liễu Khanh Khanh. Lục Tinh nhìn chằm chằm vào hình ảnh này. Tống Giáo Thụ có chiều cao khoảng 172, còn mang thêm đôi giày cao gót 7, 8 phân nữa, đứng ở đó trông hệt như siêu mẫu. Ở trước mặt nàng, dù cho Liễu Khanh Khanh có 164, trông cũng chẳng khác gì cô bé con. Người ngoài nhìn vào, thấy thế nào cũng giống Tống Giáo Thụ đang bắt nạt người ta vậy, dù sao người ta phải ngẩng đầu nhìn nàng. Lục Tinh nhìn đôi mắt đẫm lệ lưng tròng của Liễu Khanh Khanh, theo bản năng sờ lên ngực mình. Không có phản ứng kịch liệt. "Quả nhiên là lão hỏa kế của ta!"
Lục Tinh thật cao hứng. Lúc trước thế nào, ví như chuyện chết ngày hôm qua, về sau thế nào, ví như việc Kim Nhật Sinh. Nếu đã quyết định về sau trân trọng hiện tại, vậy thì sẽ không suy nghĩ chuyện đã qua nữa. Lục Tinh cúi đầu mở giao diện chat, ngón tay thon dài lướt trên bàn phím soạn tin nhắn. Đây là món quà cuối cùng hắn dành cho Liễu Khanh Khanh, coi như là thù lao cho việc cô chứa chấp hắn lâu như vậy. Người trợ lý ngồi ở hàng ghế trước, Hạng Hướng cũng bận rộn không kém, anh quay đầu nhìn Lục Tinh, xin chỉ thị: "Lục tiên sinh, chúng ta đến đế đô chắc sẽ là đêm khuya, có cần chuẩn bị bữa ăn khuya không ạ?" "Có bữa ăn khuya gì cơ?" Lục Tinh vừa cúi đầu đánh chữ vừa hỏi. Làm trợ lý một chuyến này, khi mọi người năng lực đều không sai biệt lắm thì phải biết nhìn mặt mà bắt hình dong. Hạng Trợ Lý hiện tại quá rõ ai mới là "lão bản phu" nên lập tức nói: "Lục tiên sinh muốn ăn gì ạ, nếu không có yêu cầu gì, chúng ta có thể chuẩn bị mỗi món một phần."
Lục Tinh bật cười, đây chính là hương vị của tiền tài dập vào mặt mà. "Đều được, ta là người theo chủ nghĩa bán ăn chay." "Bán ăn chay?" Hạng Trợ Lý hơi ngớ ra, nghĩa là sao, còn có cả chủ nghĩa toàn ăn chay à? Sao mà nhìn Lục tiên sinh cao to thế kia mà ăn chay vẫn có thể bổ sung đủ chất được chứ? Thấy Hạng Trợ Lý mặt đầy dấu chấm hỏi, Lục Tinh không trêu anh nữa, cười nói: "Bán ăn chay nghĩa là ta không ăn mỡ." "Rõ ạ! Lục tiên sinh thật là thiện lương!" Hạng Trợ Lý cao hứng, anh thích nhất những người nói rõ nhu cầu của mình. A! Đội ơn lão bản phu vĩ đại!
……
Ngoài xe.
Tống Quân Trúc đứng trước mặt Liễu Khanh Khanh, không hề tươi cười, bình tĩnh hỏi: "Sao thế? Hay là vẫn còn vấn đề gì trong bài thi?" Liễu Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn nàng. Ánh mắt thật kỳ lạ. Rõ ràng trong hốc mắt nước mắt đang chực trào ra, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ quật cường. Tống Quân Trúc trước kia chưa bao giờ cảm thấy cô hội trưởng hội học sinh trông có vẻ đáng yêu dễ bắt nạt này lại có một mặt này, lại có thể trực tiếp đón xe. "Tống Giáo Thụ, cô vẫn còn muốn nói chuyện này với em sao?" Liễu Khanh Khanh nhìn thẳng vào mắt Tống Quân Trúc.
Được thôi. Tống Quân Trúc thở dài, nàng cũng không muốn tranh giành với một cô sinh viên trong trường. Nhưng người này là Lục Tinh. Thế là nàng nhượng bộ một chút, nàng bằng lòng cho Liễu Khanh Khanh một chút bồi thường. Nhưng rất đáng tiếc, Liễu Khanh Khanh lại không muốn. Tống Quân Trúc hất áo khoác của Lục Tinh ra, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Khanh Khanh: "Vậy em muốn nói chuyện gì?" "Ta có thể hứa hẹn với em vô số thứ, chỉ cần em gật đầu." "Em còn nhỏ, cảm thấy thích một người thì có thể đối kháng cả thế giới." "Nhưng khi em lớn hơn, em sẽ phát hiện ra, những hành động từ bỏ tất cả bây giờ của mình thật ngu xuẩn biết bao." Giọng nói của Tống Giáo Thụ theo tiếng gió gào thét truyền vào tai Liễu Khanh Khanh, nhưng nàng chỉ cảm thấy buồn cười. Thế là gương mặt luôn đáng yêu nhu hòa của nàng trở nên lạnh nhạt mà trầm tĩnh, đáp lại: "Vậy sao?" "Vậy mà Tống Giáo Thụ ở cái tuổi này vẫn là cầu mà không được, còn dùng những thủ pháp ngây thơ như chia rẽ." "Đây chính là lớn lên sao?" Tống Quân Trúc vốn không muốn bị nhắc đến chuyện này mà đột nhiên lại bị một cô học sinh nhắc đến khiến nàng có chút tức giận. Ỷ vào chiều cao hơn, nàng tiến lên hai bước, cảm giác áp bức cũng theo đó mà tăng lên! "Ít nhất thì ta không có lừa dối người khác, đúng không?"
Liễu Khanh Khanh cắn môi, đây là chuyện nàng không muốn nhắc đến nhất. Hai người trong gió rét, xát muối vào vết thương của nhau. Gương mặt lãnh diễm của Tống Quân Trúc khi nhìn gần đẹp đến mức kinh người, dưới ánh đêm càng giống như diễm quỷ trong tiểu thuyết Chí Quái. Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Liễu Khanh Khanh, lạnh lùng nói: "Ta nghĩ em cần phải làm rõ một chuyện." "Ta làm bất cứ chuyện gì, đều tự có chủ ý, ta biết hậu quả là gì." "Còn em thì sao?" "Em lừa Lục Tinh, đồng thời biết rõ việc kéo dài chỉ mang lại hậu quả tệ hơn mà em vẫn cứ trốn tránh." "Điều này chứng tỏ em là người không có kế hoạch, em chưa từng nghĩ đến tương lai của mình và Lục Tinh sẽ thế nào." "Và cách hành sự này lại liên quan đến một vấn đề khác nữa."
Tống Quân Trúc thời đại học tham gia đội tranh biện không phải vô ích, đối với đối thủ nàng xưa nay không nể mặt: "Cho dù Lục Tinh bỏ qua hiềm khích lúc trước, cho dù hai người lại ở bên nhau một lần nữa." "Cha mẹ em có đồng ý không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận