Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 333: đêM qua lại gặp trước kia vứt bỏ ta không về lang

"A?"
"Lục Tinh không sạch sẽ."
"A?"
"Ta nói Lục Tinh không sạch sẽ."
"A?"
Bành Minh Khê nhắm mắt lại. Trong đầu nàng giống như quay về ngày đó Tống Quân Trúc cùng tên kia. Vì cái gì? Vì cái gì tất cả mọi người muốn đối nghịch với nàng. Rõ ràng Lục Tinh chỉ cần nhìn vào mắt nàng một cái là biết nàng đang nghĩ gì. Tất cả mọi người đều ngu xuẩn.
"Muội muội, muội không sao chứ."
Bành Minh Hải thấy sắc môi Bành Minh Khê càng thêm tái nhợt, nhanh chóng đi lên trước. Trời đất chứng giám. Hắn thật sự không hiểu Bành Minh Khê có ý gì. Sạch sẽ là chỉ phương diện nào? Là tư tưởng trong sạch, ở tuổi 19 chưa từng xem chút video nào. Hay là thân thể sạch sẽ, mặc quần áo chỉnh tề, không lôi thôi chút nào? Hay là nói, là chỉ chuyện kia. Nhưng Lục Tinh cũng không phải con gái mà. Cấu tạo thân thể nam nữ khác biệt lớn, khiến cho không có bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh Lục Tinh có còn lần đầu hay không! Hơn nữa... Bành Minh Hải cẩn thận quan sát muội muội. Muội muội thừa hưởng ưu điểm ngoại hình của ba mẹ, rất xinh đẹp, lại thêm quanh năm ốm yếu, da dẻ tái nhợt, khí chất dễ vỡ. Cho dù Lục Tinh sạch sẽ, cái thân thể yếu đuối kia của nàng có thể chịu đựng được Lục Tinh sao? Có lúc Bành Minh Hải cũng rất buồn rầu. Vì hắn căn bản không theo kịp suy nghĩ của muội muội, cũng không biết rốt cuộc muội muội đang nghĩ gì. Trước kia, có thể 1 giây trước muội muội còn khóc, 1 giây sau đã lôi kéo tay hắn cười. Hắn chỉ có thể bị kéo đi theo. Cho nên hắn đổ hết tội trạng cho thuốc men khiến cảm xúc muội muội trở nên thất thường.
"Ngươi nói sạch sẽ, là chỉ phương diện nào?"
Bành Minh Hải ngồi xổm xuống trước xe lăn, ngang tầm nhìn Bành Minh Khê, cẩn thận hỏi. Tư thế này là hắn học được từ Lục Tinh. Hắn từ trước đến giờ không cúi đầu trước ai, đến mức trước đây nói chuyện với muội muội cũng là nhìn xuống. Nhưng sau khi trộm học chút biện pháp của Lục Tinh, hắn có thể cảm nhận thái độ muội muội đối với hắn tốt hơn nhiều. Tựa như có lúc cha mẹ dắt con nít đi trên đường, đứa trẻ đột nhiên khóc. Có lẽ cha mẹ vô thức nghĩ đứa trẻ đang làm mình làm mẩy. Dù sao cũng dẫn đi chơi rồi còn gì mà khóc? Nhưng nghĩ kỹ lại ở góc nhìn của đứa trẻ. Đứa trẻ đang đi đường, chỗ nhìn đến toàn là mông của người lớn. May mà, chiều cao đó vừa vặn thấy được mấy người lớn Y Quan Sở Sở cuối cùng lại vụng trộm xì hơi. Vậy thì còn gì vui nữa để mà đi dạo? Đều nói trên thế giới không có sự đồng cảm thật sự. Nhưng Lục Tinh làm được. Cho nên đôi khi, Bành Minh Hải không chỉ một lần cảm thấy Lục Tinh thật lợi hại. Trời cao ban cho Lục Tinh năng lực cảm nhận cảm xúc, để hắn có thể đồng cảm với khách hàng ở mức độ cao nhất. Năng lực này tạo nên hắn, cũng hủy diệt hắn. Vì người có thể đồng cảm, sẽ sống rất thống khổ.
Bành Minh Khê mi dài rũ xuống che đi đôi mắt, nàng cúi thấp xuống, nhàn nhạt nói.
"Lục Tinh cắm hoa cho Tống Quân Trúc."
Cắm hoa? Bành Minh Hải lại do dự. Cái này cắm hoa là đơn thuần chỉ cắm hoa, hay là cắm hoa kia? Hắn ở trước mặt muội muội, trong đầu suy nghĩ hàng vạn thứ, nhưng không một thứ nào có thể hỏi ra miệng.
"Sao hắn có thể như vậy?"
Bành Minh Khê đột nhiên từ trên xe lăn ngồi dậy, trong đôi mắt lạnh lùng bi quan hiện lên sự tức giận. Một tập tài liệu rơi xuống đất. Bành Minh Hải ngẩn ra nhặt lên, lướt qua xem. Phía trên đều là ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của Tống Quân Trúc. Trước kia, Tống Đại giáo sư không thích đăng vòng bạn bè, cũng không mặn mà chia sẻ cuộc sống, vì cuộc sống của nàng thực sự tẻ nhạt. Nhưng không biết từ lúc nào. Không. Nói đúng ra, là từ nửa năm trước, Tống Quân Trúc đột nhiên bằng lòng đăng vòng bạn bè. Có điều tần suất không cao, đồ đăng cũng rất đơn giản. Có lúc là một quyển sách, có lúc là một câu nói, có lúc là đồ trang trí hoặc ảnh phong cảnh. Nhưng từ gần đây, Tống Quân Trúc bắt đầu đăng vòng bạn bè liên tục. Tiệc nướng ở sân vườn, pha trà trong mưa, những hoạt động giải trí liên tiếp nhau, nhìn có vẻ là một cuộc sống tươi đẹp, đủ đầy. Những tấm hình này có một điểm chung là đều có một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện. Mà ngay hôm trước, Tống Quân Trúc lại đăng một vòng bạn bè. Vòng bạn bè đó không có văn bản nào, chỉ đơn giản đính kèm một bức ảnh. Một bức tường hoa quỳnh. Đây không phải là chia sẻ cuộc sống, đây hoàn toàn là đang khiêu khích. Trong ảnh là ban đêm, trên ghế nằm, một tấm thảm lớn che kín hai người. Tống Quân Trúc tựa vào lòng ai?
"Sao tự nhiên muội lại để ý cái này?"
Bành Minh Hải nhìn chằm chằm vòng bạn bè của Tống Quân Trúc, đột nhiên cảm thấy hoa quỳnh vẫn rất đẹp. Ừm, quay đầu hắn cũng trồng một bức tường. À không đúng, không phải chuyện hoa quỳnh! Bành Minh Hải đột nhiên tỉnh táo lại, vừa hay chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Bành Minh Khê.
"Ách..."
"Ý ta là, không phải muội nói Lục Tinh biết những thứ đó đều là do muội dạy sao, vậy hắn cùng mấy người phụ nữ đó thân mật thì sẽ nhớ tới muội chứ."
"Không phải." Bành Minh Khê tựa lưng vào ghế, mái tóc đen dài rũ xuống khuôn mặt tái nhợt, giọng nói nhẹ đến mức không nghe thấy.
"Sao hắn có thể...dẫn người khác đi ngắm hoa?"
Trong khoảng thời gian nàng ở cùng Lục Tinh, có một ngày Lục Tinh vui vẻ nói với nàng. Minh Khê! Tối nay hoa quỳnh nở! Chúng ta cùng nhau đi xem đi! Lúc đó, nàng vừa làm xong một lần kiểm tra định kỳ, uống thuốc vào nôn mửa, u ám khó chịu đến mức muốn gϊếŧ tất cả mọi người. Nhưng Lục Tinh cứ thế xông vào. Mặc bộ đồ thể thao màu xanh trắng xấu xí cùng đôi giày thể thao trắng, đội cái mũ lưỡi trai màu đen quê mùa, trong tay cầm một bó hoa nhỏ. Mang theo một vòng hương hoa. Bành Minh Khê còn nhớ cảnh tượng đó. Lục Tinh đứng ngay cửa phòng bệnh, sau lưng là ánh mặt trời vàng nhạt. Hắn cười nhìn rất đẹp, giống như mọi gian nan trắc trở đều có thể dễ dàng vượt qua bằng nụ cười. Thế nhưng tại sao phải đi đâu? Bành Minh Khê nhắm mắt lại, đáy mắt tràn ngập hận ý. Sau này. Trong trí nhớ của Lục Tinh về hoa quỳnh, không chỉ có một mình nàng, mà lại có cả hình bóng của Tống Quân Trúc. Vậy là cái gì độc nhất vô nhị chứ? Bành Minh Khê cong cong khóe môi, nhưng không còn sức để cười thành tiếng nữa. Nàng sai rồi. Nàng đã nghĩ sai rồi. Bất luận là yêu hay hận, nàng muốn cắm rễ trong ký ức của Lục Tinh. Thế nhưng nếu Lục Tinh cùng ngày càng nhiều người phụ nữ làm cùng một việc mà nàng đã cùng làm thì sao? Vậy có phải là...số lượng của nàng trong ký ức của Lục Tinh sẽ càng ngày càng ít, sẽ không còn được độc chiếm. Cho đến khi Lục Tinh không còn nhớ ra nàng? Giống như bức tường hoa quỳnh này, sinh mệnh của nó chỉ nở một đêm rồi tàn, còn sinh mệnh của Lục Tinh lại vô cùng dài. Bành Minh Khê đột nhiên bắt đầu nghi ngờ. Những ký ức nàng để lại cho Lục Tinh thật sự đủ sâu sắc sao, đủ sâu sắc để Lục Tinh không thể nào quên được nàng sao? Bành Minh Khê không chắc chắn, thế là nàng bắt đầu hoảng loạn. Rốt cuộc, làm sao mới có thể tồn tại vĩnh viễn trong lòng Lục Tinh? Các tác giả luôn thích viết bi kịch, thậm chí là bi kịch hóa để gây kịch tính. Kỹ năng này rất tốt. Dù sao bi kịch luôn khiến người ta khắc cốt ghi tâm. Bành Minh Khê khẽ cười, mệt mỏi nhắm mắt lại. Nàng đã tìm ra biện pháp.
"Muội muội? Muội muội!" Bành Minh Hải đột nhiên nhận ra Bành Minh Khê có gì đó không đúng, thế là lập tức vỗ vỗ mu bàn tay nàng. Không phản ứng. Bành Minh Hải lập tức hoảng loạn, lớn tiếng gọi.
"Gọi bác sĩ! Gọi bác sĩ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận