Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 246: Thật nhiều người a.Jpg

Chương 246: Thật nhiều người a.jpg
Fyodor Dostoyevsky đã từng nói, nhân sinh khắp nơi là những thử thách đắng cay, niềm vui thì ngắn ngủi. Trước kia Lục Tinh không hiểu câu nói này. Hắn luôn cảm thấy chỉ cần tích lũy đủ tiền, chỉ cần xử lý tốt các hộ khách, chỉ cần hoàn thành phận sự của mình, cuộc đời hắn sẽ hướng tới tương lai tươi đẹp. Hắn có thể chọn độc thân hoặc kết hôn, hắn đã thấy nhiều người hạnh phúc, đó là niềm tin giúp hắn sống sót và vượt qua mọi thứ. Nhưng giờ đây Lục Tinh đã hiểu câu nói ấy. Trong quá trình thực hiện hợp đồng, tất cả những hình ảnh ấm áp và khoảnh khắc hoảng hốt đều là giả, chỉ có điều khoản trên giấy trắng mực đen trái với giao ước cùng khoản thù lao ứng phó mới là thật. Chỉ cần khách hàng muốn, họ có thể tùy thời tùy chỗ chà đạp hắn. Hắn nhận tiền, đó là việc hắn phải làm. Những kỷ niệm tươi đẹp kia chỉ là thoáng vui vẻ, vị trí kẻ thấp người cao giữa hắn và khách hàng mới là sự cay đắng lâu dài và chân thật. Khi hắn muốn sự dịu dàng đến rồi lại không tin, mọi thứ chia làm hai đoạn, khi hắn muốn cho mọi thứ một kết cục có thể chấp nhận được, khi hắn muốn vẽ nên cái kết hoàn chỉnh cho câu chuyện không hoàn hảo. Sự việc hết lần này đến lần khác lại phát triển theo hướng không thể nào tưởng tượng được. Tựa như lúc này, hắn mang chiếc còng tay màu bạc lấp lánh, ngồi trên ghế sofa, chiếc đèn chùm đắt tiền tỏa ra ánh sáng vàng son rực rỡ, ánh sáng hắt lên khuôn mặt hắn, làm nổi bật vẻ mặt phật tính và lạnh lùng. Trước mặt hắn, bên cạnh hắn, phía sau hắn toàn là đủ loại người, có lẽ là vệ sĩ, có lẽ là cảnh sát, có lẽ là trợ lý và thư ký của họ, mỗi người đều như sói như hổ theo dõi hắn, như thể hắn lại đột nhiên biến thành Ác Ma trong tiểu thuyết mọc ra đôi cánh khổng lồ phá cửa sổ bay ra, hướng về ánh trăng trong sáng. Nếu thế, bọn họ sẽ không có cách nào đi hướng đến vị Ôn Tổng giá trị bản thân cao quý mà muốn nhận khoản tiền thưởng và thù lao kếch xù. Lục Tinh thấy buồn cười, thử nghiêm túc thương lượng: "Mấy người cứ nhìn tôi làm gì, chi bằng mau đi tìm xem Niếp Niếp ở đâu đi, chúng ta đang chơi trốn tìm, là lỗi của tôi, tôi ngủ quên, nhưng nếu camera giám sát bên ngoài biệt thự không quay được Niếp Niếp đi ra, vậy chắc chắn cô bé vẫn còn trong biệt thự."
Không ai nghe hắn nói. Dù sao Niếp Niếp không chắc có thể tìm được, nhưng hắn, kẻ "bắt cóc" Niếp Niếp là có thật đang ở đây, nếu bọn họ sợ ai đó đi trước một bước, công lao sẽ rơi vào tay người khác. Làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm không sai, huống chi giờ bắt được Lục Tinh kẻ bắt cóc này, vậy coi như không vô công rồi. Bọn họ không đi tìm, Lục Tinh sẽ tự đi tìm. Nhưng khi Lục Tinh vừa nhấc người khỏi ghế sofa, những người kia như lâm đại địch, lập tức đè hắn xuống, ác giọng nói: "Thành thật chút đi! Chờ Ôn Tổng trở về!" "Rốt cuộc ngươi đã giấu con gái của Ôn Tổng ở đâu rồi? Mau khai ra!" "Nếu bây giờ ngươi không nói, một lát nữa đến đồn cảnh sát, tình thế sẽ khác đấy." "......" Vô số chất vấn và thẩm vấn như mưa đá trút lên đầu Lục Tinh, chỗ trán bị mũ áo trong tủ đập vào đã bắt đầu sưng đỏ, hai tai của hắn do sốt nhẹ kéo dài đã đỏ bừng, nóng ran đau nhức, ý thức của hắn như rút khỏi đám người xem hắn như bạch nhãn lang, bình tĩnh lơ lửng trên không, nhìn khung cảnh nực cười này. Thật giống như đã từng quen. Khi đó hắn ở trong gia đình nhận nuôi, em trai không thích hắn, ác ý của trẻ con không hề có lý do, không có nguyên nhân, sau khi chơi mệt, em trai sẽ cố tình ngã xuống đất khóc lớn, tiếng khóc gọi cha mẹ, sau đó hắn sẽ thờ ơ đứng sang một bên, yên tĩnh nghe em trai khóc lóc kể lể nói là anh trai đã đẩy em ngã. Nhìn hắn bị cha mẹ quở trách, đó là tiết mục nghỉ ngơi sau khi em trai chơi mệt. Cha mẹ không tin hắn, cũng không muốn kiểm tra camera trong phòng khách, xem chuyện gì xảy ra mấy phút trước. Hắn chỉ là người ngoài, không đáng để bận tâm. Lục Tinh cười nhạt. Dù bình thường khách hàng biểu hiện thích hắn đến đâu, khi thực sự gặp chuyện khách hàng để ý, hắn vẫn là đối tượng bị nghi ngờ đầu tiên, hắn vẫn chỉ là người ngoài nhìn người khác một nhà ba người vui vẻ hòa thuận. Cho đến giờ chưa từng thay đổi. Không biết Ôn Tổng đã miêu tả hắn như thế nào, mà tất cả mọi người đều không tin hắn, tất cả đều cảm thấy hắn giấu Niếp Niếp.
Lục Tinh kỳ thật cảm thấy mình cũng có lỗi. Hắn không nên đi cùng tiểu học tỷ đến thế giới nước, như thế hắn sẽ không bị cảm, càng không nên vào sảnh âm nhạc hứng gió lạnh, như vậy hắn sẽ không bị sốt, lại càng không nên vào phòng thay đồ, như vậy hắn đã không mất ngủ, tinh thần không tốt, bệnh lại càng nặng. Nếu không có chuyện đó, cảnh giác của hắn tuyệt đối không thấp như vậy, tính toán của hắn tuyệt đối không có lỗ hổng lớn như vậy. Đi trăm dặm, chín mươi dặm cũng chỉ mới nửa đường, gần đến đích thì tư tưởng của hắn lại trở nên lười biếng, hành vi cũng buông thả. Hắn đáng bị trừng phạt. Lục Tinh bình tĩnh dựa vào lưng ghế sofa, hắn cũng không nóng nảy, Niếp Niếp không phải đứa trẻ con hay chạy lung tung, chỉ cần camera giám sát bên ngoài biệt thự không ghi lại được cô bé ra ngoài, vậy chắc chắn cô bé vẫn ở trong biệt thự. Có lẽ là mấy ngày nay vội làm quà sinh nhật cho Ôn Tổng mệt mỏi, nên ngủ ở đâu đó rồi? Răng rắc. Chắc phải vài phút sau, cửa lớn biệt thự vội vã bị đẩy ra, Triệu Bí Thư đẩy cửa xong liền đỡ lấy Ôn Tổng đang đi xe nhanh tới nên hai chân đã rụng rời. "Ôn Tổng, vừa nãy tôi nghe thấy trong tủ quần áo có tiếng động, nên đã lập tức lên lôi người ra ngay!" "Không phải Ôn Tổng, là tôi......" "......" Ôn Linh Tú vừa bước vào biệt thự chưa được ba bước, đám người vừa rồi vây quanh Lục Tinh đã xúm xít vây lại, sợ mình nói chậm hai câu, Ôn Linh Tú sẽ không nhớ tới công lao của họ. Vượt qua tầng tầng lớp lớp đám đông, Ôn Linh Tú qua khe hẹp nhìn thấy Lục Tinh đang ngồi trên ghế sofa như lão tăng nhập định. Hắn không nhìn lấy một cái, dù chỉ một chút. Khoan đã. Ánh mắt Ôn Linh Tú dừng trên vầng trán đỏ ửng sưng lên của Lục Tinh, tim nàng chợt nhói lên, nhanh chóng đẩy đám đông ra, hiếm khi giận dữ hỏi: "Ai bảo các người đánh người?!" Triệu Bí Thư cũng ngạc nhiên, vội vàng nhìn về phía mặt Lục Tinh. Vết thương nhỏ không hề ảnh hưởng tới vẻ ngoài của hắn, thậm chí còn khiến hắn có thêm vài phần vẻ đẹp mong manh. Khi Ôn Linh Tú đến trước mặt Lục Tinh, mới thấy cổ tay Lục Tinh bị còng, nàng hoàn toàn ngây người, hốt hoảng hỏi Triệu Bí Thư: "Sao cô lại làm theo lời nhắn kiểu đó?!" Nàng chỉ bảo Triệu Bí Thư tìm Lục Tinh, ai bảo cô đối xử với người ta như thế?! Thấy tình hình không ổn, tên cảnh sát còng Lục Tinh đầu tiên vội vàng tiến lên mở còng tay, giải thích: "Ôn Tổng, người này có hiềm nghi bắt cóc con gái ngài, nên tôi mới khống chế lại, phòng ngừa hắn bỏ trốn." Ôn Linh Tú liếc mắt nhìn khắp biệt thự, có nhiều người như vậy. Lẽ nào Lục Tinh là người khổng lồ xanh sao, một mình hắn có thể đánh gục được ngần ấy người sao? Triệu Bí Thư cũng cuống lên. Trong tình huống gấp gáp, cô chỉ dặn dò thế thôi, không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này. Việc này cũng giống như lãnh đạo trong công ty truyền đạt ý kiến vậy. Chủ tịch nói, nhân viên đi làm nên cố gắng chú ý một chút đến dung mạo vẻ bề ngoài. Cấp trên liền nói, nữ nhân viên đi làm tốt nhất nên trang điểm, nam nhân viên tốt nhất nên đi giày da. Quản lý liền nói, nhân viên đi làm nhất định phải thống nhất trang phục, toàn bộ mặc đồ lao động, ta địa điểm chỉ định, tự bỏ tiền mua. Tổ trưởng liền nói, nhân viên đi làm nhất định phải mặc đồ lao động, không mặc trừ tiền, con gái trang điểm không được đậm quá, son môi mà là màu đậu đỏ giày cao gót vượt quá 3 centimet, sẽ bị trừ tiền, nam sinh mang giày da nhất định phải màu đen, bít tất trong cũng phải màu đó, nếu không sẽ trừ tiền, còn nữa...... Cứ thế truyền xuống từng tầng, ý nghĩa đã hoàn toàn thay đổi. Triệu Bí Thư rõ ràng phân phó là cho người đi tìm Lục Tinh và Niếp Niếp, ai ngờ đám người kia lại coi hắn như tội phạm mà giữ lại thế này! Lục Tinh sau khi được mở còng liền đứng lên ngay, né tránh tay Ôn A Di đang đưa tới xem vết thương trên trán hắn. Bàn tay cứ thế dừng lại giữa không trung. "Ba ba, mụ mụ!" Một giọng nói trẻ con trong trẻo cắt ngang bầu không khí căng thẳng, mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên. Niếp Niếp ôm con thỏ đồ chơi, ngơ ngác đứng trên hành lang tầng ba. "Các người đang làm gì thế? Sao nhiều người vậy!"
Xong rồi.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận