Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 457: Mãng xà quấn quanh

Chương 457: Mãng xà quấn quanh
Sau mười phút. Hạ Dạ Sương núp trong lồng ngực Lục Tinh, nháy nháy mắt theo dõi chỗ yết hầu nhô lên của hắn. Thật thần kỳ nha. Nàng chưa từng dựa vào một nam sinh gần như vậy, thế là chỗ này cũng tò mò, chỗ kia cũng tò mò. Suy nghĩ một lát, nàng duỗi đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm lên hầu kết của Lục Tinh, giống cánh chim khẽ chạm mặt hồ, tạo nên gợn sóng nhỏ lăn tăn. Sau đó, nàng giống như vừa làm chuyện xấu động trời, vội vàng rụt tay về rồi nhắm mắt giả vờ ngủ. Một lúc lâu sau, Lục Tinh không có phản ứng gì, hơi thở vẫn kéo dài ổn định. Hạ Dạ Sương thử mở một mắt. Khi phát hiện Lục Tinh không hề tỉnh giấc, nàng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cong lên, giống đứa trẻ ba tuổi làm trò nghịch ngợm thành công, cười đến lộ ra một hàm răng trắng nhỏ. "Hừ hừ, đây đều là ta đáng được." Hạ Dạ Sương nhỏ giọng lẩm bẩm. Đôi mắt sưng đỏ vì khóc còn hiện lên chút ghen tuông, giờ phút này đuôi mắt cong lên lại tràn đầy hạnh phúc. Người ta vẫn nói. Người khiến ngươi cười chưa chắc đã làm ngươi khóc, nhưng người làm ngươi khóc chắc chắn có thể khiến ngươi cười. Hạ Dạ Sương tin. Từ ngày hôm đó ở bệnh viện thú cưng đợi từ sáng đến tối bắt đầu, nàng đã quyết định, sẽ không tiếp tục tốt với Lục Tinh nữa! Hắn thích thế nào thì tùy, muốn làm gì thì làm! Nhưng bây giờ. Hạ Dạ Sương nhắm mắt lại, nàng nằm trong lòng Lục Tinh, mặc áo của hắn, hơi hít thở đã ngửi thấy mùi nước xả vải. Bên tai là tiếng thở đều đặn, ngoài cửa sổ là núi tuyết trắng xóa và ánh bạc khắp nơi trên đất, thế giới yên tĩnh cứ như thể chỉ còn nàng và hắn. Hạ Dạ Sương lại rúc vào lòng Lục Tinh. Thật hạnh phúc nha. Mặc dù trên sách nói quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nhưng nàng là con gái. Cho nên việc trước kia nàng nói không qua lại với Lục Tinh cũng không tính là gì, không quan hệ. Hạ Dạ Sương càng nghĩ càng thấy hợp lý, thế là dễ dàng tự mình dỗ dành bản thân. Bất quá đột nhiên người mà nàng mong nhớ ngày đêm lại ở ngay trước mắt, nàng thật sự là có chút không ngủ được. Hơn nữa… Vừa nãy đụng trúng đầu đau quá đi (╥﹏╥) "Không được, ta phải kỷ niệm một chút." Lục Tinh vừa vào đã tiện tay cắm sạc điện thoại của nàng, lúc này hẳn là đầy rồi. Hạ Dạ Sương dùng hết sức nhẹ nhàng rướn tay sờ soạng chiếc điện thoại trên bàn đầu giường. Từ khi tách ra khỏi Lục Tinh, nàng mới chậm rãi nhận ra một chuyện. Lục Tinh rất đáng ghét. Lục Tinh rất ít để lại dấu vết trong cuộc sống của nàng. Nhưng Lục Tinh lại khắc một dấu ấn trong tinh thần của nàng. Điều này dẫn đến việc. Mỗi khi nàng muốn tìm vật nhớ người thì lại phát hiện ra Lục Tinh chưa hề để lại bất cứ thứ gì đáng để hoài niệm ngoại trừ cái mộc điêu. Đây thực sự là một chuyện rất đau khổ. Tinh thần nàng thì tưởng nhớ Lục Tinh, nhưng trong cuộc sống hiện thực lại không tìm thấy chút dấu vết nào của hắn. Rõ ràng nàng đã tặng Lục Tinh rất nhiều quà! Đồ c·h·ế·t d·ẫ·m! Hạ Dạ Sương lại khiến mình bực mình. Sau khi tóm được điện thoại, nàng dùng hết lực bật mở camera. "Hắc hắc." Khi nhìn thấy Lục Tinh và mình cùng ở trong khung ảnh, Hạ Dạ Sương đột nhiên cười ngây ngô một tiếng. Đúng là trời không phụ lòng người! Bao nhiêu năm qua nàng luyện tập kỹ thuật tự chụp ảnh, cuối cùng đã có đất dụng võ rồi oa ha ha ha ha ha! Bí quyết chụp được ảnh đẹp là gì? Cứ cuồng nhấn chụp ảnh, trong hàng trăm tấm liên tiếp thể nào cũng có một tấm vừa mắt! Cho dù cuối cùng không được tấm nào đẹp, dù sao cũng có công có khổ. Bất quá đối với Hạ Dạ Sương mà nói, chỉ cần phần cứng đẹp thì chụp ảnh đẹp dễ như trở bàn tay. Nàng bây giờ khổ não là… làm thế nào mới chụp được tấm ảnh mà không phải kiểu hưng phấn kích động, mà là có cảm giác thoải mái tự nhiên. Hạ Dạ Sương nhìn chằm chằm vào người đang cười toe toét trong khung hình, luôn cảm thấy thật là không có tiền đồ. Không được không được, nhất định phải chụp lại! Tách tách tách —— Tách tách tách —— Sau 20 phút giày vò liên tục, cuối cùng nàng đã chọn được một tấm đặc biệt ưng ý trong 500 tấm ảnh. "Tấm này thật tốt." Hạ Dạ Sương nằm nhoài trong lòng Lục Tinh, như một con mèo con thỏa mãn, nheo mắt nhìn chằm chằm tấm ảnh trên màn hình. Trong ảnh, nàng tinh nghịch nhìn vào camera, còn Lục mỗ thì chỉ lộ ra cái cằm. Không lộ mặt Lục Tinh, nhưng lại đủ để nhiều người nhận ra đây là ai. Hoàn mỹ! Hạ Dạ Sương hài lòng, vui vẻ nhét điện thoại xuống dưới gối. "Hừ hừ, đợi có tín hiệu ta sẽ đăng lên vòng bạn bè! Ta không phải là c·h·ó FA!" Nàng nhắm mắt rúc vào lòng Lục Tinh. Để phòng Lục Tinh lại vụng trộm bỏ trốn, nàng giơ tay ôm lấy eo hắn... Chờ chút. Bàn tay của Hạ Dạ Sương từ eo Lục Tinh chuyển lên lưng. Hắc hắc, có cơ bụng! Khóe miệng Hạ Dạ Sương còn khó ép hơn cả súng AK, cuối cùng vùi đầu vào ngực Lục Tinh cười trộm... "Cái đồ não tàn vì yêu!" Triệu Hiệt Hiệt ghé mắt nheo mắt xuyên qua khe cửa nhìn tình hình trong phòng, tiện thể mắng một câu. "Sao rồi sao rồi sao rồi?" Cường Văn ngồi xổm dưới Triệu Hiệt Hiệt, vươn tay đẩy mớ tóc che trước mặt của Triệu Hiệt Hiệt ra. Răng rắc —— "Đi đi đi! Lục Tinh động đậy kìa!" Triệu Hiệt Hiệt thấy hai người đang yên đang lành bỗng dưng động đậy thì hồn bay phách tán, vội kéo cổ áo Cường Văn lùi về phía sau. Sau đó nàng kiềm chế toàn thân, rón rén đóng cửa phòng lại. "Phù ——" Làm xong tất cả, Triệu Hiệt Hiệt đứng thẳng người, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại… "Sao mặt ngươi lại thẫn thờ thế kia." Cường Văn nhìn chằm chằm mắt Triệu Hiệt Hiệt, thành thật hỏi. "Bảo bối, lần sau em đóng cửa xe có thể nhẹ nhàng như vậy không?" Triệu Hiệt Hiệt trầm mặc. Cường Văn thấy thế, ham muốn sống trỗi dậy, lập tức xua tay cố ra vẻ bình tĩnh. "Ách, không sao không sao, đóng mạnh cũng được, xe của anh nhiều, em không muốn đi xe thì có thể cưỡi ngựa mới mua của anh." "Ngựa?" Triệu Hiệt Hiệt ngớ người. "Đúng đúng đúng, chính là ngựa." Cường Văn vui vẻ, hớn hở hát lên. "Ô la la la tàu hỏa chạy theo vó ngựa nhanh, cô bé thổi kèn Harmonica, dưới ánh chiều tà đẹp~~~" Triệu Hiệt Hiệt: ... Ách. Cường Văn thấy bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo, vội hỏi. "Đúng rồi bảo bối, hai người họ sao rồi?" Ha ha, thật đúng là một màn đánh trống lảng gượng gạo hết chỗ nói. Triệu Hiệt Hiệt suýt nữa không nhịn được. Nhưng nàng ngẫm lại cảnh mình vừa nhìn thấy, ngập ngừng một chút, rồi nói. "Sương Sương giống như một con mãng xà quấn chặt lấy Lục Tinh." Cường Văn:??? Đó là cái tình huống gì?! "Quá tuyệt vời!" Cường Văn sau đó vừa nghĩ vừa thấy vui mừng. "Vậy là chúng ta đi hưởng tuần trăng mật không cần mang theo cô nàng, nàng cuối cùng cũng thoát ế rồi!" Trong nháy mắt, Cường Văn bắt đầu mặc sức tưởng tượng sau này muốn đi đâu du lịch thế giới hai người. "Thoát ế?" Triệu Hiệt Hiệt nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt. "Chưa chắc đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận