Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 303: Giữa hè trái cây

"Đa tình ắt đa nghi."
Trì Việt Sam cúi đầu khuấy động chiếc quạt trang sức ngọc màu lam nhạt, vẻ mặt thanh lãnh yên tĩnh. Nàng vốn dĩ không phải người tốt lành gì. Trì Thủy vừa cắn miếng thịt tôm, vừa lải nhải nói.
"Tỷ, lần trước tỷ quá khích rồi."
"Nếu lúc đó muội nghe lời khuyên can, bây giờ muội đã không cùng tỷ phu căng thẳng thế này rồi."
Trì Thủy cảm thấy nếu hôm đó hắn có mặt ở đó, hắn nhất định sẽ không để tỷ tỷ mình làm ra chuyện quá khích như vậy! Giờ thì hay rồi. Tỷ phu căn bản không thèm để ý tới tỷ tỷ mình. Thế này thì làm sao đây? Ừ thì tỷ tỷ đã tung chiêu lớn, tiêu diệt hoàn toàn mầm mống gây sự. Nhưng mà cũng tự làm mình tàn lụi theo?! Người ta đánh nhau tung chiêu cuối, kiểu gì cũng phải gây thương tích cho địch 1000 mà mình tổn thất 800. Ít nhất cũng còn kiếm được 200. Kết quả đổi lại tỷ tỷ, trực tiếp thành đồng quy vu tận, trời đất cùng diệt. Nghe Trì Thủy nói vậy, Trì Việt Sam vẫn khuấy nhẹ món đồ trang sức, ngón tay thon dài như ngọc còn mềm mại hơn cả trang sức. Nàng hờ hững nói.
"Phật gia nói, đời người có tám nỗi khổ."
"Sinh, già, bệnh, chết, cầu không được, oán tăng hội, yêu biệt ly, năm ấm thịnh."
"Hiện tại ta gặp nỗi khổ cầu không được, nhưng với ta mà nói, vẫn trong phạm vi chịu đựng, ta có đủ kiên nhẫn để dây dưa."
"Nhưng mà..."
"Nếu bắt ta chứng kiến người mà ta cầu không được, bị một tên 'tinh bột lông' không biết từ đâu xông tới cướp mất... Rồi hai người ngọt ngào mật ngọt chuyện trò yêu đương ở sân trường, kết hôn sinh con cả đời?"
Trì Việt Sam cong môi cười nhẹ, nhẹ nhàng vuốt chiếc tua rua trên quạt, khẽ thì thầm.
"Như vậy thì không được."
Nàng có thể chấp nhận Lục Tinh không yêu ai cả, nhưng nàng tuyệt đối không thể chấp nhận Lục Tinh có người mình thương. Chuyện này thật bất công. Dựa vào cái gì nàng không nắm bắt được ánh sáng, lại dễ dàng rơi vào lòng người khác? Huống hồ. Nếu như tình cảm của Lục Tinh và tên 'tinh bột lông' đó thực sự vững chắc... Vậy thì sao cô ta chỉ mới nói vài câu đã thấy trong mắt Lục Tinh lóe lên sự dao động? Sao Lục Tinh lại nhanh chóng đến Đế Đô như vậy, chứ không phải tiếp tục ngọt ngào mật ngọt với cô ta? Vấn đề vốn đã xuất hiện, chỉ là Lục Tinh đang mê muội, hắn chưa đụng vách tường nên chưa bỏ cuộc thôi. Người thông minh ít khi phạm sai lầm. Nhưng một khi người thông minh bắt đầu sai lầm, họ sẽ lao thẳng không dừng lại, giống như những kẻ ngốc mà trước đây họ vẫn hay xem thường.
"Ai, thật là đáng tiếc."
Trì Việt Sam mở quạt, vuốt ve đường thêu tinh xảo bên trên, giọng có chút tiếc nuối.
"Nếu hai người họ tình cảm sắt đá, không để ý đến sự châm ngòi của ta, có lẽ ta đã tặng quà cưới cho họ rồi."
Trì Thủy nhướng mày, trợn trắng mắt, mặt sánh vai cùng trời. Còn tặng quà cưới? Không đến cướp dâu đã là may mắn! Hắn dám chắc, nếu thật đến lúc đó, chắc có thể tạo ra một trang lịch sử. Đó là việc người cướp dâu trang bị đầy đủ, xông vào hôn lễ muốn dẫn tân lang đi. Kết quả tân lang lại không muốn theo nàng, còn mắng lớn.
"Cô là ai! Sao dám phá đám cưới của ông đây! Cô có mục đích gì! Ai sai cô tới!"
Emmm... Có lẽ đó là lần đầu tiên trong lịch sử có vụ đó.
"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì tỷ? Tình hình hiện tại còn phức tạp hơn cả đống đồ ăn trong bụng muội."
Trì Thủy bứt tóc, vừa ăn no đã lo lắng chuyện tình cảm của tỷ tỷ. Haiz, thật đau đầu.
"Làm sao bây giờ?"
Trì Việt Sam cố gắng giấu tiếng thở dài, nếu như nàng biết làm gì thì hay rồi. Nhưng trước mặt Trì Thủy, nàng luôn muốn tỏ ra vẻ trưởng bối biết hết mọi chuyện, nên đành lên tiếng.
"Xem tài khoản phần mềm âm nhạc của tỷ."
"A? À."
Trì Thủy nghe lời mở điện thoại, sau đó mở ứng dụng âm nhạc và tài khoản của Trì Việt Sam. Dòng chữ hiện ra trên đó.
"Mẹ nó!"
"Hai ngày nay muội nghe 'Giữa Hè Trái Cây' 178 lần á?"
Trì Thủy choáng váng. Dạo gần đây hắn thấy Trì Việt Sam cả ngày đeo tai nghe còn tưởng tỷ đang nghe vở kịch gì, còn đi nhẹ, rón rén giống Tom để bắt chước, sợ làm phiền đến quá trình luyện thành danh hề của Trì Đại lão bản. Ai ngờ toàn bài này à? Trì Thủy lướt qua ca từ, ánh mắt bỗng dừng lại ở một câu.
"Có lẽ buông tay, mới có thể đến gần ngươi, không còn gặp ngươi, ngươi mới nhớ tới ta?"
Trì Việt Sam hiếm khi nhìn Trì Thủy với ánh mắt tán thưởng.
"Rốt cuộc muội cũng có chút tố chất âm nhạc giống ta rồi đấy."
"Không phải, bây giờ tỷ phu biết rõ tỷ vẫn còn thích hắn, việc tỷ rời xa hắn chỉ làm hắn thêm vui... A!"
Trì Thủy mặt đỏ bừng, hận không thể chui xuống gầm bàn che chắn vết chân vừa bị đạp. Mẹ nó, chơi không đẹp!
Trì Việt Sam bình thản nhấp ngụm rượu Champagne, thản nhiên nói.
"Ta không tới gần Lục Tinh nhưng ta vẫn còn liên lạc với ông bà."
"Mỗi tuần ta đều có lịch diễn ở Tân Thành, những đặc sản nơi đó ta đều sẽ gửi cho ông bà."
"Chỉ cần hắn liên lạc với ông bà, dù ta không có mặt, hình ảnh của ta vẫn như bóng với hình, Lục Tinh sẽ không quên được ta."
Đây gọi là đi đường vòng.
"Mọi người đều biết Lục Tinh muốn nộp vào Đại học Hải Thành, vậy sao hắn không đến Đế Đô, không đến Giang Thành, cũng không ra nước ngoài du học?"
"Hắn đâu có thiếu tiền, làm thế để có thể hoàn toàn tránh mặt được rất nhiều người, nhưng hắn lại không làm vậy."
Im lặng hồi lâu, Trì Việt Sam thở dài.
"Nhà ông bà là gần Hải Thành nhất, họ là điểm neo của Lục Tinh, cho nên Lục Tinh không chạy xa được."
"Cho dù hắn có đi xa trong thời gian ngắn, hắn cũng tuyệt đối không thể tự do biến mất được."
"Không thể nào."
Chính vì thấy rõ điểm này, Trì Việt Sam mới tự tin tuyệt đối. Nàng có đủ thời gian để dây dưa với Lục Tinh. Thấy Trì Thủy vẻ mặt tỏ rõ đã hiểu, trong mắt ánh lên tia sáng cơ trí. Trì Việt Sam chợt khựng lại, tức giận nói cho dễ hiểu hơn một chút.
"Đại hiệp thời xưa sau khi kết hôn sinh con đều muốn rửa tay gác kiếm."
"Tại sao?"
"Bởi vì bọn họ có nhược điểm, vợ con đều là nhược điểm, bọn họ sợ hãi, nên muốn rửa tay gác kiếm, rời khỏi giang hồ."
"Lục Tinh từ khi dấn thân vào vũng nước này đã sai rồi."
"Nếu hắn thật sự muốn là đại hiệp tự do tự tại, thì ngay từ đầu đã không nên nhận nuôi ông bà."
"Chỉ cần ông bà vẫn còn ở đó, hắn vĩnh viễn không thể tung hoành khắp nơi, tự do tự tại được."
Trì Thủy đã hiểu. Hắn gãi đầu, nêu ra một vấn đề mấu chốt.
"Nhưng nếu không vì ông bà, hắn đã không đi theo con đường này phải không?"
Trì Việt Sam im lặng.
"Đúng là vậy."
"Dù sao sự việc cũng đã đến nước này, tất nhiên ta phải phân tích tình hình hiện tại để tranh thủ."
"Lục Tinh không phải xem ta là túi đựng bệnh đem tới sao?"
"Ta đây sẽ chữa hết bệnh cho hắn!"
"Ta là túi đựng bệnh, ta đây tự hào!"
"Mỗi tuần ta đều gọi người đến kiểm tra sức khỏe cho ông bà, ta không tin Lục Tinh có thể từ chối!"
"Chỉ cần ông bà khỏe mạnh, hắn vĩnh viễn không thể đi quá xa."
"Ta sẽ hao tổn cả đời cùng hắn!"
Chiếc quạt trang sức ngọc bất ngờ chạm vào thành ly rượu Champagne, phát ra tiếng kêu lanh lảnh, bọt rượu vỡ tan trong nháy mắt. Trì Việt Sam nở nụ cười lạnh nhạt, đứng dậy. Không phải hôm đó Lục Tinh cảm thấy càng bị chửi thậm tệ, tim nàng càng khó chịu, càng sẽ buông tay sao? Vớ vẩn. Tố chất của Lục Tinh thật sự còn cần phải giảm thêm nữa, trình độ chửi của hắn chưa bằng một phần mười của lão sư ngày trước của nàng. Có lẽ lúc vừa nghe những lời đó, Trì Việt Sam thật sự rất khó chịu. Nhưng nếu nàng là người dễ dàng bỏ cuộc, vậy thì ngay ngày thứ hai học hát nàng đã nên gào khóc đòi về nhà làm tiểu thư rồi.
Trì Thủy rụt cổ, cầm lấy quả dâu.
"Em em em vẫn nên ăn xí muội nhiều lê thôi."
Trì Việt Sam bất chợt liếc mắt nhìn hắn.
"Còn xí muội nhiều lê?"
"Gu của muội bị tây hóa rồi à?"
"Xí muội nhiều lê đánh vần thế nào?"
Trì Thủy câm nín. Không hiểu vì sao bánh xe phía trước vừa chuyển, bánh xe sau liền không nhúc nhích, lúng túng! Quả nhiên. Theo định luật bảo toàn giận dữ, giận dữ chỉ chuyển từ nơi này sang nơi khác, chứ không mất đi. Là hắn biết tỷ tỷ sẽ không có vẻ lái như vậy! Chẳng lẽ nghe Lục Tinh nói vậy đã tức điên rồi à? Hóa ra chờ ở chỗ này! Trì Thủy âm thầm rơi nước mắt. Ta hận đám bệnh thần kinh các người. Bất quá sau khi được Trì Việt Sam cho một khoản tiền thù lao kếch xù, hắn lại vui vẻ vỗ ngực đảm bảo.
"Em gọi bạn tiếp tục đến phòng gym nhà Lý Đại Xuân hay đến trông chừng!"
"Nhưng mà hình như Lý Đại Xuân đang yêu, suốt ngày dẫn theo một cô bé nhỏ con, gầy gò đến tập thể hình."
"Có khi lại cho cô bé đó gánh tạ nặng, làm người ta khóc nhè."
"À đúng rồi, còn một lần hắn bắt người ta tập chống đẩy, xong lại chê cô bé kia dáng tập như vịt xiêm, rồi còn, rồi còn...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận