Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 387: Còn cần vài đoạn cảm tình có thể tránh thoát ngươi vết tích

"Ôn Tổng."
"Ôn Tổng khỏe."
"Ôn Tổng."
"Ôn Tổng..."
Vào thời điểm sắp tan sở, một bóng hình mềm mại tinh tế nhưng bước đi kiên định xuất hiện tại Ôn Thị Đại Lâu. Đại sảnh trong nháy mắt trở nên im ắng. Nhân viên bình thường không dám bắt chuyện, tầng quản lý thì vội vã đến hỏi han. Đối diện với những lời chào hỏi sắp sửa phủ kín cả đất trời, Ôn Linh Tú gật đầu, nhanh chóng bước vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc. Năm trợ lý cùng thư ký đi theo phía sau cũng lập tức đuổi theo.
"Đinh" - Cửa thang máy đóng lại, Ôn Linh Tú nhìn chằm chằm vào con số đang nhảy lên. Đương nhiên nàng thấy được những tầng quản lý vẫn còn đang liên tục tiến đến, nhưng thang máy đã nhốt họ ở bên ngoài. Không phải nàng bất lịch sự, mà là không cần thiết. Nếu như mỗi ngày nàng đều lãng phí thời gian vào những việc này, thì Ôn Thị đừng nên mở nữa, nàng đi làm nhân viên phục vụ có hơn. Huống chi, nói 100 câu dễ nghe với nhân viên cũng không bằng cho họ một triệu tiền thưởng cuối năm. Nguyên tắc quản lý công ty của Ôn Linh Tú là, làm được thì thưởng nhiều hơn. Người chịu khó làm nhiều, người có tài lên vị trí cao. Vì vậy, nội bộ Ôn Thị ít đấu đá và bè phái, được xem là một dòng nước trong so với các công ty khác trong ngành.
Trong thang máy, Ôn Linh Tú nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Nàng ăn mặc giản dị, một bộ vest đen, ống quần rộng phủ lên giày, để lộ ra một chút mũi giày nhọn. Nếu không đi gặp Lục Tinh thì không cần phải ăn mặc như vậy... Thật là "muộn tao". Nghĩ đến từ này, Ôn Linh Tú cúi đầu, mặt có chút nóng lên. Nàng không hiểu tại sao Lục Tinh lại thích nhìn người khác mặc đồng phục, nhưng nàng lại không thể ngừng suy nghĩ. Rốt cuộc Lục Tinh chỉ thích kiểu chế phục của thư ký, hay là những kiểu chế phục của ngành nghề khác nàng cũng thích?
"Đinh" - Trong lúc suy nghĩ lung tung những chuyện này, thang máy đã đến đúng tầng ký túc xá.
"Ôn Tổng, tiểu thư ở trong phòng làm việc." Cửa thang máy vừa mở, bốn thư ký đã đứng nghiêm chỉnh trước cửa, cúi đầu chào hỏi.
"Ừm." Ôn Linh Tú gật đầu, rời khỏi thang máy. Kiếm tiền là để cuộc sống tốt hơn. Nếu như công ty làm đến mức độ này mà cái gì lão bản cũng phải đích thân làm thì sớm muộn gì người cũng mệt chết, còn sống để làm gì nữa? Vì vậy, đối với công ty, sự quản lý của nàng không quá nghiêm ngặt. Chỉ cần nắm bắt được đại khái phương hướng phát triển, những việc còn lại giao cho cấp dưới làm là được. Bước qua nền nhà sáng bóng sạch sẽ, đi ngang qua đám thư ký đang đứng thẳng chào hỏi, Ôn Linh Tú đi vào phòng làm việc của mình. Ở công ty, nàng cần phải cố gắng duy trì thái độ bình tĩnh. Mấy người ở cấp cao đều là cáo già, chỉ khi ngươi tỏ ra mạnh mẽ, bọn họ mới cảm thấy ngươi không thể bị xâm phạm. Ôn Linh Tú hiểu rất rõ đạo lý này.
"Răng rắc". Cửa ban công đóng lại. Vẻ bình tĩnh trên mặt Ôn Linh Tú tan biến, khóe miệng khẽ nhếch lên, nàng bước vào căn phòng nhỏ bên trong phòng làm việc. Hôm nay nàng có cuộc gặp gỡ bên ngoài, chắc chắn tan làm sẽ muộn hơn nhiều. Sau khi đã báo trước cho Niếp Niếp, Niếp Niếp đã ngoan ngoãn giơ tay nhỏ nói muốn đón nàng tan làm. Được thôi. Một củ cải nhỏ đáng yêu như vậy muốn đến đón bạn tan làm, Ôn Linh Tú không có cách nào từ chối yêu cầu đó. Mở cửa phòng ngủ ra.
"Bảo..." - Vừa mới nói được một chữ, Ôn Linh Tú lập tức nuốt lại chữ "bối" còn lại. Trên giường ngủ, Niếp Niếp đang ngủ say, thân thể bị phủ kín bởi mấy cuốn bảng vẽ đang mở. Người nhà họ Ôn từ trước đến nay luôn có một yêu cầu ngầm khi tìm bạn đời. Có thể nghèo, nhưng không thể xấu. Cho nên, sau nhiều đời cải tiến gen, các thế hệ sau của Ôn Gia đều có nhan sắc nổi bật. Ôn Linh Tú chính là người được hưởng lợi từ yêu cầu ngầm này. Niếp Niếp cũng vậy. Nằm ở đó, giống như một cục bột nhỏ trắng hồng. Nhưng Ôn Linh Tú rất rõ, đó không phải là một cục bột nhỏ dễ bị bắt nạt. Gần đây Niếp Niếp chủ động muốn học rất nhiều thứ. Hội họa, cưỡi ngựa, tennis, cờ vây. Những thứ này gần như tiêu hao rất nhiều sức lực hằng ngày của Niếp Niếp, khiến cô bé bây giờ ngủ rất sớm.
Ôn Linh Tú đứng ở cửa nhìn Niếp Niếp một lúc lâu. Trước kia nàng xem Niếp Niếp như một nàng công chúa trong lồng kính. Chỉ cần Niếp Niếp bị thương ở đâu hoặc không khỏe ở chỗ nào, nàng sẽ lập tức hoảng sợ. Sau khi hoảng sợ thì là tự trách, tự trách bản thân không chăm sóc tốt cho Niếp Niếp, sau đó cấm đoán những hành vi đó. Nhưng Lục Tinh đã mắng nàng tỉnh. Nàng bây giờ cuối cùng đã nhận ra. Nàng công chúa trong lồng kính đâu thể nào sánh bằng một dũng giả đã trải qua rèn luyện gian khổ trong bùn đất. Trẻ con không phải là sinh mệnh kéo dài của cha mẹ. Trẻ con là một cá thể độc lập thuộc về chính mình. Ôn Linh Tú rốt cuộc đã nhận ra được sự thật này, đồng thời chấp nhận nó.
Phòng ngủ hoàn toàn im lặng, ánh đèn được điều chỉnh ở mức thấp nhất. Ôn Linh Tú cố gắng giảm thấp tiếng bước chân của mình, cho đến khi bước lên thảm mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng chậm rãi đi đến bên giường, cúi người nhẹ nhàng gạt ra một lọn tóc rơi vào miệng của Niếp Niếp. Sau đó nàng lẳng lặng nhặt những cuốn bảng vẽ kia, đóng lại chỉnh tề để trên bàn. Ôn Linh Tú làm xong mọi thứ, ánh mắt rơi vào cuốn bảng vẽ ở trên.
Một gia đình ba người. Trang bìa của cuốn bảng vẽ là hình ảnh một gia đình ba người. Khóe miệng Ôn Linh Tú giật giật, muốn cười thế nào cũng không thể cười nổi. Điều đau khổ nhất không phải là chưa từng có được. Mà là có được rồi lại mất đi. Nếu như trước kia nàng không đem Lục Tinh đến bên cạnh Niếp Niếp, thì Niếp Niếp sẽ không có ý nghĩ này. Nhưng nàng hết lần này tới lần khác lại làm như vậy. Ôn Linh Tú lẳng lặng ngồi trên thảm, lưng tựa vào giường, trầm mặc ngẩng đầu nhìn trần nhà. Không thể nào thoát ra được không chỉ có Niếp Niếp, còn có cả nàng. Từng có được rồi lại mất đi cũng không chỉ có Niếp Niếp, mà còn có cả nàng. Những thứ thuộc về nàng vốn vẫn luôn ở bên cạnh, chỉ là nàng không dám đối mặt, chỉ là nàng đã không trân trọng. Khi nàng nhận ra được điều này, thì chỉ còn có thể "chiều nhặt triêu hoa".
Nàng đôi khi sẽ nghĩ, có phải Lục Tinh cố ý không, cố ý để lại trong cuộc sống của nàng nhiều chi tiết như vậy. Quy luật sắp xếp dược phẩm trong nhà, phong cách lựa chọn bát đũa trên bàn ăn, cách phối hợp các loại quần áo mà Niếp Niếp mặc. Những chi tiết nhỏ bé đó, bình thường khó có thể phát hiện, nhưng khi mất đi thì lại khắc cốt ghi tâm. Ôn Linh Tú lặng lẽ tựa vào bên giường. Nàng muốn, nàng hẳn là phải làm một chút chuyện vì Lục Tinh. Tống Quân Trúc không thích nàng, cảm thấy một người thương nhân như nàng chắc chắn sẽ thích trốn tránh rủi ro, cân nhắc lợi hại. Cho nên Tống Quân Trúc mới đưa Bành Minh Khê ra trước mặt nàng. Tống Quân Trúc cho rằng, sau khi nàng biết chuyện này, nàng sẽ cân nhắc lợi hại, cân nhắc tất cả. Sau đó sẽ từ bỏ Lục Tinh.
Không biết sao. Ôn Linh Tú nghĩ, mất đi một lần đã đủ khiến nàng tinh thần sa sút, nàng sẽ không để mất lần thứ hai. Vì vậy, hôm nay nàng đã đến bái phỏng Trình Gia, một trong những gia tộc thế giao của Ôn Gia. Mối quan hệ giữa Trình Gia và Bành Gia vô cùng vi diệu. Thuộc về loại quan hệ "bề ngoài thì êm đềm sóng lặng, sau lưng thì lén lút ngáng chân gây buồn nôn cho đối phương". Trước kia, Trình Gia từng đứng sai phe, đồ vật vừa đến tay liền bị Bành Gia ăn mất, khi đó Trình lão gia tức giận đến não bộ muốn ngừng hoạt động, hai nhà từ đó trở mặt. Ôn Linh Tú rất rõ một điều, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. "Trong bảy bước tất có thuốc giải", không có gia tộc nào muốn làm gì thì làm được. Ngươi có tiền chắc chắn có người còn nhiều tiền hơn, ngươi có quyền chắc chắn có người còn có quyền lực hơn. Ôn Linh Tú nhìn chằm chằm trần nhà, nàng sẽ không để Bành Minh Khê muốn làm gì thì làm.
Lúc rời khỏi công ty, sắc trời đã tối sầm.
"Không cần, ta tự đến." Đối mặt với câu hỏi thăm của trợ lý, Ôn Linh Tú ôm Niếp Niếp đang ngủ trong lòng cự tuyệt. Nhưng vừa đi được hai bước, nàng đột nhiên nói với trợ lý.
"Hay là anh đến đi."
Trợ lý: ?
Ngồi vào trong xe, Ôn Linh Tú có chút hoài nghi nhân sinh. Chẳng lẽ gần đây nàng ít vận động rồi sao? Đứa nhỏ này sao mà nặng như vậy?! Chiếc Bingley chạy trên đường lớn. Bình thường Ôn Linh Tú sẽ xem văn kiện trên xe, đến khi xem hết phần văn kiện thứ tám thì sẽ về đến nhà, vô cùng đúng giờ. Nhưng hôm nay, đến khi nàng xem hết phần văn kiện thứ mười, xe vẫn còn đang chạy trên đường. Ôn Linh Tú cảnh giác ngẩng đầu nhìn ra ngoài xe hỏi.
"Sao lại đi đường vòng?" Vừa muốn làm một chút với Bành Gia, đã bắt đầu đi đường vòng?
"Thật xin lỗi Ôn Tổng, là vì tối qua một chiếc xe tải mất lái gây ra tai nạn liên hoàn, đoạn đường ban đầu bị phong tỏa." Lái xe thành thật trả lời. Vốn dĩ Ôn Linh Tú sinh ra đã đa nghi, thế là trợ lý bên cạnh lập tức tìm thấy thông báo phong đường đưa đến trước mặt nàng. Nàng liếc qua thông báo. Một phút sau, chiếc Bingley gấp gáp quay đầu xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận