Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 204: Rượu che tử họp!

Chương 204: Rượu giải sầu!
“Tình huống của hai ta không giống nhau, trong lòng ngươi có người, còn trong lòng ta thì không, đi gặp gỡ cũng rất tốt.” Triệu Hiệt Hiệt ngồi bên cạnh Hạ Dạ Sương trên ghế nằm. Lần trước, thầy của Hạ Dạ Sương có nói hai bên chính phủ sẽ đứng ra tổ chức một buổi tiệc tối giao lưu giữa các nghệ sĩ trong và ngoài nước. Lúc đó Hạ Dạ Sương nói nàng không đi, dù sao trong phòng đàn của nàng vẫn còn người chờ. Không ngờ, sắp tới ngày thì Hạ Dạ Sương lại đau khổ vì tình mà khóc đến thảm thiết, thế là dứt khoát theo thầy đến New York giải sầu. Triệu Hiệt Hiệt dù sao cũng không có việc gì, liền tiện đường tự bỏ tiền túi đi theo. Hạ Dạ Sương nghi ngờ quay đầu lại hỏi: “Ngươi không phải đã xong với cái người họ Vương kia rồi sao? Sao lại bảo trong lòng không có ai?” Nàng nhớ lần trước Triệu Hiệt Hiệt nhắc tới người kia còn không ngớt lời khen ngợi mà. “À, ngươi nói người đó à?” Triệu Hiệt Hiệt không thèm để ý khoát tay, “chỉ là một người giải sầu thôi, sao có thể tính là thật được.” Hạ Dạ Sương nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu. “Hắn không phải rất thích ngươi sao? Ngươi đối với hắn như vậy có được không?” Triệu Hiệt Hiệt nhếch miệng, vừa cười vừa nói. “Hắn thích ta sao?” “Hắn là thích tiền của ta.” “Hắn thấy miệng ta dẻo, biết nịnh, còn ta thấy hắn có tiền hào phóng, cả hai đều dựa vào nhu cầu thôi, sao mà tổn thương đến mức độ đấy được.” Hạ Dạ Sương giật mình. Nàng biết Triệu Hiệt Hiệt không hề nghiêm túc trong chuyện tình cảm, nhưng không ngờ đến người kia của Triệu Hiệt Hiệt lại là mua bằng tiền. Hạ Dạ Sương cắn môi, đột nhiên hỏi: “Khi hai người ở chung, chẳng lẽ không có chút nào chân tình sao?” Triệu Hiệt Hiệt thở nhẹ một hơi, nằm ngửa ra ghế, buồn bã nói. “Ngay từ đầu, chúng ta đã là mối quan hệ mua bán bằng tiền rồi, tất cả những lời hắn nói cũng chỉ vì muốn ta chuyển khoản cho hắn mà thôi.” “Dùng tiền hấp dẫn người ta đến, nhưng lại muốn người ta bỏ ra chân tình, có phải quá đáng lắm không?” Hạ Dạ Sương ngẩn người. Người không hạnh phúc thường là người hay đòi hỏi. Rõ ràng là dùng xe sang, biệt thự để hấp dẫn đối phương, nhưng lại mong người đó không ham tiền mà yêu mình thật lòng. Có phải quá tham lam không? Hạ Dạ Sương trầm mặc một hồi. Trước đây, trong lòng cô cũng từng oán trách Lục Tinh. Vì sao ta đã thích ngươi thật lòng như thế, mà ngươi lại lạnh nhạt với ta, ta mong ngươi cũng thích ta. Nhưng mà... Hạ Dạ Sương nhắm mắt lại, nằm xuống ghế, nhớ tới những lời Ngụy Thanh Ngư nói vào ngày sinh nhật của mình. Ngụy Thanh Ngư nói, là do chính nàng muốn đến, Lục Tinh không cần thiết phải trả giá vì mong muốn của nàng. Đúng vậy. Nàng thích Lục Tinh, thì Lục Tinh dựa vào đâu mà cũng phải thích nàng. Mong đợi, vốn dĩ là một kiểu bắt cóc ngầm. Hạ Dạ Sương tự giễu cười, bây giờ muốn hiểu ra thì có ích gì chứ, nàng và Lục Tinh đã sớm kết thúc rồi. Nghe thấy bên cạnh không có động tĩnh, Triệu Hiệt Hiệt hỏi một chuyện mà mình đã tò mò rất lâu. “Rốt cuộc là ngươi nghĩ thông suốt thế nào vậy?” Trước kia nàng còn cùng Hạ Dạ Sương đuổi theo người yêu chạy lên chạy xuống, không ngờ Hạ Dạ Sương lại nhanh chóng từ bỏ như vậy. Khỏi phải nói, đến bây giờ nàng ngay cả mặt mũi tiểu tử kia ra sao cũng không biết. Tò mò. Thật sự tò mò. Thời gian Triệu Hiệt Hiệt biết Hạ Dạ Sương đã rất lâu rồi, nàng biết cái cô nàng tóc vàng này chỉ là có một cái vẻ ngoài xinh đẹp, ngông cuồng. Tính tình nhìn thì rất lớn, cẩn thận xem xét thì tính tình cũng đúng là rất lớn thật. Bất quá con người thì lại không có ý đồ xấu gì, bởi vì dung lượng não không đủ dùng. Triệu Hiệt Hiệt nghĩ đi nghĩ lại, rồi bật cười. Hạ Dạ Sương chịu thiệt là chịu thiệt ở vẻ ngoài. Dung mạo của cô ấy quá sắc sảo, quá lộ liễu, trong ấn tượng cứng nhắc của người bình thường, nàng ta nhìn rất giống kiểu người thích yêu đương. Trước kia Triệu Hiệt Hiệt cũng không dám động vào Hạ Dạ Sương, sợ con hàng này nổi cáu đánh người. Cho đến một ngày, nàng phát hiện Hạ Dạ Sương dù mặc đồ rất thời thượng, nhưng thật ra lại lén mặc tất hình gấu con ngây thơ. Lúc đó Hạ Dạ Sương còn uy hiếp không cho cô nói ra, nhìn thì hung dữ nhưng tai lại xấu hổ đỏ lên. Cũng chính lúc đó, Triệu Hiệt Hiệt đột nhiên phát giác ra. À, hóa ra Hạ Dạ Sương là kiểu người ngạo kiều à! Nàng ra vẻ dữ dằn là để người khác thấy mình đặc biệt khó gần, không dám bắt nạt. Nhưng thực tế thì lại là một cô bé ngây thơ, khi xem phim có cảnh hôn thì sẽ còn lảng tránh đi. Giống như một đứa trẻ vụng trộm mặc đồ người lớn, đặc biệt đáng yêu. Triệu Hiệt Hiệt thầm mắng trong lòng, cái thằng tiểu tử kia không thích Hạ Dạ Sương đúng là mù mắt! “Ta làm sao nghĩ thông được?” Hạ Dạ Sương nằm thẳng trên ghế, nhìn lên bầu trời đen kịt, thờ ơ nói. “Hắn nói, công việc của hắn là câu mấy đứa ngốc.” “Hiện tại hắn câu được đứa ngốc nào vừa giỏi hơn ta lại vừa có nhiều tiền hơn, thì đương nhiên không cần ta nữa.” “Hắn còn nói, xem như nể mặt tình nghĩa đã từng quen nhau, hy vọng ta đừng cản trở hắn đi tìm bà chủ giàu có hơn.” “Ta hỏi hắn, khoảng thời gian sống chung dài như vậy tính là gì.” “Hắn nói, coi như ta xui xẻo.” Hạ Dạ Sương muốn cười, nhưng lại không sao cười nổi. Nàng cứ nghĩ rằng mình đã sớm quên đi những ký ức đó, nhưng mãi đến khi có thể thuật lại nguyên vẹn từng lời của Lục Tinh, nàng mới hiểu được. Không quên được. Nàng chưa từng quên. “Cái gì?!” Triệu Hiệt Hiệt bất ngờ ngồi dậy, khó tin nói. “Hắn là trai đào mỏ à!” Nàng biết Hạ Dạ Sương có tiền là chuyện nổi tiếng trong trường, đương nhiên sẽ có những kẻ có ý đồ không tốt. Nhưng mà! Cái tên đào mỏ này, thế mà còn muốn kiếm bà chủ giàu có hơn! Hạ Dạ Sương ra vẻ nhẹ nhàng nói. “Bất quá không sao, khoảng thời gian khó chịu nhất của ta đã qua rồi, ta không thích hắn nữa.” Triệu Hiệt Hiệt nhìn chằm chằm mặt Hạ Dạ Sương, nói. “Ngươi tháo kính râm ra rồi nói lại coi.” Hạ Dạ Sương: Triệu Hiệt Hiệt:...... Thì ra, ban đêm hôm khuya khoắt mà Hạ Dạ Sương vẫn cố tình đeo kính râm là vì không muốn mất mặt khi khóc lóc đó mà. Hạ Dạ Sương đeo lại kính râm, nhìn chằm chằm vào những tòa cao ốc thép đứng sừng sững, bình tĩnh nói. “Không sao, đi chơi một chuyến là giải quyết được thôi.” “Nếu không được thì đi chơi hai chuyến.” Cô tin rằng, khoảng thời gian ở nước ngoài này sẽ giúp cô chữa lành được trái tim mình. Triệu Hiệt Hiệt thở dài, an ủi. “Ừ, bây giờ một mình ngươi cũng rất tốt, chúng ta có thể đi… A?” Không biết nàng lỡ miệng nói trúng chỗ nào mà ống thở của Hạ Dạ Sương bỗng nghẹn lại, miệng nàng mếu ra, oà một tiếng liền khóc òa lên. Triệu Hiệt Hiệt luống cuống tay chân muốn đứng dậy, kết quả trực tiếp lộn nhào từ trên ghế nằm xuống đất. Ôi thôi chết rồi! Hạ Dạ Sương vừa khóc vừa đưa cái ly cao lên, vẫn còn vui vẻ, đỉnh cả cái kính râm to tướng, vừa nức nở vừa khóc ròng nói. “Đúng nha! Bây giờ ta độc thân ô ô ô~” “Trước kia ở phòng đàn có hắn, hai người là một đôi mà, bây giờ ta độc thân ô ô ô~” Triệu Hiệt Hiệt:...... Mẹ nó! Mình không nên nhiều chuyện! Thấy Hạ Dạ Sương vừa uống Coca vừa trông thật đáng thương, Triệu Hiệt Hiệt đề nghị. “Sương Sương, hay là uống chút rượu đi?” “Ta mới từ phòng Trì Tả bên cạnh về, gần đây Trì Tả hình như đang rèn luyện tửu lượng nên mang theo rất nhiều rượu.” “A?” Hạ Dạ Sương lờ đờ hỏi: “Trì Tả?” “Chính là ao càng áo đó!” “Dạo này cô ấy nổi trên mạng lắm, chắc là ngươi cũng lướt thấy rồi, thầy của ta với thầy cô ấy là hàng xóm, trước đây hai bọn ta cũng từng ăn chung rồi.” “Sao vậy, nghệ thuật hí kịch cũng không phải là nghệ thuật hả?” Triệu Hiệt Hiệt nghĩ nếu để cho người ta cứ khóc mãi thì chi bằng cho uống chút rượu rồi ngủ sớm một chút còn hơn. Nghĩ vậy, nàng đứng dậy, trực tiếp chạy sang phòng bên cạnh. Mười phút sau. Triệu Hiệt Hiệt quay về phòng, phía sau nàng có một cô gái có vẻ đẹp thanh lãnh như tuyết đi theo, ách, trong tay còn mang theo một bình Mao Đài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận