Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 15: Nỗi lòng lo lắng rốt cục chết

"Có." Lục Tinh trịnh trọng gật đầu. Hắn trước kia mỗi ngày còn phải lo học hành và bảo vệ Ngụy Thanh Ngư, bận muốn c·h·ế·t, căn bản không rảnh cùng Ngụy Thanh Ngư nói nhảm. Những người khác thì lại khác. Đều là xông đến bên Ngụy Thanh Ngư để muốn nói chuyện với nàng. Thảo nào người từng theo đuổi Ngụy Thanh Ngư đều nói nàng lạnh lùng. Thì ra là cái đầu ngốc của Ngụy Thanh Ngư có cách nói chuyện quá trực tiếp làm người khác tổn thương, khiến bọn họ đau điếng! Lục Tinh bỗng thấy mình ngộ ra chân tướng sự việc! Xem ra Ngụy lão cha dạy con gái cầm kỳ thi họa, mà lại không dạy con gái nghệ thuật nói chuyện. Ngụy Thanh Ngư nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ừ." Hóa ra là cảm thấy cách nói chuyện của nàng không tốt. Ngụy Thanh Ngư có chút không hiểu. Nàng nói chuyện đơn giản rõ ràng, tại sao lại có vấn đề? "Nghĩa phụ... hai người... các ngươi..." Lý Đại Xuân do dự lên tiếng. Cách chung sống của hai người này sao lại khác với lời đồn thế? ! Ừ là có ý gì? Đây là phương thức giao tiếp đặc biệt của hai người sao? Sao ta nghe không hiểu! ! ! Trời ơi, ta muốn báo cảnh sát! Nơi này có người nói mê! Lục Tinh khoát tay: "Không có gì, chơi đi." Được thôi. Lý Đại Xuân ngơ ngác gật đầu, lùi xa hai người ra một chút. Hắn nhìn viên chocolate trong tay, rồi nhìn Lý ma đầu trong lớp, hơi e dè không dám ăn. Lục Tinh hiểu ý, cười nói: "Ăn đồ, ý là can đảm cẩn trọng." Ngụy Thanh Ngư vẫn nhìn chăm chăm vào sách trên tay, nhưng tai lại hơi động đậy. Lý Đại Xuân ngạc nhiên: "Ăn đồ mà còn phải can đảm cẩn trọng sao?" "Đúng thế." Lục Tinh nhíu mày cười nói: "Cái gan lớn, là muốn lúc nào cũng dám cho vào mồm, còn cẩn trọng, chính là phải để ý xem có giáo viên ở đó hay không." Ha ha ha. Lý Đại Xuân không nhịn được, bật cười thành tiếng. Hóa ra can đảm cẩn trọng lại là như vậy! Ngụy Thanh Ngư mặt không đổi sắc nhìn sách vở, khóe miệng khẽ cong lên một chút. "Cười cái gì mà cười! Muốn thi nhất à? !" Tiếng của Lý ma đầu vang vọng khắp tầng lầu. Lục Tinh đột nhiên cảm thấy cái vai trò chủ chốt của nàng cũng không dễ dàng gì, còn phải bái sư học cách cà khịa của Sư. Lý Đại Xuân không hề hấn gì: "Đều vào lớp hết cho tôi! Đợi thầy chủ nhiệm đến!" Lý ma đầu lên tiếng, ba người chỉ có thể ngoan ngoãn vào lớp. Ngụy Thanh Ngư đi đầu, ánh mắt của tất cả nam sinh trong lớp đều không nhịn được nhìn về phía nàng. A, nữ sinh cũng đang nhìn nàng. Đỉnh cao nhan sắc thì nam nữ đều mê. Kể từ khi Ngụy Thanh Ngư vào cấp ba, người theo đuổi ngoài các học trưởng, học đệ thì còn có thêm học tỷ và học muội. "Ưm..." Lúc đi ngang qua bục giảng, Ngụy Thanh Ngư bỗng nhiên bước chậm lại, thậm chí có hơi lảo đảo. Người trong lớp cứ ngỡ nàng muốn nói chuyện, ngạc nhiên nhìn nàng. Chỉ có Lục Tinh nghĩ một lát, nhất thời cảm thấy có chuyện không ổn! Cmn! Không phải lại bị tụt huyết áp chứ? Để phòng ngừa trường hoa quốc dân lại gục ngã một lần nữa. Lục Tinh nhanh chóng từ túi Lý Đại Xuân giật lấy một viên chocolate, mạnh mẽ nắm cổ tay Ngụy Thanh Ngư, nhét chocolate vào miệng nàng, nhỏ giọng nói: "Nuốt xuống." Trong đôi mắt trong veo của Ngụy Thanh Ngư lộ ra vẻ kinh ngạc. Khi cảm nhận được chút hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi, nàng thuận theo nuốt hết. Cơn choáng váng trước mắt dần dịu đi... Ủy viên học tập Hồ Chung Chung thầm mến Ngụy Thanh Ngư, vỗ bàn đứng lên, tức giận nói: "Lục Tinh! Cậu làm gì đấy! Ai cho cậu chiếm tiện nghi của bạn học nữ? ! Mau buông Thanh Ngư ra!" Lục Tinh làm như không nghe thấy. Đến khi thấy sắc mặt Ngụy Thanh Ngư đã dịu lại, lập tức buông cổ tay nàng ra, cắm tay vào túi đi về chỗ ngồi của mình. Hồ Chung Chung thấy lời mình có tác dụng, đắc ý ra mặt, chạy ngay đến trước bục giảng, ân cần hỏi han: "Thanh Ngư! Cậu không sao chứ!" Thấy hắn lên tiếng, đám nam sinh khác trong lớp chỉ có thể nghiến răng ken két. "Sao cậu lại quát Lục Tinh?" Ngụy Thanh Ngư bớt mệt, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Hồ Chung Chung, đầy vẻ nghi hoặc. Hồ Chung Chung bị nhìn như thế, cả người luống cuống, lắp bắp nói: "Hắn, hắn, sờ tay cậu, hắn chiếm chiếm chiếm tiện nghi của cậu!" Mặt Ngụy Thanh Ngư không gợn sóng, bình tĩnh nói: "Hắn không có." Xoạt! Cả lớp lập tức xôn xao. Không phải chứ. Câu nói của Ngụy Thanh Ngư là có ý gì? Lục Tinh đã kéo tay cô ấy rồi, mà cô ấy lại nói là không có chiếm tiện nghi của mình? Trong lớp vang lên những tiếng xì xào bàn tán: "Lên đồ rồi! Nhìn Ngụy giáo hoa nói nhiều lời như vậy đấy! " "Má nó! Chẳng phải Lục Tinh tương tư đơn phương liếm chó sao? " "Cmn! Liệu liếm đến cuối có được tất cả không? ! " "Ta giờ đi liếm có còn kịp không? " Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy! Chính Hồ Chung Chung cũng không hiểu chuyện gì! Hắn vừa định mở miệng. Nhưng nhìn thấy ánh mắt trước giờ chưa từng vì ai mà gợn sóng của Ngụy Thanh Ngư, hắn lại đột nhiên run sợ. Không phải ai cũng có dũng khí không biết xấu hổ như Lục Tinh. "Tránh ra." Hồ Chung Chung sửng sốt: "Cái gì?" Ngụy Thanh Ngư nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu: "Cậu đang cản đường." Nàng cảm thấy người trước mặt có vẻ không thông minh. "À? A a a! Được, được!" Đầu óc Hồ Chung Chung trống rỗng, lập tức quay người, còn bị vấp ngã ngồi bệt xuống bục giảng. Ngay lập tức gây nên một tràng cười vang trong lớp! Cô giáo Ngữ văn vừa bước vào cửa, nhìn Hồ Chung Chung như thế thì cười trêu: "Hồ bạn học là sớm chúc tết ta đó hả?" Trong lớp lại là một tràng cười... "Tinh Tinh, cậu ghê đó nha!" Lý Đại Xuân dùng sách che miệng, vẫn chưa hoàn hồn sau màn náo nhiệt vừa rồi. Học sinh xung quanh tuy đang đọc sách, nhưng ánh mắt đều vô tình hữu ý hướng về phía Lục Tinh. Nhất là hai người ngồi bàn trên. Khi nghe Lý Đại Xuân nhắc đến đề tài này, người thì lặng lẽ úp mặt lên bàn. Mẹ nó cái lỗ tai kia như muốn cosplay tai thỏ luôn! Lục Tinh cười theo bản năng, ánh mắt lại dán chặt vào bài thơ đang chuẩn bị. Hắn ở trong vũng lầy đã mò mẫm quá lâu rồi. Nếu như nói đại ngốc Xuân là đóa hoa trong sáng mà ngu xuẩn của tương lai đất nước, thì hắn đã sớm thành đóa hoa ăn thịt người rồi. Bởi vậy. Nhìn bài thơ trong sách, Lục Tinh lại có trải nghiệm khác. Đọc thơ trên lớp: Tục! Quá tục! Đọc thầm thơ: Nhã! Quá nhã! "Aiya, cái kiểu phá thơ này có gì hay, Tinh ca kể cho ta nghe với!" Lý Đại Xuân huých vào tay Lục Tinh. Lục Tinh quay đầu nhìn hắn, cười hỏi: "Cậu nghe qua một câu này chưa?" "Người ta không thể cùng lúc có được tuổi trẻ và cảm nhận về tuổi trẻ." Lục Tinh trước kia từng tràn ngập những bụi bặm, chế giễu, tiền bạc, tự ti. Đến khi hắn muốn trải nghiệm thanh xuân thì lại chỉ còn lại cảm nhận về thanh xuân. Lý Đại Xuân chẳng hiểu gì, chỉ cảm thấy rất lợi hại: "Không đúng! Ta không hỏi cái này! Suýt nữa là bị cậu lừa!""Ta muốn nghe xem cậu với Ngụy giáo hoa rốt cuộc thế nào rồi! Nàng còn ra mặt cãi nhau với Hồ Chung Chung vì cậu kìa!" Từ khi Ngụy Thanh Ngư nhập học tới giờ. Số câu nàng nói nhiều nhất, cũng chỉ là mấy lời phát biểu trong buổi lễ tuyên dương toàn trường vì liên tục đứng nhất. Thế mà hôm nay. Ngụy Thanh Ngư lại vì Lục Tinh mà cãi nhau với Hồ Chung Chung! Đối với lũ học sinh cấp ba thiếu thốn trò giải trí thì buôn dưa lê xem như một thú vui chính yếu trong thời gian rảnh. Tin rằng trong giờ tập thể dục giữa các buổi học, tin tức này sẽ lan khắp cả trường! Lục Tinh ngẩng đầu, liếc nhìn bóng lưng của Ngụy Thanh Ngư. Khi đó hắn cố tình chọn vị trí này để có thể luôn quan tâm đến động tĩnh của Ngụy Thanh Ngư. Ngụy Thanh Ngư vẫn luôn giữ dáng ngồi thẳng lưng, nghiêm chỉnh. Lục Tinh nghi ngờ lão cha của Ngụy Thanh Ngư không biết cách nuôi dạy con gái, nên mới nuôi dưỡng con gái thành người máy trí tuệ nhân tạo như vậy. "Cậu cảm thấy quan hệ giữa bọn ta như thế nào?" Câu nói này tới rồi đây! Lý Đại Xuân lập tức kích động, nắm chặt hai tay ken két nói: "Chắc chắn là mấy ngày trước cậu lại lần nữa thổ lộ thâm tình với Ngụy giáo hoa, bị Ngụy giáo hoa nhẫn tâm cự tuyệt lần nữa, cậu liền hút thuốc uống rượu say sưa, khóc lóc trên đường, cuối cùng đại triệt đại ngộ, quyết định quên hết tất cả, chuyên tâm học hành!" Lục Tinh tê hết cả da đầu. "Rắc một tiếng hệ thống thức tỉnh, từ đó thành tích cậu tăng vọt, mà Ngụy giáo hoa thì không quen với cuộc sống không có cậu, nàng chợt phát giác, hóa ra đã sớm thích cậu rồi, chỉ là vì kiêu ngạo nên chưa nhận ra!" Lục Tinh ra sức ho khan. "Cuối cùng! Vì muốn níu kéo trái tim cậu, Ngụy giáo hoa đã làm ra vô số chuyện phá bỏ thiết lập nhân vật, thậm chí còn bị tai nạn xe cộ phải nhập ICU, cậu cuối cùng mềm lòng, hai người lại làm lành với nhau!" Lục Tinh lảng tránh ánh mắt. "Nghe có lý nhỉ, cậu lấy đâu ra mấy cái này đấy?" Lý Đại Xuân kiêu ngạo nói: "Giáo thảo hôm nay đi truy vợ ở lò hỏa táng sao! Còn có Cố gia đi thong thả, bà đây không hầu hạ nữa, còn cả còn cả, Tà Vương kia đuổi vợ, vương phi của chàng ta... " Không đúng! Cái giọng này không phải của Lục Tinh! Tiếng nói của Lý Đại Xuân im bặt. Cmn! "Thầy giáo!" Trái tim Lục Tinh lo lắng cuối cùng cũng chết rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận