Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 498: Chủ tớ quan hệ

"Hô ——"
Trên ghế salon phòng khách, Lục Tinh co quắp nằm, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí trong lành. Má ơi, cuộc đời truyền kỳ của hắn suýt nữa bị ngạt chết. Khi còn bé không có mẹ chỉ có thể uống sữa bột, không ngờ bây giờ đã lớn thế này rồi còn có người muốn làm mẹ hắn. Lục Tinh lau mặt, triệt để xua đi cái mùi vị kia.
Liễu Khanh Khanh giống cún con trườn tới bên cạnh hắn, nhấc đầu gối của hắn đặt lên đùi mình. Thấy động tác của Liễu Khanh Khanh, Lục Tinh híp mắt hỏi.
"Ngươi muốn gì à?"
Liễu Khanh Khanh vừa đấm chân cho Lục Tinh chuộc lỗi, vừa xấu hổ nói.
"Thật xin lỗi, ta làm phiền ngươi......"
Lục Tinh hoàn toàn cứng đờ người.
"Ngươi phạt ta đi."
Liễu Khanh Khanh dang hai tay ra hướng Lục Tinh, dáng vẻ chuẩn bị bị bắt còng tay. Lục Tinh nheo mắt lại, dựa lưng vào ghế sô pha nhìn chằm chằm hành động của Liễu Khanh Khanh. Phải nói là, đúng là lão nhị thứ nguyên bao năm, động tác vẫn thuần thục như vậy, một bộ dạng van xin âu yếm.
Ánh mắt Lục Tinh lại hạ xuống, rơi vào đôi tay đang chìa ra. Có lẽ là trời phú, da thịt Liễu Khanh Khanh thực sự rất ngoan, chỗ nào nên lớn thì lớn, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ. Nơi nên gầy, như cổ tay này, nhìn có vẻ nhẹ nhàng bẻ gãy được. Trước đó Lục Tinh đã phát hiện vấn đề này, nên khi ở 301, một mực cùng Liễu Khanh Khanh ăn cơm. Ai. Lục Tinh dời ánh mắt đi. Lúc đó hắn đã cố gắng lắm mới nuôi người ta có chút da có thịt, kết quả hiện tại thì đâu vào đấy.
Lục Tinh khoanh tay dựa vào ghế salon, im lặng nói.
"Ta phạt ngươi làm gì?"
"Ta tát ngươi một cái ta còn sợ ngươi liếm tay ta."
Đáy mắt Liễu Khanh Khanh ban đầu hiện lên khổ sở cùng khó xử, sau đó biến thành nụ cười ngọt ngào. Nàng nhích lại gần Lục Tinh, nắm tay Lục Tinh để lên mặt mình, nháy mắt nói.
"Nếu ngươi muốn đánh......Vậy thì đánh đi."
Liễu Khanh Khanh nhắm chặt mắt, giống như đã hạ quyết tâm nào đó. Nàng đem mặt cọ cọ vào lòng bàn tay Lục Tinh, nhắm mắt nói.
"Ngươi có biết không......trên người ngươi có một mùi rất dễ chịu?"
Lục Tinh lập tức cúi đầu ngửi ngửi cổ áo mình.
"Lúc ngươi tát ta, thứ chạm đến trước là mùi hương kia, sau đó mới là bàn tay, mà khi ta ngửi được mùi hương kia, cảm giác nóng rát trên mặt đã không còn đau nữa, mà là......"
Liễu Khanh Khanh nhắm chặt mắt, cắn chặt răng che giấu sự khó xử, "Mà là thoải mái."
"Ngươi tát ta đi."
Nàng dán mặt mềm mại vào lòng bàn tay Lục Tinh, không giống như đang tìm đánh mà giống như mèo con đến làm nũng.
Trầm mặc ——
Trầm mặc vô tận ——
Liễu Khanh Khanh đã lâu không nghe thấy tiếng mắng, cũng đã lâu không chờ đợi được bàn tay. Nàng lén meo meo mở một con mắt.
Sau đó......Đụng phải Lục Tinh đang kinh ngạc đến không khép được cằm.
"Ngươi không sao chứ?"
Liễu Khanh Khanh vừa hỏi vừa đưa tay nâng cằm Lục Tinh lên. Ba, hai, một, ừm, khép lại!
"Ngươi......"
Ánh mắt Lục Tinh ngơ ngác, bắt đầu nghi ngờ lỗ tai mình có phải bị điếc không.
"Ngươi làm sao vậy, ngươi nói đi, ngươi ngươi ngươi......"
Thật rồi. Đây là lần đầu tiên, Lục Tinh hoàn toàn câm nín. Mảnh liệt tự ti và mãnh liệt tự tôn như hai anh em sinh đôi, trước giờ như hình với bóng. Lúc trước ở 301. Liễu Khanh Khanh thậm chí không cho phép mình xuất hiện trước mặt hắn mà có một chút xíu không xinh đẹp. Mà hễ hơi có chút lời nói mang tính ám chỉ, nàng lại càng không thốt nổi một lời. Chỉ khi bị hắn trêu chọc đến không chịu nổi, nàng mới nghẹn ngào nước mắt, mềm nhũn mắng hắn khi dễ người. Trước mặt người yêu, càng hy vọng mình hoàn mỹ. Lục Tinh hiểu quá rõ ý nghĩa của câu nói này, nhưng bây giờ, Liễu Khanh Khanh rốt cuộc đang nói cái thứ gì vậy? Có thể từ Bảo đảo trèo non lội suối chạy tới Dị Quốc Tha Hương, Lục Tinh không nghi ngờ tình cảm của Liễu Khanh Khanh đối với hắn. Có thể chính bởi vì không nghi ngờ, hắn mới phát hiện ra kinh dị.
"Ngươi biết mình đang nói cái gì không?"
Lục Tinh cũng không thấy hứng thú, ngược lại mặt không biểu cảm, thậm chí có chút lạnh nhạt nhìn Liễu Khanh Khanh. Chịu ánh mắt nặng nề, Liễu Khanh Khanh không dám nhìn, bèn cúi đầu, mềm giọng nói.
"Ta biết......Ta biết mình đang nói cái gì."
Liễu Khanh Khanh không có dũng khí phân biệt ánh mắt Lục Tinh bây giờ nhìn nàng có những gì lẫn lộn. Nhưng nàng biết, trước kia nàng đã lừa dối Lục Tinh. Khi Lục Tinh lòng tràn đầy chờ mong cất kỹ hai chiếc nhẫn, trong lòng nàng lại đang nghĩ tới một người chưa từng tồn tại.
Liễu Khanh Khanh rũ mắt xuống, nhẫn nhịn sự khó xử và xấu hổ.
"Ta chính là người như vậy, là ngươi đã nghĩ ta quá tốt rồi, ngươi đánh ta đi, ta thích loại đau này, ta biết ngươi cũng thích xem ta khóc."
Lục Tinh sửng sốt, đại não choáng váng bắt đầu bình tĩnh trở lại. Hắn giống như chủ nhân cao cao tại thượng, từ trên xuống nhìn mèo con ngoan ngoãn, không nói một lời.
Không khí ngưng trệ. Liễu Khanh Khanh gần như muốn bị không khí xung quanh thiêu đốt.
"Ngươi thích như vậy?"
Lục Tinh giải cứu nàng. Liễu Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm. Nàng suýt chút đã muốn từ bỏ, may mà Lục Tinh mở miệng, nàng gật đầu nhẹ.
"Đúng, ta thích cái này... a!"
Lục Tinh thu lại bàn tay đã đưa tới má Liễu Khanh Khanh, nhìn đôi tay nhỏ nhắn đang co rúm lại phía trước, hắn cười nhạo một tiếng.
"Không phải ngươi thích sao? Tránh cái gì mà tránh?"
"......Ta chỉ là bị ngươi dọa, ngươi làm lại đi, ngươi làm lại ta ta ta nhất định không tránh!" Liễu Khanh Khanh bĩu môi.
Lục Tinh im lặng nhìn chằm chằm Liễu Khanh Khanh.
Thật lâu. Hắn mở miệng hỏi.
"Đây là chiêu mới mà ngươi nghĩ ra sao? Để cho chúng ta trở thành quan hệ chủ tớ?"
Lời nói trực bạch gần như xé toang tất cả tự tôn của Liễu Khanh Khanh, tất cả suy nghĩ của nàng không còn chỗ che giấu. Nàng khó chịu bĩu môi, ánh mắt rơi vào giữa đôi lông mày nhăn lại của Lục Tinh, hốc mắt đỏ hoe, không có sức lực giải thích.
"Đây không phải chiêu trò."
"Ta chỉ có thứ này cho ngươi thôi."
Liễu Khanh Khanh cụp mắt xuống, giọng nói trong trẻo cũng trở nên ảm đạm.
"Ngươi ghét ta, ngươi không muốn tình yêu của ta, vậy thì ta chỉ có cái này cho ngươi."
"Ta lừa ngươi, ta muốn bồi thường ngươi."
"Lục Tinh......"
Liễu Khanh Khanh hoảng loạn kéo tay Lục Tinh áp lên má mình. Nước mắt trào ra, chảy vào lòng bàn tay, ẩm ướt cả một vùng.
Lục Tinh mặt không đổi sắc nhìn. Liễu Khanh Khanh làm những chuyện này, là hoàn toàn không coi mình ra gì. Nàng cũng cảm thấy xấu hổ, nàng cũng cảm thấy khó xử, nhưng nàng không có cách nào. Nàng giống như muốn dùng nước mắt để tuôn ra tất cả uất ức của thế giới, giọng nói run rẩy nói.
"Lục Tinh, ta một mực, một mực vẫn muốn mặt đối mặt nói cho ngươi......"
Thanh âm run rẩy kích thích thần kinh của Lục Tinh, dưới lòng bàn tay gương mặt mềm mại một mảnh ẩm ướt.
"Ta nói tên giả, nhưng, nhưng tình yêu của ta dành cho ngươi là thật."
"Tại sao ngươi......"
Liễu Khanh Khanh nghẹn ngào, một tay níu vạt áo Lục Tinh, trong giọng nói tràn đầy thất bại và bất lực.
"Tại sao, tại sao ngươi không tin chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận