Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 424: Che cát tránh gió

Chương 424: Che cát tránh gió Chú ý tới ánh mắt hoài nghi của Ôn A Di, Lục Tinh trực tiếp đổ mồ hôi đầm đìa. Nhưng hắn lại không thể nói thẳng đã xảy ra chuyện gì, thế là hắn ôm Niếp Niếp vào lòng, dùng lời lẽ hết sức uyển chuyển nói ra: "Bảo bối, dung mạo của con thật tốt."
Ôn Linh Tú khựng lại một chút, mọi nghi ngờ trong lòng bỗng chốc tan biến, thay vào đó là sự ngại ngùng. Nhưng điều này cũng không thể trách nàng, thật sự là mấy tháng nay Niếp Niếp hoạt động ngoài trời rất nhiều, vận động nhiều, ăn cũng nhiều. Việc tăng cân này cũng khó tránh khỏi đi? Mà nói đi cũng phải nói lại, Niếp Niếp chỉ là tăng cân, chứ không phải là không đáng yêu!
"Ha......"
Trì Việt Sam bên kia nheo mắt nhìn Lục Tinh và Niếp Niếp tác động qua lại, phát ra một tiếng cười khó hiểu, không rõ là đang giễu cợt hay là bị chọc cười.
Bên ngoài, tuyết đã ngừng, mặt đất phủ một lớp bạc trắng. Trì Thủy dời chiếc ghế đẩu ra ngồi ở mái hiên, đầu gật gù sắp ngã ra, ngáp ngắn ngáp dài. Cách đó không xa, Hồ Chung Chung đeo găng tay hết sức chăm chú nặn người tuyết trong đống tuyết, nói rằng nhất định phải tạo ra được một "mầm non" tương lai. Không có bà xã thì tự mình tạo ra! Trì Thủy bày tỏ sự tán dương cao độ đối với tinh thần này, có điều thấy Hồ Chung Chung chổng mông lên, hì hục bận rộn trong đống tuyết lâu như vậy, thật sự là không có chút sức lực nào. Thế là hắn đứng lên, giậm chân muốn vận động một chút.
Khi đi ngang qua cửa sổ, hắn vô tình liếc mắt vào trong phòng, sau đó bỗng sững người.
Má ơi! Giữa phòng đặt một chiếc bàn tròn phủ khăn trải bàn kín mít. Ông bà và đám lãnh đạo đang ngồi ở vị trí chủ tọa nói chuyện phiếm, cuối cùng là chỗ ngồi của Ôn Tổng, Lục Tinh và Trì Việt Sam. Trước khi rời phòng, Trì Thủy đã thấy chỗ ngồi được bố trí như vậy, nên hắn còn thầm cảm thán Lục Tinh chịu áp lực lớn quá. Nhưng mà hiện tại! Trì Thủy trợn tròn mắt, hoài nghi nhân sinh, dụi dụi mắt, đơn giản là không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Trên chiếc bàn tròn phủ khăn trải bàn, Lục Tinh ôm Niếp Niếp, không biết đang nhỏ giọng thì thầm điều gì. Bên cạnh, Ôn Tổng nở nụ cười nhạt nhu hòa, dịu dàng nhìn hai cha con. Tay cô ấy đang cầm một quả quýt nhỏ, vừa lột vỏ, tỉ mỉ gỡ từng múi quýt.
Bên dưới chiếc bàn tròn phủ khăn trải bàn, mũi giày cao gót đắt tiền của Trì Việt Sam đang chậm rãi di chuyển trên ống quần của Lục Tinh, giống như một con rắn nhạy bén đang bò trườn.
Tê...... Trì Thủy hít sâu một hơi, đầu ong ong trong giây lát, hắn lập tức quay đầu lại nhìn Hồ Chung Chung đang nặn người tuyết trong đống tuyết lớn. Khi thấy Hồ Chung Chung vẫn đang chổng mông lên hết sức tập trung nặn người tuyết, hắn bỗng thở dài một hơi. Cái này còn có mặt mũi nói Lý Đại Xuân đang "Mã Tạp Ba Tạp"? Rốt cuộc thì ai mới là "Mã Tạp Ba Tạp"?
Trì Thủy xuyên qua cửa sổ, liếc nhìn biểu cảm của Trì Việt Sam. Khóe miệng nàng khẽ cong lên một nụ cười mờ ám, đang đùa nghịch viên kẹo sữa bò "vượng tử" trong tay.
Dựa vào! Thật điên rồi! Trì Thủy nhìn thấy cảnh tượng này, tóc gáy phía sau lưng dựng đứng hết cả lên, người làm chứng như hắn hiện giờ còn sốt sắng hơn cả mẹ nó nghi phạm! Thu tay lại đi tỷ!
Trì Thủy trong lòng c·u·ồ·n·g h·ố·n·g, nhưng chẳng có tác dụng gì, thậm chí Trì Việt Sam còn nghiêng đầu nhìn thoáng qua hắn đang đứng ở cửa sổ. Khi phát hiện hắn đang đứng ở cửa sổ làm vướng víu, Trì Việt Sam càng thêm không kiêng nể gì mà hành động ở dưới khăn trải bàn.
Trì Thủy muốn "chuột chạy" nhưng không được, ai bảo đó là tỷ hắn? Lúc này đây thật vất vả mới có cơ hội gả người đi, không thể để mọi công sức đổ sông đổ biển được! Vì tương lai hạnh phúc của mình, hắn tuyệt đối không thể để mọi việc đổ bể được. Trì Thủy hít sâu một hơi, như không có chuyện gì xảy ra, đứng chặn trước cửa sổ, thỉnh thoảng còn giang hai tay ra làm bộ tập thể dục theo đài.
Sau khi tập xong động tác mở rộng cơ thể, đầu óc Trì Thủy chợt lóe lên một tia linh quang, hắn lập tức lấy điện thoại ra, mở giao diện mua sắm, nhỏ giọng bực bội nói: "Ha ha! Ta đã nói mà, thứ ta mua có tác dụng mà, không phải kêu ta t·r·ả hàng!"
Trong phòng.
"Ba ba, con nhớ ba nhiều lắm." Niếp Niếp dụi đầu vào vai Lục Tinh, ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Như vậy sẽ không ai nghe thấy, con rất rất rất rất rất lâu rồi không được gặp ba."
"Những ngày này ta đi du lịch ở bên ngoài, thấy rất nhiều đồ chơi đẹp, đợi sáng mai ta sẽ tặng con một món quà năm mới."
Lục Tinh gượng gạo nặn ra một nụ cười như không có gì xảy ra, vỗ vỗ đầu Niếp Niếp để an ủi, sau đó định mạnh chân đạp vào Trì Việt Sam!
Trì Việt Sam chống tay lên bàn, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, hứng thú nhìn Lục Tinh và đứa bé tương tác qua lại, chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Răng của Lục Tinh sắp cắn nát.
Buồn báo: Trì Việt Sam lúc học hát kịch, kỹ năng cơ bản đầu tiên phải học là cước pháp.
Đại bi báo: Trì Việt Sam là người nổi bật trong ngành hát kịch, kỹ năng cơ bản trong lĩnh vực đó thừa sức "treo lên đ·á·n·h" vô số người trong giới. Thế là, dưới bàn đấu đá, Lục Tinh thua trận.
Mẹ nó! Gia đình ân cần, dịu dàng cái "rắm", lại giở trò võ truyền thống ra đúng không? Lục Tinh nghiến răng, trong miệng như phun ra hương thơm, thề rằng sau này có thời gian rảnh nhất định phải đi Thiếu Lâm Tự học chút "thối pháp"!
Ôn Linh Tú nhìn dáng vẻ hòa hợp của Niếp Niếp và Lục Tinh, nhẹ nhàng nói: "Em biết anh cũng nhớ bảo bối, tuần nào em cũng gửi thư cho anh, trong thư có viết dạo này bảo bối thế nào, anh có nhận được không?"
"......Mới nhận được, trước đó chưa mở hòm thư xem."
Một giọt mồ hôi khó phát hiện chảy xuống, Lục Tinh thật sự là không có thời gian đối phó với Ôn Linh Tú, chỉ có thể có gì nói đó. Má nó, Trì Việt Sam càng ngày càng quá đáng!
Nghe Lục Tinh nói vậy, Ôn Linh Tú gật đầu, có chút thất vọng: "Thật ra em......"
Két——
Ghế đột ngột phát ra âm thanh chói tai, cắt ngang lời Ôn Linh Tú muốn nói, ánh mắt mọi người trong nháy mắt đều đổ dồn về phía Lục Tinh.
"Ách..... Không có việc gì, mọi người cứ tiếp tục trò chuyện, tiếp tục trò chuyện."
Đầu Lục Tinh ong ong, không thể tin vào những gì Trì Việt Sam vừa làm. Che cát tránh gió!
"Anh sao vậy?"
Kẻ cầm đầu Trì mỗ ung dung ngồi trên ghế vắt chân, mũi giày chông chênh qua lại trên không. Nàng hết sức vô tội ngẩng đầu nhìn Lục Tinh, khóe miệng khẽ nhếch lên mỉm cười, thân mật hỏi han: "Có phải anh không được khỏe không? Có cần nghỉ ngơi chút không?"
P/s: V cho ta xin cái lễ vật miễn phí để ta xem một chút tay ta "xoa" "đế hoàng áo giáp" xem thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận