Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 30: trí giả không vào bể tình, ta chọn rửa chân xoa bóp

Chương 30: Bậc trí không vướng bể tình, ta chọn rửa chân xoa bóp
Lục Tinh là người tốt. Đây là kết luận cuối cùng mà Ôn Linh Tú rút ra sau hai năm quan sát.
Ban đầu gặp ở trung tâm mua sắm, nàng rất cảm kích Lục Tinh đã giúp dỗ con. Không ngờ, hôm sau, Niếp Niếp đã nhớ nhung Lục Tinh, cứ đòi gặp “anh trai dịu dàng, đẹp trai”. Bị con bé làm ồn quá, nàng đành phải quay lại trung tâm thương mại.
Nhìn Lục Tinh dịu dàng dỗ con, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Ôn Linh Tú: có lẽ Niếp Niếp cần một người cha.
Vì vậy, nàng thuê Lục Tinh, hoặc nói thẳng thắn hơn, nàng “bao nuôi” Lục Tinh.
Nghĩ lại thấy buồn cười. Một người gần ba mươi tuổi, vất vả lắm mới “bao” được một “cậu nhóc”, lại còn vì để cho Niếp Niếp có cha. Mà cả hai chẳng hề xảy ra chuyện gì quá đáng.
Một bà mẹ đơn thân xinh đẹp, cùng một “cậu nhóc” tuổi trẻ, khỏe mạnh, cường tráng, mà giữa hai người lại trong sạch? Ai nghe chắc chắn chẳng ai tin.
Nhưng sự thật đúng là như vậy. Ôn Linh Tú vốn dĩ muốn duy trì trạng thái này. Nhưng mà.
Nhìn Lục Tinh ngồi xổm, cúi đầu nghiêm túc thực hiện các động tác xoa bóp, từng đợt sóng gợn lại nổi lên trong lòng nàng. Đôi chân thon dài đầy sức lực, vòng eo rắn chắc, khuôn mặt tuấn tú kia...
Lục Tinh tốt, Lục Tinh dịu dàng, thêm cả chút áy náy, tất cả đều đổ dồn về phía Ôn Linh Tú!
Ôn Linh Tú dịu dàng ngắm Lục Tinh và Niếp Niếp nô đùa, chợt không nỡ. Hợp đồng của nàng và Lục Tinh, ký vào tháng Sáu. Giờ đã ba tháng, tình cảm giữa Lục Tinh và Niếp Niếp ngày càng thắm thiết.
Nếu hợp đồng kết thúc, Niếp Niếp nhất định sẽ rất, rất buồn... Nàng cũng sẽ hơi buồn.
Làm thế nào để Lục Tinh mãi không đi đâu? Ôn Linh Tú chìm vào suy tư.
“Ôn tổng?”
Lục Tinh cảm thấy ánh mắt của Ôn a di hôm nay hơi lạ. Ôn Linh Tú hoàn hồn, cười với Lục Tinh, bỏ tạp dề xuống sau khi dọn đồ ăn xong. Bên trong, nàng mặc chiếc áo trắng bó sát, làm thân thể rung động.
Lục Tinh dời mắt đi chỗ khác. Ôn a di đẹp như vậy, thật đáng tiếc cho người chồng quá cố của nàng.
“Ngươi có bạn gái chưa?”
Ôn Linh Tú đột nhiên hỏi một câu khiến Lục Tinh nổi hết cả da gà!
Cmn! Ôn a di có ý gì? Cô nàng không lẽ muốn “ăn quỵt” đây? ! Nghĩ đến khả năng này, Lục Tinh bỗng lo sốt vó. Hắn có thể không có mạng, nhưng không thể không có tiền được!
Thế là, Lục Tinh lập tức nói: "Không có! Tuyệt đối không có! Từ trước đến nay ta chưa hề có ai!"
Đây là sự thật. Hắn vẫn luôn hành nghề liếm chó, làm liếm chó thì tính là từng yêu đương bao giờ chứ?
Ôn Linh Tú bị dáng vẻ cuống quýt của Lục Tinh làm cho bật cười, ôn nhu nói: "Ta chỉ hỏi thôi, ngươi đừng khẩn trương, mau gọi Niếp Niếp đến ăn cơm đi."
Cả buổi tối, Lục Tinh đều tự hỏi, rốt cuộc ý của câu hỏi đó của Ôn a di là gì? Tại sao lại đột nhiên hỏi hắn có bạn gái hay không?
Quá kỳ lạ! Dù hắn tự nhận là một tay liếm chó chuyên nghiệp, đôi lúc hắn vẫn không đoán được suy nghĩ của mấy cô nàng.
Ai, vẫn là nên học hỏi, tiến bộ thêm. Học, học nữa, học mãi...
Sau khi ăn cơm tối lại là một màn “thời khắc sinh tử”.
Trong phòng ngủ chính rộng rãi. Niếp Niếp nằm giữa giường, hai tay bé xíu duỗi ra. Ôn a di nằm bên phải, Lục Tinh dựa vào bên trái, tay cầm quyển truyện bắt đầu kể chuyện.
"Hồ ly nhỏ nói với thỏ trắng nhỏ rằng..." Hôm nay Niếp Niếp chạy nhảy nhiều ở trường, nên câu chuyện của Lục Tinh vừa kể được một nửa thì con bé đã ngủ khì.
Thấy Niếp Niếp đã ngủ say, Lục Tinh hạ giọng nói với Ôn a di: "Ôn tổng, tôi ra ngoài trước nha?"
Ôn Linh Tú nằm thẳng trên giường, mái tóc dài mềm mại xõa trên ngực, không đáp lời, chỉ là đôi mắt không có vẻ buồn ngủ.
Thấy vậy, Lục Tinh ân cần hỏi: "Ôn tổng, chân chị không khỏe à, có cần ngâm chân không?"
Cũng như cách người ta lý luận ấy, có một số việc có thể không làm, nhưng phải thể hiện thái độ muốn làm. Hắn chỉ thuận miệng hỏi theo bản năng của người làm dịch vụ, dù sao Ôn Linh Tú cũng sẽ chẳng đồng ý.
"Được."
Ôn Linh Tú nghiêng người chống đầu, tóc xõa trên gối, nhẹ nhàng gật đầu với Lục Tinh, ánh mắt ôn nhu tươi cười.
Lục Tinh: ? ? ?
Hả? ! Không phải! Ôn a di! Tôi thật sự chỉ hỏi theo thói quen thôi mà! Tôi chưa chuẩn bị tinh thần cho việc này đâu!
Lục Tinh lần đầu tiên não rơi vào trạng thái trống rỗng, không biết phải làm sao cho tốt.
Hắn ở chung với Ôn a di lâu như vậy, có đôi khi thấy nàng mệt mỏi, cũng chỉ hỏi có muốn xoa bóp không, nhưng Ôn Linh Tú lần nào cũng sẽ khéo léo từ chối.
Hôm nay Ôn a di lên cơn gì thế! Sao lại đột ngột đồng ý vậy!
Lục Tinh người đờ cả ra. Nhưng vì Ôn Linh Tú cứ nhìn mình, hắn đành phải cắn răng đi chuẩn bị nước và tinh dầu.
Mẹ kiếp! Mấy cô nàng này ngày càng không đi theo lối thông thường, hắn phải mau chuồn cho lẹ, bằng không sớm muộn gì cũng “chết đứng”!
Trong phòng khách. Ánh đèn vàng ấm áp dịu dàng tỏa xuống. Ôn Linh Tú mặc đồ ngủ ngồi trên ghế salon da, có chút luống cuống. Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nhất thời nghĩ quẩn mà đồng ý. Giờ thì hay rồi.
Có thật là muốn để Lục Tinh rửa chân xoa bóp cho mình sao?
Lục Tinh có nghĩ mình đang làm nhục hắn không? Giờ có dừng lại được không? Phụ nữ hay nghĩ lung tung, nghĩ đủ thứ chuyện.
Lục Tinh rút một chiếc khăn mặt mới tinh, sắc mặt nghiêm túc đi đến trước mặt Ôn Linh Tú.
"Kỹ thuật viên số 18 xin phục vụ! Nhớ cho tôi xin năm sao nha!"
Phì. Cảm giác căng thẳng của Ôn Linh Tú bay biến hết, nàng mỉm cười dịu dàng nhìn Lục Tinh.
"Vậy phải xem kỹ thuật viên số 18 có cố gắng không đã nha."
Lục Tinh nhếch mép: "Cố gắng! Chắc chắn cố gắng! Tôi là người có sức lực nhất!"
Ôn Linh Tú có chút ngại ngùng không nói gì. Lục Tinh không dài dòng, ngồi xổm trước mặt nàng rồi bắt đầu làm. Hắn cúi đầu, ánh mắt chăm chú, nhẹ nhàng đặt hai bàn chân trắng nõn xinh xắn của Ôn Linh Tú vào chậu nước ấm.
"Ôn tổng, nhiệt độ nước ổn không ạ?"
Ôn Linh Tú dễ chịu đến nỗi không muốn lên tiếng, chỉ lười biếng “ừm” một tiếng.
Có phản hồi, Lục Tinh cảm thấy tay nghề của mình vẫn không bị mai một, nhất thời tự tin hẳn lên. Là một người hành nghề liếm chó, vẫn nên có một nghề thuần thục là rất quan trọng.
Lục Tinh nhẹ nhàng nhấc một chân trắng mịn của Ôn Linh Tú lên, ấn theo các huyệt vị đã học được trong đầu.
“Ưm a… ách …”
Ôn Linh Tú kêu lên một tiếng vì hơi đau.
Lục Tinh nắm chặt lấy cổ chân muốn rụt lại của nàng, ấn lại vào nước, nghiêm túc nói: "Ôn tổng, mấy huyệt đạo này mà ấn đau, tức là cơ thể chị đang có vấn đề, chị phải chú ý hơn.""Đi giày cao gót không nên đứng lâu, đứng lâu chân sẽ bị sưng phù lên, rất khó chịu.""Ngoài ra, trên mạng chắc là có bán miếng dán chống trầy xước, đi giày cao gót tốt nhất nên dán vào.”
"Tôi ấn cho chị một chút, sẽ thoải mái hơn, mấy đôi giày cao gót gót nhọn đó thật không phải là thứ để người ta đi...""
Ánh đèn vàng ấm áp, không gian quen thuộc trong nhà, cảm giác thoải mái, những lời dông dài...
Người yêu? Người yêu!
Hai chữ “người yêu” hiện lên trong đầu Ôn Linh Tú, nàng chợt mở mắt! Người yêu? ! Có vẻ như điều gì đó sắp được vén màn!
Tim Ôn Linh Tú rung động mạnh, không lộ liễu cúi xuống nhìn Lục Tinh, mi mắt khẽ run.
Đúng vậy. Người yêu. Chỉ có người yêu mới không rời đi khi hợp đồng kết thúc.
Lời dặn dò lải nhải của Lục Tinh vẫn tiếp tục, trong khi Ôn Linh Tú chỉ mãi nghĩ về một điều.
Thời gian “khảo sát” 2 năm. Cũng đủ dài.
Ôn Linh Tú cong khóe miệng, đưa một tay lên xoa đầu Lục Tinh.
Lục Tinh ngơ ngác ngẩng lên nhìn nàng: "Ôn tổng?"
Ôn Linh Tú khẽ cười. Nàng đã tìm ra cách giải quyết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận