Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 187: Ngươi nhớ lấy! ĐừNg quản nhớ lấy cái gì, tóm lại ngươi nhớ lấy!

Chương 187: Ngươi nhớ lấy! Đừng quản nhớ lấy cái gì, tóm lại ngươi nhớ lấy!
“Oa, con cá kia ngơ ngác, thật đáng yêu, mau lại đây chụp tấm hình chiếu!”
Một giây sau. “Còn có thể yêu sao, nó đem đồng loại của nó ăn mất rồi.”
Khó kéo căng. Thật khó kéo căng. Lục Tinh thật ra là muốn phối hợp một chút tiểu học tỷ. Kết quả ai biết cái con cá chết tiệt này, một giây trước còn đáng yêu, một giây sau đã nuốt đồng loại Tiểu Ngư. Nhìn thấy tiểu học tỷ lâm vào trầm mặc, Lục Tinh nặng nề vỗ vai nàng.
“Đây chính là chỗ làm việc ăn cá không nhả xương, bắt nạt người yếu a!”
“Haizz, mấy con Tiểu Ngư kia chết vì không có học thức, nếu chúng nó là sinh viên, đã có thể được bảo nghiên rồi.”
Liễu Khanh Khanh cứng đờ quay đầu nhìn Lục Tinh, bị hù đến mức muốn khóc. Lục Tinh trong lòng cười điên cuồng. Nhưng hắn trên mặt vẫn ra vẻ hết sức nghiêm túc, rất nghiêm chỉnh nói.
“Với cả vừa rồi không phải ngươi đang chụp ảnh sao?”
Liễu Khanh Khanh lo lắng, chớp mắt, trong lòng nhảy loạn, sợ rằng mình đã phạm phải điều cấm kỵ nào đó. “Cái này không được sao?”
Lục Tinh mặt lạnh tanh, không nói gì, cho đến khi thấy tiểu học tỷ sắp khóc vì quá sợ hãi, mới đột nhiên lên tiếng.
“Có thể.”
Liễu Khanh Khanh: ???
“Vậy ngươi vừa rồi tại sao nói như thế?”
“......Ta hù ngươi!”
Lục Tinh cười phá lên, lập tức chạy trốn.
“Lục Tinh!”
Liễu Khanh Khanh tức muốn chết, nhưng vì dáng vẻ quá mềm mại đáng yêu mà không có chút uy hiếp nào, chỉ có thể tức giận đuổi theo Lục Tinh. Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét! Thối Lục Tinh. Lại bắt nạt nàng!
Rầm! Liễu Khanh Khanh đuổi theo đuổi theo, đột nhiên đâm vào lưng Lục Tinh. Nàng xoa xoa đầu, phì phò nói.
“Sao ngươi không chạy nữa......”
“Suỵt.”
Liễu Khanh Khanh nhìn theo hướng Lục Tinh. Trong bể cá trong suốt to lớn, tượng Hải Thần tay cầm Tam Xoa Kích, đàn cá nhỏ tạo thành dòng chảy hành tinh bao quanh nó lướt qua. Trong cảnh lam thẫm, vài con cá voi to lớn và cá mập lướt qua trước mặt hai người. Kình sa, được mệnh danh là loài cá mập hiền lành nhất thế giới, hình thể to lớn, nhìn đáng sợ, nhưng tính cách lại dịu dàng, chủ yếu ăn các loại tôm cá nhỏ, sinh vật phù du và tảo, gần như không chủ động công kích những sinh vật không phải là đồ ăn.
Liễu Khanh Khanh đột nhiên nghĩ, đây không phải chính là Lục Tinh sao. Trông thì lạnh lùng đáng sợ, kỳ thực là một tên ngốc con nít. Nhất là bây giờ, Lục Tinh để tránh bị nàng đuổi giết, lại cứng nhắc đổi chủ đề để nàng chuyên tâm xem cá.
Được rồi. Liễu Khanh Khanh lại gần Lục Tinh, hai người nằm rạp trên kính giống như học sinh tiểu học.
“A!”
Một tiếng hét hoảng sợ của đứa trẻ thu hút sự chú ý của hai người, nhìn lại. Một con cá voi trắng như không có chuyện gì xảy ra bơi đến trước mặt một đứa trẻ, rồi đột nhiên há to miệng! Đứa trẻ sợ đến ngồi phịch xuống đất, mẹ của đứa trẻ thì trên mặt đầy vẻ lo lắng cho con, đau lòng đến nỗi day huyệt thái dương.
Cá voi trắng vẫn không chịu đi, giống như hung thủ gây án quay về hiện trường thưởng thức kết quả, vẻ mặt tựa như đang nói……Hắc hắc, lại dọa được một đứa nữa rồi!
Má. Sao đến cả cá voi trắng cũng thần kinh thế. Xung quanh tràn ngập không khí khoái hoạt.
Con cá voi trắng đó uyển chuyển bơi đến trước mặt Lục Tinh, dường như đang suy tư xem người này có bị hù không. Lục Tinh đặt tay lên kính của bể cá, cá voi trắng cũng đưa đầu ghé lên kính. Cách nhau một lớp kính dày mấy chục cm.
Lục Tinh cảm thấy mình vuốt được nó rồi.
A ——
Lục Tinh hà hơi, vẽ lên kính một trái tim nhỏ.
Thấy Lục Tinh vui vẻ, khóe miệng Liễu Khanh Khanh không tự chủ cong lên, má lúm đồng tiền thật đáng yêu.
Đợi Lục Tinh nhìn đủ, hắn đứng dậy xem đồng hồ: “Hình như sắp bắt đầu trình diễn ở rạp chiếu phim đại dương, muốn đi xem không?”
“Đương nhiên rồi.”
Liễu Khanh Khanh ngọt ngào cười, thần bí nói. “Tặng ngươi quà, muốn không?”
Lục Tinh nhíu mày, dựa người lên kính: “Có điều kiện gì đổi không?”
“Đáp ứng ta một điều ước.”
Lục Tinh hừ một tiếng, vô cùng cảnh giác: “Không!”
“Ai nha, không cần ngươi nhập mật mã đâu!”
“A, vậy thì được.”
Liễu Khanh Khanh im lặng. Cô nàng thật sự cạn lời trước cái tính mê tiền của Lục Tinh. “Vậy ngươi cũng phải cho ta xem thử món quà này có đáng giá không đã, ta thích mới có thể đồng ý ước nguyện của ngươi.”
Lục Tinh luôn luôn tuân theo đạo lý 'tiền trao cháo múc'.
“Tèn tén ten!” Liễu Khanh Khanh không biết từ đâu móc ra một tấm hình.
Lục Tinh nhận lấy. Trong hình, đầu của hắn ghé lên kính, ngơ ngác đối mặt với cá voi trắng trong bể. Ánh đèn lam chiếu trên mặt hắn, nhưng chỉ khiến người ta thấy được đôi mắt tỏa sáng của hắn. Thật là tràn đầy sức sống.
Lục Tinh xưa nay không biết mình còn có thể có kiểu ánh mắt ngây thơ này. Hắn kéo khóa áo, bỏ tấm ảnh vào túi gần ngực, cười nói.
“Chụp rất đẹp.”
“Vậy ngươi đáp ứng ta một điều ước nha.” Liễu Khanh Khanh mong chờ nhìn Lục Tinh.
Lục Tinh cong khóe miệng, “chụp rất đẹp, nhưng ta đâu có nói ta thích a.”
Liễu Khanh Khanh ngẩn ra, “ngươi chơi xấu! Trả ảnh lại cho ta!”
“À.” Lục Tinh không quan tâm buông tay. “Vậy ngươi đến lấy đi.”
Liễu Khanh Khanh liếc nhìn vị trí tấm hình, nó ở trong áo, làm sao nàng lấy được chứ!
Lục Tinh cười ranh mãnh. “Ngươi nhớ lấy, đây là bài học đầu tiên ta dạy cho ngươi, lòng người khó đoán.”
Liễu Khanh Khanh tức giận nắm chặt tay. Đáng ghét đáng ghét! Lục Tinh xấu xa! Ta sớm muộn cũng có một ngày đạp đổ, phi, đánh ngã ngươi!
“Đi thôi.”
Lục Tinh ung dung xoay người định đi xem biểu diễn. Liễu Khanh Khanh quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Lục Tinh vừa vẽ hình trái tim, bây giờ đã biến mất không thấy.
“Biết rồi.”
Một lát sau. Nàng chạy chậm theo bước chân của Lục Tinh.
Trên tấm kính kia, vẽ hai trái tim nhỏ bị mũi tên của Cupid bắn trúng. Vài giây sau, cũng hoàn toàn biến mất không thấy......
Trong rạp chiếu phim đại dương.
Lục Tinh không chọn ngồi hàng ghế đầu, mà là ngồi hơi phía sau. Một là không muốn bị nước bắn vào mặt. Hai là không biết hôm nay tiểu học tỷ có dùng đồ trang điểm chống nước hay không, sợ nàng vừa khóc sướt mướt. Hắn thật có ám ảnh với cái thứ đồ trang điểm này.
Lục Tinh liếc sang bên cạnh, tiểu học tỷ một mặt vừa khẩn trương vừa hưng phấn, trong tay còn cầm điện thoại bật quay phim. “Sao cuối cùng vẫn phải dùng điện thoại quay vậy?”
Tiểu học tỷ nắm tay, vẻ mặt thật thà nói.
“Hiện tại ta chưa rành về quay phim lắm, trong tay chỉ có một cái dùng tạm, chờ khi nào chúng ta đi chơi nhiều, ta quay rành sẽ mua một cái máy ảnh.”
Lục Tinh cười. Đây là lên kế hoạch đi chơi sau này hết rồi à?
Khuôn mặt ửng hồng của tiểu học tỷ thoạt nghe như mang theo ba phần đáng yêu. Nàng thành kính cầu nguyện. “Hi vọng ta có thể chụp ra những bức ảnh để đời trước tuổi 30! Ừm, tốt nhất là không cần kiểu trúng đạn đâu nha!”
Phụt! Lục Tinh cười thành tiếng.
Liễu Khanh Khanh ngượng ngùng nói: “Đừng cười ta mà, cho ta luyện tập nhiều thêm, ta nhất định có thể quay càng ngày càng tốt!”
Lúc này màn biểu diễn cũng được kéo ra. Liễu Khanh Khanh hơi thất vọng vì không nghe được câu trả lời của Lục Tinh. Nhưng may mắn buổi diễn rất đặc sắc. Các loại động vật lần lượt xuất hiện, khiến khán giả liên tục kêu la. Quả nhiên. Khi thấy một con hải tượng phun nước vào khán giả, Liễu Khanh Khanh kinh ngạc túm lấy tay áo Lục Tinh.
“Học đệ, may mà em chọn vị trí này!”
Nếu cô trang điểm, chắc chắn cô sẽ khóc mất. Cũng không biết...... Lục Tinh có cân nhắc đến cô khi chọn vị trí này không? Hắn chọn vị trí này là cố ý hay là vô tình?
Trong khi Liễu Khanh Khanh đang suy nghĩ vấn đề này, tiết mục trình diễn trong rạp chiếu phim đến phần Kiss Cam hướng tới khán giả. Lục Tinh đầy đầu dấu chấm hỏi. Không phải. Một buổi biểu diễn động vật đại dương, sao lại có cả tiết mục này? Bắt chước kiểu mô đen à? Đến khi nghe người chủ trì giải thích, hắn mới hiểu. Là mời khán giả lên tương tác với động vật.
À thì được thôi. Lục Tinh có hơi thất vọng. Nếu đúng là Kiss Cam thật, có lẽ hắn sẽ hóng được dưa đây. Dù sao hiện tại trong hội trường này, đâu phải cặp đôi nào cũng là vợ chồng.
Nghe người chủ trì nói muốn chọn bốn người, Liễu Khanh Khanh mong chờ nói. “Hi vọng có thể được chọn, ta rất muốn đi kiểm tra cá heo! Không biết bọn nó có trơn nhẵn không?”
Lục Tinh cũng cảm khái nói. “Hi vọng có thể chọn được ta, ta rất muốn để cá heo chở đi để dũng cảm công kích!”
Liễu Khanh Khanh:???
Theo tiếng người dẫn chương trình hâm nóng bầu không khí, màn ảnh thuận lợi chiếu tới khán giả.
Một giây sau. Toàn trường hít một hơi lạnh, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Trên màn hình lớn, một thiếu nữ tóc đen da tuyết lẳng lặng ngồi ở vị trí cuối cùng. Nàng rõ ràng mặt không cảm xúc, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt khỏi nàng, giống như hoa sen trên đỉnh núi, khiến người ta không dám tới gần.
Da đầu Lục Tinh tê dại. Sao Ngụy Thanh Ngư lại ở đây? Đi xem cá tìm đồng loại à?
............
Ps. Ngày mai xin phép nghỉ một ngày, ta muốn đi hầu hạ tỷ phú (ง •̀_•́)ง, đồng thời ta chưa từng xây bất kỳ nhóm nào, nhất định coi chừng bị lừa đó a a a a
Bạn cần đăng nhập để bình luận