Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 421: Lộ ra gà chân

“Cái kia, cái kia… Trì tỷ không đi à…” Hồ Chung Chung quay lại nhìn thoáng qua. Chiếc A8 màu đen kia như con thú hộ mệnh trong đêm tối, lặng lẽ đi theo phía sau chiếc xe xích lô. “Úi chà!” Lý Đại Xuân chợt tỉnh ngộ, bỗng vỗ chân Hồ Chung Chung. “Thật ra thì mày thích Trì Việt Sam nhưng ngại không dám nói thôi, nếu không sao lại dẫn cô ta về nhà làm gì!” Vẻ mặt Hồ Chung Chung mất kiểm soát, dữ tợn không kêu la mà chỉ đưa ngón trỏ ra chỉ vào Lý Đại Xuân, “Mày, mày, mày!” “Cái này là cái gì với cái gì vậy chứ.” Lục Tinh bật cười, “Cô ta biết rõ tao ở đó rồi mà.” Trì Việt Sam người này không có gì tốt, chỉ được cái biết sưu tập tin tức và ẩn mình thôi. Vừa rồi lời cô ta mời thật ra không có gì quá đáng, nhưng xui là người mời lại là Trì Việt Sam. Người phụ nữ này quá biết cách lấn tới. Cứ như yêu đương, lần đầu gặp gỡ đi sánh vai, lần thứ hai gặp là phải nắm tay, lần thứ ba gặp phải ôm, lần thứ tư gặp… Một khi bắt đầu không cự tuyệt, vậy thì quyền chủ đạo mối quan hệ này sẽ lập tức chạy khỏi lòng bàn tay mình. Nếu lần này Lục Tinh thỏa hiệp với Trì Việt Sam, đó chính là mở ra một cái lỗ hổng không lớn không nhỏ, lần sau không biết chừng còn gây ra chuyện gì nữa. Vậy nên, ngay từ đầu hắn nhất định phải cự tuyệt Trì Việt Sam. Nếu không thì, Trì Việt Sam sẽ giống như cây tường vi leo trèo, dần dần leo lên kín cả bức tường mà không ai hay. Trì Việt Sam không phải cảm thấy đã hiểu rõ hắn sao? Trì Việt Sam không phải cảm thấy hắn chán ghét đối đầu trực diện, cho nên gặp loại tình huống này sẽ nhất định bỏ chạy sao? Hắn sẽ không làm theo ý Trì Việt Sam. Xe xích lô dừng ở dưới gốc cây đối diện nhà, không vì nguyên nhân nào khác, chỉ vì trước cửa và trong sân không có chỗ đậu. “Sao lại nhiều xe A6 vậy?” Hồ Chung Chung nhìn đến ngây người ra, “Lúc mình về trước hình như ông nội ngủ rồi, bà cũng chuẩn bị đi rửa mặt mà? Sao trong phòng đèn sáng trưng vậy?” Lục Tinh cười nhẹ, tiện tay kéo cổ tay áo xuống, sau đó tháo găng tay, tỉ mỉ gấp lại bỏ vào trong túi, “Tao chỉ nói là tao sẽ không nghe lời Trì Việt Sam nói, chứ tao có nói cô ta nói sai đâu.” Lời Trì Việt Sam là đúng, có khách đến nhà thật. Két —— Lục Tinh quay đầu lại, xe của Trì Việt Sam dừng ở gần đó. Cửa xe mở ra, nàng vẫn là một đại minh tinh thanh lãnh uyển chuyển hàm xúc, như thể vừa rồi cuộc trò chuyện giữa nàng và Lục Tinh chưa từng xảy ra. Trì Thủy từ sau xe mang mấy thùng đồ xuống, vẫy tay với Lý Đại Xuân, “Xuân ca, mau tới đây! Em xách không nổi!” Lý Đại Xuân nhìn Trì Thủy, lại nhìn Lục Tinh, trong mắt tràn đầy khát khao thùng giấy. “Muốn đi thì đi, không muốn thì thôi.” Lục Tinh bất đắc dĩ, chẳng lẽ hắn là ma quỷ, sao đến việc đi giúp người ta cũng cần hỏi ý kiến của hắn? “Ấy, vậy em đi.” Lý Đại Xuân vui vẻ, đi khuân đồ cùng Trì Thủy. Trì Việt Sam nhanh chân bước đến cạnh Lục Tinh. Lục Tinh cúi đầu, vạt áo khoác trắng rộng của Trì Việt Sam quấn vào lớp vải bông đen của hắn. “Đoán xem ai đang ở trong phòng?” Khóe miệng Trì Việt Sam nhếch lên, thản nhiên hỏi. Cho dù nàng lừa không được Lục Tinh đi, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép người khác cướp được, cho nên nàng nhất định phải ở lại nơi này. Ta sẽ vĩnh viễn nhìn ngươi, vĩnh viễn vĩnh viễn… Hai tay Lục Tinh bỏ vào túi, vẻ mặt bình thản nói, “Bất kể là ai ở trong đó, tao đều khuyên mày im miệng, giờ mày toàn sơ hở thôi.” Nụ cười trên khóe miệng Trì Việt Sam cứng đờ. Ngay lúc trải qua thể nghiệm siêu việt của học sinh tiểu học cay mắt thẻ, có người trực tiếp phá phòng. “Mày thật phiền!” “Mày ~ thật ~ phiền ~” Lục Tinh kéo dài giọng, nói một cách kỳ quái, “chê tao phiền thì mày mau đi đi.” “Khụ khụ khụ.” Trì Việt Sam ban đầu muốn nhịn một chút, giữ chút hình tượng. Nhưng không biết ai nói đúng ghê, trên đời này ho và yêu không giấu được. Thế là Trì Việt Sam cũng vụng trộm bắt đầu ho dữ dội, cổ họng khàn đặc vừa ho vừa nói, “họng tôi ngứa đau quá.” Lục Tinh lặng lẽ lấy khẩu trang từ trong túi ra đeo, rồi nói. “Ra mua ít chân gà đi, gãi cái chân gà vào cổ họng là hết ngứa ấy mà.” “Khụ khụ….mày… khụ khụ… khụ… mày thật…” Trì Việt Sam ho đến đầu óc thiếu dưỡng, cúi đầu liếc thấy bình giữ nhiệt của Lục Tinh để trong túi, trực tiếp cầm lên uống mấy ngụm lớn. Lục Tinh nhìn bình giữ nhiệt của mình, lại nhìn Trì Việt Sam ho đến cả vành mắt đỏ hoe. “Lần sau đền tao cái bình khác.” Hắn tăng nhanh bước chân vào cửa. Vừa vào đến nơi. Hơi ấm nóng xộc vào mặt, đèn trong phòng đều được bật hết. Ông nội vốn đã ngủ nay lại tỉnh táo, ông bà mỗi người nắm một tay người đàn ông trung niên. Chung quanh rải rác đứng mấy người mặc trang phục giống người trong bộ máy nhà nước. Theo cánh cửa mở ra, mọi người đều khựng lại, đồng loạt quay về phía cửa. “Má ơi! Làm tao hết hồn!” Hồ Chung Chung vốn đi theo sau lưng Lục Tinh, kết quả thấy cảnh tượng này, trực tiếp quay đầu bỏ chạy ra ngoài, hắn quá sợ hãi kiểu trường hợp này. Còn Lục Tinh hứng chịu đủ ánh mắt của mọi người, đứng bình thản ở cửa, nhìn về phía người phụ nữ đứng ở vị trí trung tâm, cùng cô bé con mà cô ta đang nắm tay. “À đúng rồi lãnh đạo, tôi giới thiệu với cô chút, đây là cháu trai tôi, tên Lục Tinh.” Triệu Gia Gia nhanh chóng phản ứng, kéo Lục Tinh đến đứng đối diện một người đàn ông mặc áo jacket. Vị lãnh đạo kia ngạc nhiên, lập tức nói. “Lãnh đạo gì chứ, con nít ngoan, cứ gọi chú là được, sự tích của ông cháu chúng ta đều biết, đáng lẽ nên đến thăm từ lâu, nhưng đợt trước nhà các cháu không ai ở nhà, nên chưa kịp đến.” “Là thế này, viện cô nhi chúng tôi xây xong rồi, chỉ chờ hoàn tất những công đoạn sau nữa là có thể đi vào hoạt động, chuyện của ông bà cháu chắc chắn cần phải được nhiều người biết, cho nên chúng tôi chuẩn bị…” Lục Tinh đứng tại chỗ, lặng lẽ nghe "chú" kia nói liên hồi không ngớt. Hồ Chung Chung vào nhà, nghi hoặc thì thầm với Lý Đại Xuân, “Lãnh đạo cái gì, sao mà nói như báo cáo vậy, không biết còn tưởng Lục Tinh là lãnh đạo của hắn đó.” Sau khi người lãnh đạo thao thao bất tuyệt xong, lập tức đưa tay chỉ vào người bên cạnh. “Vị này, vị này là Ôn Tổng, viện cô nhi xây dựng với các công trình công cộng khác đều do Ôn Tổng bỏ vốn đầu tư, Ôn Tổng còn dự định xây nhà máy ở thị trấn mình, đó chẳng phải là chuyện tốt thúc đẩy cơ hội việc làm sao…” Lục Tinh ngẩng đầu. Hôm nay Ôn Linh Tú mặc đồ thường ngày, búi hờ tóc sau gáy, mấy sợi tóc con rũ xuống cằm, dưới ánh đèn trong nhà trông như người vợ hiền, nhưng trong ánh mắt cô lại có chút do dự, đôi môi căng mọng mím chặt. Lục Tinh lại cúi đầu. Niếp Niếp mặc đồ như tranh Tết bé con, nắm chặt tay Ôn Linh Tú, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào mặt hắn, một bộ muốn nói lại không dám nói. Cơn men trong người đúng là phát tác muộn, những cảm xúc bị đè nén trong nháy mắt gào thét, Lục Tinh hít sâu một hơi, đưa tay ra. “Ôn Tổng, chào cô.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận