Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 192: Ngày may mắn

Sau khi rời khỏi khu dân tộc Thủy, Liễu Khanh Khanh xoa xoa tay Lục Tinh, mềm nhũn hỏi. “Gần đây có quán ăn nào ngon lắm không, ta đặt chỗ rồi, chúng ta cùng đi ăn có được không?!” “Ngươi mời ta ăn hả? Tuyệt vời! Không ăn chùa thì là đồ ngốc! Đi đi đi!” Sau một thời gian chung sống, Liễu Khanh Khanh đã hoàn toàn nắm bắt được khẩu vị ăn uống của Lục Tinh. Nàng không hỏi trực tiếp mà là mỗi lần đi săn về đều mang đủ loại đồ ăn vặt ngọt bùi cay đắng mặn, sau đó quan sát. Kết quả quan sát rất khả quan. Liễu Khanh Khanh phát hiện, ngoài vị ngọt ra, các đồ ăn vặt khác Lục Tinh đều rất thích ăn. Trong một thời gian dài, khoảnh khắc Liễu Khanh Khanh vui vẻ nhất sau mỗi lần đi học về nhà, chính là nhìn thấy Lục Tinh ôm Tiểu Bạch ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, một tay ăn đồ ăn vặt, một tay đọc sách. Lục Tinh ở trong phòng của nàng, ôm mèo của nàng, ăn đồ ăn vặt nàng mua, ngồi trên ghế sô pha nàng chọn. Cảm giác này thật giống như...... Lục Tinh hoàn toàn thuộc về nàng. Liễu Khanh Khanh không cách nào cưỡng lại ý nghĩ như vậy, trong lòng nàng vô số tiểu nhân điên cuồng gào thét, muốn nàng giữ Lục Tinh lại, muốn nàng có được Lục Tinh, muốn nàng mãi mãi ở bên Lục Tinh! Trong khoảng thời gian này, dấu vết sinh hoạt cùng hương vị của Lục Tinh ở khắp nơi trong căn hộ, Liễu Khanh Khanh sống trong không khí này, không còn bị mất ngủ nữa. Cho đến giờ phút này, Liễu Khanh Khanh đã ý thức rõ ràng. Vì sao sau khi nàng uống thuốc cơ thể hỗn loạn mà ý thức lại khác thường rõ ràng? Bởi vì nàng mắc chứng mất ngủ không phải do bệnh sinh lý, mà là bệnh về tinh thần. Lục Tinh chính là thuốc của nàng. Hiện tại mỗi đêm rửa mặt nằm trên giường, nàng không còn ghét một ngày mới đến, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là mau chóng chìm vào giấc ngủ, mau chóng chìm vào giấc ngủ, tốt nhất vừa mở mắt là trời sáng. Như vậy, nàng vừa mở mắt là có thể nhìn thấy Lục Tinh! Nàng không muốn chìm đắm trong đêm tối nữa, thế giới tươi sáng rạng ngời có thiên sứ của nàng. Mọi thứ rồi sẽ tốt hơn! “Hương vị thế nào?” Liễu Khanh Khanh không hề ăn, lại mắt cười cong cong, nâng cằm nhìn Lục Tinh ăn ngon lành. Lục Tinh thỏa mãn ăn xong miếng cuối cùng, mắt sáng rực lên. “Ngon!” Dù khó ăn cũng sẽ không khó ăn hơn cơm của Tống Giáo Thụ làm. Liễu Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi thích là tốt rồi.” Lúc hai người ăn xong chuẩn bị tính tiền, nhân viên phục vụ nhã nhặn tiến lên, khẽ cười nói. “Thưa tiên sinh, thưa cô, xin chào.” “Vì hai vị là vị khách thứ một ngàn mà nhà hàng chúng tôi tiếp đãi, nên theo hoạt động của nhà hàng, hai vị sẽ được miễn phí toàn bộ chi phí lần này.” “Chúc mừng hai vị, mong ngài lần sau ghé lại.” Ơ? Lục Tinh gãi gãi đầu, nhìn bóng lưng nhân viên phục vụ rời đi, gãi đầu. “Hôm nay có chút may mắn đấy.” Liễu Khanh Khanh cười tươi rói, “đi với ngươi vận khí của ta vẫn luôn rất tốt.” Lục Tinh ban đầu cảm thấy hôm nay rất may mắn, nhưng sau đó hắn dần dần phát hiện không hợp lý. Đi phòng game mua xèng, ông chủ nói máy móc trục trặc, để bày tỏ xin lỗi, đền cho Lục Tinh 100 xèng game. “Hôm nay đúng là may mắn à nha?” Đi cửa hàng đồ uống mua nước, nhân viên nói đang có sự kiện, không chỉ mua một tặng một, mà toàn bộ quán đều giảm giá. “Hôm nay may mắn vậy sao?” Đi nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại tiện tay mua một hộp kẹo cao su, lúc dùng hóa đơn đổi quà trúng thưởng, lại trúng 800 tệ. “Hôm nay quả thật may mắn à!” Từ lúc ra khỏi khu dân tộc Thủy, buổi trưa của Lục Tinh đơn giản như một giấc mộng. Đến đâu cũng gặp chuyện tốt, làm gì cũng gặp chuyện tốt. Cả đời này hắn chưa từng may mắn như vậy! Màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng rực. Lúc đi dạo trong công viên giải trí, Lục Tinh đứng bên cạnh ghế dài, tiểu học tỷ nghi ngờ nhìn hắn. “Sao thế?” Lục Tinh không chút do dự đập đầu gối vào lưng ghế, đau đến mức biểu cảm hắn mất kiểm soát một chút. A! Đau quá! Thoải mái! Đúng ý! Liễu Khanh Khanh sốt sắng đỡ Lục Tinh, hiếm khi lên giọng. “Ngươi làm gì vậy!” Lục Tinh cười hì hì, ngồi lên ghế dài, cảm thán nói. “Hôm nay quá may mắn, đời ta chưa từng may mắn vậy.” “Khi cuộc sống toàn những điều may mắn, ta cảm thấy nó đang ém một cái lớn cho ta!” “Thay vì đợi cuộc sống chơi xỏ mình, chi bằng tự mình chịu đau khổ trước.” Liễu Khanh Khanh vừa tức vừa buồn cười ngồi xuống bên cạnh Lục Tinh, vội vàng xem đầu gối Lục Tinh có sao không. Sau khi phát hiện không có vấn đề gì lớn, nàng không chút uy hiếp nào chọc chọc vào vai Lục Tinh, cảnh cáo nói. “Lần sau không được làm thế nữa!” “Người tốt như ngươi, mỗi ngày gặp may mắn một chút thì sao chứ?” Lục Tinh cười, không nói gì. Nghỉ ngơi một lát, hắn đứng lên có chút lảo đảo bước lên phía trước, Liễu Khanh Khanh vội đỡ lấy hắn, sốt ruột nói. “Ngươi đừng đi lung tung, ngươi ngồi thêm chút nữa đi mà!” Lục Tinh đi đến trước vòng quay Ferris. Trong màn đêm, ánh đèn năm màu mỹ lệ chiếu lên khuôn mặt Lục Tinh, hắn giơ khóe miệng, đôi mắt trong veo, khẽ cười nói. “Không đi loạn, chẳng phải tâm ý của ngươi hôm nay sẽ uổng phí sao?” Liễu Khanh Khanh giật mình, ngơ ngác nhìn chằm chằm mắt Lục Tinh. Lục Tinh đưa tiểu học tỷ lên vòng quay Ferris. Két. Máy móc khổng lồ bắt đầu vận hành, vòng quay Ferris từ từ chuyển động. Lục Tinh nhàn nhã ngồi trên ghế. Liễu Khanh Khanh lại cứng đờ như bình thường, sững sờ đứng tại chỗ. Lục Tinh vốn đã quen với việc không may mắn. Một hai lần may mắn, hắn còn có thể giải thích là ngẫu nhiên. Thế nhưng sau vô số lần may mắn nhỏ, Lục Tinh đã không thể dùng hiện tượng tự nhiên để giải thích. Mãi đến khi vào công viên trò chơi, Lục Tinh phát hiện ánh mắt của tiểu học tỷ luôn nhìn về phía vòng quay Ferris, hắn mới xác định. Hóa ra những may mắn nhỏ hôm nay đều do có người cố tình mang đến cho hắn. Thảo nào tiểu học tỷ lại mang theo một chiếc túi đeo vai hoàn toàn không hợp với phong cách quần áo của nàng. Lục Tinh hôm nay âm thầm quan sát thấy tiểu học tỷ vô số lần kiểm tra đồ trong túi đeo. Trong túi đeo là cái gì? Là hoa sao, hay là thư tình, hoặc là thẻ ngân hàng, tiểu học tỷ muốn ném vào mặt hắn 5 triệu để hắn gả cho nàng? Lục Tinh bị trí tưởng tượng của mình làm cho buồn cười, chậm rãi nói. “Vòng quay Ferris từ đây lên đến đỉnh cần mười hai phút.” “Kế hoạch hôm nay của ngươi chính là đứng ở chỗ này cùng ta cùng phát ngốc mười hai phút à?” Một câu nói này, trực tiếp đánh thức Liễu Khanh Khanh. Nàng lập tức hoàn hồn, luống cuống tay chân giải thích: “Không phải, xin lỗi, ta chỉ là......Ta chỉ là muốn ngươi vui vẻ.” Lục Tinh cười dựa vào kính, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tròn trịa dễ thương của tiểu học tỷ, nói khẽ. “Hôm nay ta rất vui.” Rất vui?! Liễu Khanh Khanh trong nháy mắt phấn chấn. Nàng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn về phía đỉnh vòng quay Ferris. Ừm. Thời gian chắc là đủ dùng! Nàng vụng về kéo khóa túi đeo vai, từ bên trong móc ra một mạch rất nhiều thứ nhét vào ngực Lục Tinh. Lục Tinh ngẩn người, đờ đẫn nhìn đồ vật trong ngực.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận