Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 224: Ngươi nhìn, vừa vội

"Ta dựa vào ngươi." Lục Tinh suy tư mấy giây, cấp tốc đưa ra lựa chọn. Hương Hương, em bé trai mềm nhũn nhất định phải bảo vệ tốt thân thể mình nha (trái tim, bàn tay)
"Tốt nha." Liễu Khanh Khanh ý vị thâm trường nhìn từ tr·ê·n xuống dưới Lục Tinh một chút, người này thật so với nàng tưởng tượng còn ngạo kiều hơn một chút.
Lúc này, nhân viên công tác bên cạnh ăn quá no cơm chó, thấy hai người bọn họ thương lượng xong, liền vội vàng nói. "Được rồi, mời hai vị lên đệm khí."
Ngữ khí rất vội, thái độ cấp bách, làm Lục Tinh nhìn nhân viên công tác mấy cái, vẻ mặt đầy cổ quái. Liễu Khanh Khanh không chút nào p·h·át giác, trèo lên đệm khí trước, hai chân vắt sang hai bên, trắng nõn mềm mại như tuyết. Nàng hưng phấn vỗ vỗ đệm khí, hai bàn tay nhỏ giống như động cơ giả bộ, vẫy tay Lục Tinh. "Mau tới, mau tới!"
"Tới đây." Lục Tinh rón rén ngồi xuống vị trí trên đệm khí ở trước mặt nàng. Nhưng mà hắn không hoàn toàn nằm xuống, mà nắm lấy hai bên tay vịn, giữ một khoảng cách nhất định với tiểu học tỷ. Làm người vẫn là nên có một chút ranh giới cảm giác. Lục Tinh nghĩ như vậy trong lòng.
Bất quá một giây sau. Tiểu học tỷ bắt đầu không có ranh giới, bắp chân cứ như vậy nhẹ nhàng đặt lên đùi của hắn.
"Được rồi, hai người chuẩn bị xong chưa? Muốn đi nha!" Trong giọng nhân viên công tác mang cả vẻ hớn hở. Lục Tinh luôn cảm thấy kỳ lạ, đến khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt nhân viên công tác lóe lên tia k·í·c·h đ·ộ·n·g. Hắn trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi. "Huynh đệ, làm ở đây rất thoải mái nhỉ?"
Nhân viên công tác nghi hoặc gãi đầu. "Sao lại nói thế?"
Lục Tinh lộ ra nụ cười, tự nhiên nói. "Nhìn thấy mấy cặp tình nhân dính nhau, liền có thể trực tiếp đạp cả người lẫn đệm khí xuống dưới."
Nhân viên công tác: ...... Hỏng! Để cho ngươi phát hiện rồi! Im lặng chính là câu trả lời tốt nhất, nhân viên công tác trực tiếp vỡ trận. Anh em ở đây làm việc vất vả, các ngươi đám tiểu tình nhân chỉ toàn dính nhau. Ta đ·á ngươi một cước thì sao chứ?! Nhân viên công tác tức giận muốn trào cả nước mắt chó độc.
Liễu Khanh Khanh căn bản không để ý Lục Tinh đang lảm nhảm gì với nhân viên công tác. Đạp hay không đạp là cái chỗ này sao? Lúc thích một người, cứ nhìn mặt người đó liền sẽ ngẩn ngơ. Liễu Khanh Khanh cảm thấy Lục Tinh hình như có chút căng cứng, thế là nàng đè vai Lục Tinh xuống thấp, tiến đến bên tai Lục Tinh khẽ nói. "Cái này là thật đấy, có thể ép xuống."
Lục - đột nhiên rơi vào một mảng mềm mại - Tinh lập tức rơi vào trầm mặc. Có chút dễ chịu, điều này có thể nói ra sao? Lục Tinh vừa nghĩ thì, tiểu học tỷ trực tiếp hai tay ôm lấy cổ của hắn, đặt khuôn mặt ngây thơ lên uy hiếp nói. "Không được nhúc nhích!"
Nhân viên công tác đã nhanh bị đau mắt nhưng vì vừa bị Lục Tinh chỉ trích trúng nội tâm thật, cũng không dám đạp. Hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian đuổi đám cẩu nam nữ này đi, liền nhanh chóng nói. "Được rồi được rồi được rồi?"
"Chờ một chút." Lục Tinh ở trong vòng tay dịu dàng, nhìn nhân viên công tác muốn quay người đẩy đệm khí, thân mật nói. "Có người đón gió, có người được yêu, có hình người chó bên đường bị người ta đạp, lại đạp."
"Huynh đệ, ta hiểu trong lòng ngươi khó chịu, ngươi đạp đi." Nhân viên công tác như ăn phải gan bò, hàm răng sắp nghiến nát. "Đây là lời người có thể nói sao?"
Tai nạn lao động! Cái này đúng là tai nạn lao động! Hắn tức giận muốn đi tìm lão bản đòi tiền bồi thường tai nạn lao động, lại đột nhiên nhớ ra mình chỉ là một chân chạy làm thời vụ, không có bảo hiểm thất nghiệp gì hết. Ô ô ô, càng thêm đau lòng.
Nhân viên công tác giận run lên, nhưng vẫn không dám đạp, cẩn thận đẩy đệm khí xuống. Nhìn hai người cẩu nam nữ kia vui vẻ la hét, nhân viên công tác chống nạnh. "Hừ, vẫn rất ngọt."
Sau đó hai người chơi tiếp vài hạng mục dưới nước, mát mẻ lại vui vẻ. Đến khu giữ đồ lấy lại đồ gửi, Liễu Khanh Khanh nhón chân lên sờ trán Lục Tinh, rồi lại sờ lên trán mình. Hả? Lục Tinh ngừng động tác trong tay, đứng im cho nàng sờ, nhưng miệng vẫn nghi ngờ hỏi. "Sao thế, ta đâu có phát sốt."
"Ngươi còn nói." Liễu Khanh Khanh chọc vai Lục Tinh, lo lắng nói. "Vừa nãy chơi trò Kích Lưu Dũng Tiến sao ngươi cứ ôm chặt lấy ta?"
Áo mưa của mình bị tên vô đức người qua đường ngồi phía sau kéo mất, tên vô đức người qua đường áo mưa cũng bị tên ngồi sau của vô đức người qua đường kéo mất, áo mưa tên ngồi sau của vô đức người qua đường bị tên ngồi sau sau của vô đức người qua đường kéo mất. Quan điểm chung chính là bản thân mình bị dính nước, thì cũng phải làm cho người khác rách nát cả dù.
Nhưng mà lúc trò Kích Lưu Dũng Tiến vừa bắt đầu, Lục Tinh đã ôm chặt lấy nàng vào l·ồ·n·g n·g·ự·c, còn dùng tay bịt tai của nàng phòng nước vào. Một hồi thao tác xuống, nàng cảm thấy Lục Tinh chắc cũng bị xối không ít nước. "Ta lo cậu bị cảm, mùa hè cảm cúm sốt cũng phải chú ý." Liễu Khanh Khanh hùng hồn đầy lý lẽ nói.
Lục Tinh cười, sờ đầu nhỏ của nàng. "Thân thể ta rất khỏe, cậu lo cho bản thân mình nhiều hơn đi, tiểu thư mọt sách."
"Ta không phải mọt sách! Ta chỉ là người yêu thích nhị thứ nguyên!" Tiểu học tỷ trịnh trọng giải thích, mặt giận dỗi. Lục Tinh không nhịn được véo má nàng một cái, ngay lập tức khiến tiểu học tỷ vừa giận vừa buồn cười, làm lộ ra lúm đồng tiền.
Được thôi. Lục Tinh cũng cười, hắn biết tiểu học tỷ quan trọng hình tượng thế nào. Thực ra cũng không phải quan trọng hình tượng, mà ai đứng trước mặt người mình thích mà không muốn mình đẹp nhất cơ chứ. Nếu mà vừa rồi nước văng tung tóe hết lên mặt tiểu học tỷ, nhỡ bị trôi hết phấn trang điểm không phải sẽ khóc cả vài ngày sao?
Bất quá mà nói. Lục Tinh nhìn thoáng qua lớp trang điểm trên mặt tiểu học tỷ. Tin xấu: trang điểm cũng bị trôi ít nhiều. Tin tốt: trang điểm bị trôi, mặt vẫn đẹp. Tiểu học tỷ chính là dạng mặt to mắt to chuẩn moe, dù trang điểm có trôi, cũng vẫn đáng yêu ngây thơ.
Trong đầu chợt lóe sáng, Lục Tinh đột nhiên nghĩ ra. Sau này ai muốn hẹn hò thì nên xem thử mặt mộc đối tượng thế nào rồi hẵng quen, không tiện nói trực tiếp thì có thể mang đến công viên nước chơi một chuyến là thấy rõ.
"Một lát ăn gì?" Tiểu học tỷ vừa hết giận lại bắt đầu hỏi ý kiến Lục Tinh.
Lục Tinh suy nghĩ một chút, đeo cái ba lô lệch vai màu đen, hai tay đút vào túi quần. "Đi ăn món Pháp nhé."
A? Liễu Khanh Khanh sửng sốt một chút. Kế hoạch đi ăn của nàng, thật sự không có hạng mục món Pháp.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của tiểu học tỷ, Lục Tinh cố tình nói. "Chẳng lẽ không có ư?"
Tiểu học tỷ có vẻ cảm thấy mình không cân nhắc chu toàn, ngại ngùng lắc đầu. "Xin lỗi, tớ không nghĩ tới điều đó."
Lục Tinh cũng rất hào phóng, vung tay. "Không có thì thôi vậy, may là tôi có mang theo đồ ăn chuẩn vị cổ điển đây." Hắn kéo khóa ba lô, từ trong túi lấy ra một vật nhét vào tay tiểu học tỷ. Vung tay áo một cái, hắn xoay người đi.
Hả? Liễu Khanh Khanh nghi ngờ cúi đầu, nhìn đồ ăn chuẩn vị cổ điển trong tay mình. Gói mì tôm ăn liền hương vị cổ điển.
Liễu Khanh Khanh: ...... "Lục Tinh!" "Cậu lại trêu tớ!"
Nhìn tiểu học tỷ vung nắm đấm muốn đ·á·n·h mình, Lục Tinh vừa chạy vừa nói. "Ai nha, cậu nhìn kìa, vội vàng chưa kìa."
"Nếu cậu không thích ăn món Pháp thì, tôi còn món tráng miệng hoàng gia Thụy Sĩ nữa đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận