Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 132: thiên hạ đệ nhất hảo

chương 132: Thiên hạ đệ nhất hảo Lão sư! Nhà chúng ta Lục Tinh làm sao từ khi làm nghề "thầm mến" lại không cười nữa vậy? Trời đánh! Ta muốn báo cảnh sát!!! Lục Tinh đột nhiên từ trên ghế nằm bật dậy, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. “Hả?” Cái gì mà leo lên phía tây? Để hắn thay Liễu Khanh Khanh đuổi người đàn ông? Bệnh thần kinh à! Nghĩ xem lúc hắn vào nghề này vì cái gì mở ra chức năng thầm mến với nữ sinh chứ? Nếu Niếp Niếp mà ném thước kẻ đi, hoàn toàn có thể lấy Lục Tinh ra kẻ đường đấy. Bởi vì Lục Tinh còn thẳng hơn cả thước kẻ! Liễu Khanh Khanh nói một câu kia làm cho CPU của Lục Tinh như muốn bốc cháy! Trong căn hộ, Liễu Khanh Khanh chỉ mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, hai chân trắng nõn thon dài co lên, tóc tùy ý búi lên, vài sợi rơi xuống sau gáy gầy. Trước mặt Liễu Khanh Khanh, trên bàn đặt một cuốn sổ. Trên bìa viết mấy chữ lớn —— Đại tác chiến truy tinh! Liễu Khanh Khanh cầm bút, vẻ mặt thành thật mở trang đầu tiên, dự định nghe Lục Tinh dạy bảo. Đầu năm nay, đuổi người, hỏi trời hỏi đất cũng không bằng hỏi thẳng người ta. Cảm nhận được sự run rẩy trong giọng nói của Lục Tinh, Liễu Khanh Khanh cong môi, lúm đồng tiền nhỏ nhắn càng thêm ngọt ngào đáng yêu, nhưng lúc này giọng điệu của nàng có chút ủy khuất muốn giải thích. “Ta, bên cạnh ta cũng không có bạn trai nào cả, ta cũng chưa từng yêu đương, ta không có kinh nghiệm......” Nàng muốn sớm giao tình trạng của mình với Lục Tinh. Trong sạch, trời đất chứng giám! Lục Tinh đau đầu, nhưng vì trách nhiệm nghề nghiệp, hắn không tiện từ chối yêu cầu của khách hàng. Thế là suy nghĩ một lúc, hắn hỏi: “Ngươi muốn tìm đàn ông chơi bời một chút, hay là muốn tìm đàn ông để cưới làm chồng?” Liễu Khanh Khanh: ??? Còn có sự phân biệt như thế nữa hả? Liễu Khanh Khanh ngẫm nghĩ, nói: “Ta không phải là chơi bời, ta thật sự thích hắn, ngươi có phương pháp nhanh chóng nào không?” Nhanh chóng? Hay là chân ái? Lục Tinh nằm lại trên ghế, tuyệt vọng nhìn trần nhà. “Vậy thế này đi, ngươi có thể bắt người ta nhốt dưới tầng hầm, sau đó khiến hắn mắc hội chứng Stockholm, như vậy cho dù có thả ra, hắn cũng không rời xa ngươi nữa, các ngươi sẽ là chân ái.” Liễu Khanh Khanh suy nghĩ một chút, do dự nói: “Như vậy phạm pháp rồi......” Lục Tinh tức giận bật cười. “Ngươi cũng biết phạm pháp cơ à?” “Nơi nào có phương pháp vừa nhanh chóng lại có thể vun đắp thành chân ái chứ, tình cảm đương nhiên phải từ từ ở chung mới được.” “Ngươi muốn nhanh chóng thì chỉ có thể xem mặt thôi, nhưng như vậy sẽ rất dễ dàng thành kiểu yêu đương mì ăn liền.” Liễu Khanh Khanh múa bút thành văn, liên tục gật đầu, vẻ mặt thành thật. Có đạo lý. Quá có đạo lý! Nhớ kỹ nhớ kỹ! Tất cả phải nhớ kỹ! “Vậy ta nên làm sao để vun đắp tình cảm với hắn?” Liễu Khanh Khanh đã hỏi trúng điểm mấu chốt. Lục Tinh ngẫm nghĩ. “Bây giờ ngươi có thể hẹn hắn ra ngoài không?” Liễu Khanh Khanh nói: “Có thể.” Trước đó nàng đã hẹn với Lục Tinh, muốn Lục Tinh may quần áo cho nàng mà! Hơn nữa... Ánh mắt Liễu Khanh Khanh rơi xuống trái cà chua bi nhỏ trên bàn. Nàng vẫn chưa ăn thử loại cà chua trồng tại địa phương này đâu...... Liễu Khanh Khanh nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện điện thoại, nhẹ nhàng cắn trái cà chua bi, cảm giác chua ngọt bùng nổ. Nàng đột nhiên cười. Nàng đã nếm được trái cấm của phân biệt thiện ác. Thượng Đế từ bỏ nàng, nàng cũng khinh thường việc tôn thờ Thượng Đế. Nàng đã gặp được sự cứu rỗi. Tốt hơn, ngọt ngào hơn. “Ngươi hẹn được hắn là tốt rồi.” Lục Tinh đứng dậy, một tay cầm điện thoại, một tay móc cây bút từ trong túi ra. Hắn dùng răng cắn mở nắp bút, bắt đầu liệt kê công việc lên bàn. “Ngươi hãy hẹn hắn đến nhà ma chơi, dựa vào hiệu ứng cầu treo mà nói, trong hoàn cảnh căng thẳng như vậy nhịp tim của hắn sẽ tăng lên nhanh hơn, lúc này ngươi hãy vì sợ hãi mà khéo léo chui vào trong ngực hắn, hắn sẽ đổ lỗi việc tim đập nhanh đó là vì có chút cảm xúc với ngươi.” “Đúng rồi, ngươi hãy dùng loại dầu gội đầu thơm mát nhất mà ngươi có, ở vị trí chiều cao trong ngực hắn, hắn có thể ngửi thấy mùi thơm tóc của ngươi.” Liễu Khanh Khanh múa bút thành văn, gà con mổ thóc gật đầu: “Tốt tốt!” Lục Tinh tiếp tục nói: “Nếu lần này hắn có chút rung động thì về sau ngươi có thể thường xuyên hẹn hắn đi chơi.” Liễu Khanh Khanh đột nhiên hỏi: “Vậy nếu như không thành công thì sao?” Lục Tinh đập bút, giận dữ. “Làm sao có thể! Ta Liễu Lão Bản trẻ đẹp lại có giọng nói hay, làm sao có thể không thành công chứ?!” “Tên tiểu tử thối nào không có mắt thế! Mắt không cần thì mang đi mà quyên!” Hắc hắc. Tranh thủ mọi cơ hội để khích lệ khách hàng, thất bại thì đừng có tìm ta nha~~~ Nghe Lục Tinh nói vậy, Liễu Khanh Khanh cười ngọt ngào, rồi hỏi tiếp: “Còn sau phòng quỷ thì sao?” Lục Tinh tiếp tục phát biểu: “Sau khi đi nhà ma hắn có chút tình cảm với ngươi, thì chắc chắn sẽ tò mò về ngươi.” “Khi một người bắt đầu tò mò về người khác, vậy thì hắn tiêu đời rồi.” “Dựa vào hiệu ứng quản lý kỳ vọng mà nói, sự kỳ vọng của hắn về ngươi có thể có 80 điểm, mà lúc này ngươi vô tình bộc lộ một ưu điểm nào đó, thì hắn lại đột nhiên cảm thấy, ác, cô gái này đặc biệt như vậy, lại còn có ưu điểm này? Như vậy sẽ hoàn toàn vượt quá giá trị kỳ vọng của hắn.” “Sau đó, ngươi có thể thông qua chủ đề ưu điểm này mà không ngừng mở rộng ra......” Lục Tinh thao thao bất tuyệt giảng rất lâu, Liễu Khanh Khanh ghi chép đến mức tay tê rần. Đầu óc nàng cứ ong ong. Trong lúc đó bỗng nhiên, nghe kinh nghiệm chia sẻ của Lục Tinh ở đầu bên kia điện thoại, Liễu Khanh Khanh thoáng qua một tia đau lòng. Hắn... Hắn còn trẻ như vậy, đã có thể tổng kết ra nhiều kinh nghiệm như thế rồi. Rốt cuộc đã từng vấp ngã bao nhiêu lần rồi chứ? Liễu Khanh Khanh cụp mắt xuống, hàng mi dài phủ bóng lên. Lục Tinh, rốt cuộc ngươi sống như thế nào vậy? Một người xán lạn như vậy, sao lại làm cái chuyện này chứ? Ngươi có vui không? “Lục Tinh.” Liễu Khanh Khanh hít sâu để bình phục lại tâm tình, trầm mặc một lúc rồi nói, “Những điều này, đối với ngươi...... Những người đàn ông các ngươi có thật sự có tác dụng không?” Lục Tinh ngẫm nghĩ: “Ta thấy là có tác dụng.” Đây chính là những kinh nghiệm mà hắn đã đúc kết bao năm để "câu" người mà ra đó! “Đúng rồi!” Lục Tinh vỗ tay một cái: “Còn có một điểm quan trọng nhất.” “Ngươi nói đi.” Lục Tinh do dự một chút, nghĩ đến việc Liễu Khanh Khanh nói chưa từng yêu đương, mới lên tiếng. “Liễu Lão Bản, lúc ngươi đuổi người, không nên quá... không nên quá thẳng thắn.” “Cũng đừng, đừng có ý định dùng thân thể để đổi lấy tình cảm.” Hạ tràng sẽ rất thảm bại. “Ngươi thích một người, cái này rất tốt, nhưng ngươi không cần phải bất chấp thân mình như vậy.” Hắn cũng không biết người Liễu Khanh Khanh theo đuổi có đẹp trai hay không, tính cách tốt hay không, có phải cặn bã hay không. Với những người chưa trải qua tình cảm như Liễu Khanh Khanh thì sợ nhất gặp phải mấy tên tra nam, chưa hiểu chuyện gì đã hiến dâng bản thân mình. Lúc đó có thể chưa kịp phản ứng, nhưng sau này nghĩ lại, có lẽ sẽ bị sự hối hận cùng ghét bản thân vây quanh trong vô số đêm khuya. Quy tắc của "thầm mến", là cố gắng giảm bớt tổn thương cho khách hàng. Liễu Khanh Khanh kinh ngạc nghe Lục Tinh khuyên nhủ, cúi đầu cười khẽ. “Người ta thích rất tốt, rất đẹp trai, rất ôn nhu, rất quan tâm.” “Hắn là người tốt nhất trên thế gian này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận