Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 554: Màu trắng bọt nước

Giống như Lục Tinh, một đứa trẻ khỏe mạnh như vậy, chẳng lẽ không phải là đối tượng cực kỳ dễ thương để nhận nuôi sao. Trì Việt Sam đột nhiên nhận ra vấn đề này, thế là nàng lập tức nhìn về phía Triệu gia gia. Triệu gia gia trầm mặc hồi lâu, chỉ để lại hai chữ. “Đã từng.” Đã từng? Trì Việt Sam nhìn bóng lưng Triệu gia gia rời đi, đột nhiên cảm thấy lưng của ông còng xuống hơn. “Đã từng......” Vậy Lục Tinh đã làm cách nào để trở lại cô nhi viện? Với tính cách của hắn, đáng lẽ đã phải dỗ dành bố mẹ nuôi thành người yêu thương mình nhất rồi chứ, sao lại như vậy được. Trì Việt Sam chôn một dấu hỏi trong lòng. Rắc — Hiểu Tâm cuốn vở theo sự ngẩn ngơ của nàng, mà từ trên đầu gối trượt xuống đất. Trì Việt Sam đưa tay nhặt lên. Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất, chia ra một tia sáng, rơi vào khoảng trống trên khuôn mặt. Nói một cách nghiêm túc, Hiểu Tâm rất có năng khiếu hội họa. Nàng không có thiết bị kiểu máy ảnh, nhưng có thể chỉ dựa vào trí nhớ để vẽ ra bức họa này. Đây là khi nàng chưa được học qua hội họa một cách bài bản. Suy tư một lát, Trì Việt Sam đưa tay cầm bức họa kia, nàng đột ngột đứng lên, đi vào phòng. Nàng muốn làm gì đó. Cửa phòng mở ra, trên ghế sofa, Hiểu Tâm giống như một chú chim non, toàn thân tâm dựa vào núp trong ngực bà nội. Trì Việt Sam lẳng lặng đi đến trước mặt Hiểu Tâm. Nàng nhìn bà nội một chút, rồi lại nhìn đỉnh đầu Hiểu Tâm, sau đó hít sâu một hơi, bắt đầu diễn. “Hiểu Tâm, ngươi ghét ta sao?” Ơ? Đột nhiên nghe được âm thanh này bên tai, Hiểu Tâm đầu tiên là rụt lại một chút, sau đó cẩn thận ngẩng đầu lên. Khi thấy người đến thật sự là Trì Việt Sam, nàng lộ rõ vẻ kinh ngạc, mà điều càng khiến nàng kinh ngạc hơn là lời Trì Việt Sam nói. “Ngươi không nói tức là ghét ta à......” “Ta đi đây......” Trì Việt Sam ủ rũ cúi đầu quay đi, giống như một cái cây xanh ở ban công bị gió thổi mưa rơi. Một giây sau. Một bàn tay đột nhiên nhẹ nhàng kéo lại vạt áo của nàng. Trì Việt Sam cố kìm ý cười đang sắp giương lên, vẫn giữ bộ dáng ủ rũ cúi đầu, quay lại giọng buồn rầu nói. “Ngươi lại không thèm nói chuyện với ta, cũng không gọi ta ở lại.” Hiểu Tâm gấp đến độ lắc đầu nguầy nguậy. Không phải, nàng ngược lại rất muốn nói, nhưng nàng không nói ra lời được mà! Trì Việt Sam dường như cuối cùng cũng ý thức được chuyện này, sau đó nàng lấy cuốn vở ra, lại một lần nữa nhét vào tay Hiểu Tâm. “Một lát nữa ta sẽ múa một lần, ngươi hãy vẽ lại khuôn mặt ta, xem như ngươi tha thứ cho ta.” “Như vậy, ta cũng sẽ tặng ngươi một món quà, xem như quà trao đổi giữa chúng ta.” Đôi mắt giống nho đen của Hiểu Tâm mở to, dường như đang nghi hoặc không biết mình vừa nghe được cái gì. Trì Việt Sam giả vờ nhõng nhẽo nói. “Ngươi mà không đáp ứng ta tức là không tha thứ cho ta, ta đi đây, ta muốn về nhà trốn trong chăn khóc.” Nói xong, nàng quay người muốn đi. Hiểu Tâm sốt ruột, vội vàng kéo căng vạt áo của nàng, đợi đến khi nàng quay lại, Hiểu Tâm suy nghĩ hồi lâu, mới viết lên giấy. [ Tỷ tỷ xinh đẹp, ta vẽ không được ] “Không sao cả.” Trì Việt Sam quay người, nhìn thẳng Hiểu Tâm, rồi cong môi cười, xoa đầu Hiểu Tâm. “Ta thích.” Gương mặt hoàn hảo không tì vết phóng to trước mắt, Hiểu Tâm trực tiếp ngây người. Trì Việt Sam đứng dậy cười nói. “Có muốn vẽ ta xong rồi nhìn một chút không.” Xong rồi. Triệu nãi nãi nhìn Hiểu Tâm đang đờ người trong ngực, rồi lại nhìn bóng lưng Tiểu Trì rời đi. Xong rồi. Tiểu Trì làm cô bé con kia đẹp đến mức không nói lên lời........ Sau khi thay quần áo xong, Trì Việt Sam đi ra ngoài sân. Hôm nay trời đẹp, trăng sáng treo cao, sao lấp lánh đầy trời. Triệu gia gia sau khi biết Tiểu Trì muốn biểu diễn một tiết mục thì vô cùng cao hứng, lập tức tụ tập lũ trẻ trong viện đến làm khán giả. Trì Việt Sam nhìn một đám củ cải nhỏ ngồi ngay ngắn ở phía dưới, nhịn không được cười thành tiếng. Cũng tốt, coi như là cảm nhận được cảm giác khi còn bé. Hiểu Tâm thì cầm giấy bút, ngồi ở hàng đầu tiên, hết sức chăm chú nhìn nàng. Sợ một chút không để ý, liền không nắm bắt được khuôn mặt nàng. Trang phục này thực sự là có chút đơn giản, Trì Việt Sam chỉ khoác lên người thôi. Giày màu xanh nhạt phối hợp với ống tay áo dài, tạo nên vẻ đơn giản mà phóng khoáng. Trì Việt Sam đời này chưa từng mặc bộ đồ hóa trang nghiệp dư như vậy, để thầy của nàng nhìn thấy chắc chắn sẽ nói nàng thụt lùi. “Các cháu, vỗ tay cho chị Trì nào!” Một đám cắn dở quả táo đang nói nhảm, cứ ngồi hàng ngay ngắn cùng một chỗ như vậy, mắt chăm chú nhìn nàng, bàn tay đập vào nhau, tạo thành tiếng vỗ tay lẹt đẹt. Nàng không nhận được một xu nào, nhưng giờ phút này một loại cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong tim nàng. Nếu dưới kia có thêm bé Lục Tinh thì tốt biết bao. Trong đầu hiện lên ý nghĩ này, Trì Việt Sam cúi đầu chỉnh sửa lại ống tay áo dài một chút. Mà chỉ là tùy tay thu lại tay áo dài một chút, đã nghe thấy theo sau đó là tiếng “oa oa oa oa”. Trì Việt Sam thiếu chút nữa không nhịn được cười. Thế là nàng lập tức cúi đầu, mím chặt môi, không được không được không được cười, bên dưới còn có họa sĩ chuyên trách của nàng đó. Trì Việt Sam mặc dù hiện tại không còn hát qua nhiều vở kịch đặc biệt về võ, nhưng kỹ năng luyện đao, cưỡi ngựa thì vẫn còn. Lúc trước Lục Tinh còn không tin nàng có thể lộn mèo cơ mà, thật đáng giận. Trì Việt Sam cầm lấy ống tay áo dài trong tay, khẽ gật đầu với Triệu nãi nãi đang đứng một bên. “Bắt đầu.” Triệu nãi nãi hiểu ý, lập tức mở nhạc lên. Đoạn nhạc này kể về việc người mình yêu mãi không về, thế là dâng lên lo lắng, hoài nghi, phẫn nộ, cùng oán hờn. Nhịp trống vang lên, mọi người hết sức chuyên chú nhìn bóng dáng màu xanh nhạt đứng ở giữa sân kia. Nàng khẽ giơ tay lên, ống tay áo dài giống như những con rắn trắng linh động bay ra. Hiểu Tâm nắm chặt bút trong tay, toàn thân cứng ngắc ngồi trên ghế, không nhúc nhích. Bên tai của nàng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, ánh mắt chỉ chăm chú đi theo con bướm đẹp nhất thế giới lúc này. Áo dài tay mở ra, khẽ múa tạo thành sóng lớn. Bọt nước trắng muốt chăm chú quấn quanh, ánh trăng bạc rơi xuống mặt biển xanh nhạt, vừa sâu thẳm lại vừa mạnh mẽ. Dùng tình cảm điều khiển tay áo, dùng tay áo để luyện thân. Dưới kia tất cả mấy cái đầu củ cải đều ngây người ra nhìn, miệng mở to mãi không khép lại được. Trì Việt Sam liếc mắt nhìn qua, khóe miệng cong lên, nét thanh tú uyển chuyển hàm xúc, dưới ánh trăng ngân bạch, tựa như một Thần Nữ. Theo nhạc đi đến cao trào, cảm xúc của nhân vật ngày càng mãnh liệt. Trì Việt Sam nhếch môi, động tác ngược lại trở nên thu liễm, chờ đợi sự bộc phát cuối cùng làm nền. Hai đầu ống tay áo vung ra vẻ ai oán giận dữ, làm nổi bật khuôn mặt đẹp đến mức rung động lòng người. Trì Việt Sam xoay người giơ tay áo lên, bọt nước trắng muốt bay lên không trung. Một giây sau. Tiếng nhạc đột ngột dừng lại, ống tay áo uyển chuyển rơi xuống đầu vai nàng. Lục Tinh buông chiếc rương hành lý trong tay, cúi đầu nắm chặt ống tay áo rơi xuống vai, rồi ngước nhìn về phía chủ nhân của ống tay áo dài. Dưới ánh trăng. Lục Tinh và Trì Việt Sam, mỗi người một bên tay áo dài, từ xa nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận