Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 420: Ta nghĩ yên tĩnh

“???” Lục Tinh dừng lại động tác, quay đầu nhìn chằm chằm Trì Việt Sam, vẻ mặt khó tin, khó mà hiểu nổi nói. “Các ngươi có bệnh à? Sắp đến năm mới rồi mà không về nhà?” Trì Việt Sam nhíu mày khẽ cười nói, “Ta nói là ta muốn lên tiệc tối, không có thời gian về, chuyện của những người khác thì ta không biết.” “Vậy sao ngươi còn ở lại chỗ này?” “Bởi vì tiết mục của ta là ghi âm.” Trì Việt Sam giãn mày ra, đuôi tóc đen nhánh đối diện bông tuyết trắng xóa, “Cho nên ta chẳng những hát nhép, ta còn diễn giả.” Gió thổi mặt đất, tạo thành một màn tuyết mờ ảo. Hồ Chung Chung và Lý Đại Xuân khoanh hai tay ngồi trên tấm bìa các tông đặt trên thùng xe, hai lỗ tai dựng lên nghe ngóng, chờ hóng hớt chuyện nội bộ. Trì Thủy đứng cạnh Trì Việt Sam, vẻ mặt đầy khó hiểu, hắn thực sự không hiểu vì sao quan hệ giữa tỷ tỷ và tỷ phu lại có thể chuyển biến nhanh chóng như vậy trong vài phút, vừa nãy chẳng phải có thể nói chuyện rất dễ dàng sao? Nhưng chẳng ai chủ động lên tiếng cả. Lục Tinh nheo mắt lại, nhìn xuyên qua màn tuyết xem gương mặt thanh lệ uyển chuyển hàm xúc mà trông có vẻ vô hại của Trì Việt Sam. “Ta đã thành thật như vậy rồi......” Trì Việt Sam bước lên hai bước, đứng cạnh Lục Tinh, nàng giơ một ngón tay chọc vào mu bàn tay của Lục Tinh đang đặt trên tay lái. “Hay là anh suy nghĩ một chút?” Lục Tinh nhìn qua. Chiếc váy màu xanh nhạt khẽ lay động theo gió, khóe miệng Trì Việt Sam cong lên, xinh đẹp tựa như một con yêu tinh hút hồn phách người, nàng trầm giọng nói. “Ứng phó mỗi một lời của ta, còn dễ hơn nhiều so với ứng phó cả đám người muốn gây sự.” Nghe được câu này. Hồ Chung Chung khó có thể tin: Trời ạ! Là đang theo đuổi ngược sao? Lý Đại Xuân cau mày: Về còn phải để mình lái xe. Trì Thủy hai tay nắm chặt: Tiến lên đi, tiến lên đi, tiến lên đi! Người bên cạnh mỗi người một tâm tư, còn Lục Tinh thì đột nhiên bật cười, buồn bã nói. “Em vẫn hiểu anh thật.” “Đương nhiên.” Vẻ mặt Trì Việt Sam lạnh lùng, nhẹ nhàng phủi những bông tuyết rơi trên tay Lục Tinh, nàng cúi người đến gần tai Lục Tinh thổi nhẹ một hơi, khẽ nói, “Em rất hiểu anh, anh không muốn đối đầu trực diện.” Nàng luôn mang vẻ tươi cười, âm thầm dùng thủ đoạn, bởi vì nàng rất ghét phải trực tiếp đối diện với vẻ mặt dữ tợn của mọi người do tức giận gây ra. Lục Tinh cũng là kiểu người như thế. Việc quanh năm sờ soạng lăn lộn giúp anh ta mài giũa sự sắc sảo, bất cứ một trường hợp đấu đá gay gắt nào đều có thể bất lợi đến việc giữ chân khách, làm cho khách của anh không vui, khiến anh gặp phiền phức. Vì thế. Nếu có nhiều khách cùng tề tựu một chỗ như thế, nàng tin rằng phản ứng đầu tiên của Lục Tinh chắc chắn sẽ là, muốn chuồn. “Chúng ta giống nhau mà.” Trì Việt Sam thở hắt ra, nhanh chóng biến thành sương mù trong không khí, ánh mắt nàng long lanh, mang theo vẻ dẫn dụ. “Đi theo em đi.” “Em hiểu anh, em biết anh là ai, em biết anh muốn gì, đi theo em đi.” Nàng cuối cùng cũng nhận ra tại sao mình cứ mãi giữ chặt Lục Tinh không buông, giống như khi đang bước đi trên một vùng băng nguyên vô tận lạnh giá đầy tuyết rơi cô đơn, gió lạnh cắt vào mặt, tuyết táp thẳng vào mắt. Ngẩng đầu lên, thấy có một người bạn đồng hành đang đi đến không xa. Dù Lục Tinh có chắc chắn không thừa nhận, nhưng Trì Việt Sam dám khẳng định rằng, Lục Tinh hoàn toàn hiểu nàng, giống như nàng cũng hoàn toàn hiểu Lục Tinh. “Đi theo em đi.” Âm thanh Trì Việt Sam càng trở nên nhẹ nhàng hơn, mang theo những bông tuyết phù phiếm rơi vào tai Lục Tinh. “Chúng ta đi uống trà nóng, ngồi trước lò sưởi tâm sự xem nửa năm qua đã thấy những cảnh sắc gì, rồi lại lên kế hoạch cho hành trình phía sau, được không?” Mấy câu này nói ra, làm cho tất cả mọi người đều nghe đến ngây người. Dù gì thì Trì Việt Sam cũng là đại minh tinh, chút kiêu ngạo cũng không có đã đành, sao lại ở trước mặt Lục Tinh như một người buôn chuyện thế này? Nhất là mấy lời nói đó, đơn giản là lời lẽ nam nữ mê hoặc nhau, không một ai có thể cự tuyệt được một người tri kỷ tâm hồn. Hồ Chung Chung nghiến răng: Ôi trời ơi sao tốt số thế! Lý Đại Xuân xác nhận: Xem ra đúng là mình lái xe rồi. Trì Thủy sờ cằm: Có khi nào mình sắp được làm cậu không? Tuyết ngừng rơi. Mặt đất phủ đầy ánh bạc, như những viên kim cương lấp lánh. Lục Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy mặt trăng. Im lặng một hồi, hắn nhìn Trì Việt Sam, trong đôi mắt chứa đựng sự dịu dàng ẩn chứa sự thấu hiểu cùng mê hoặc. “Xem ra nửa năm nay, em đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện rồi, lợi hại thật, anh cũng đồng ý với những phân tích của em.” Mắt Trì Việt Sam sáng lên. Trong đầu Lục Tinh đang xoắn xuýt rất nhiều, những lời không thể nói ra, anh cảm thấy Trì Việt Sam là một người rất kỳ lạ. Thôi được. Trong lúc mọi người đều đang chờ đợi Lục Tinh thao thao bất tuyệt, trong đêm tuyết lãng mạn này làm một chút chuyện tình cảm hâm nóng mối quan hệ thì anh ta không hề báo trước, vặn tay nắm ga tàu. “Đi thôi.” Chiếc xe xích lô như tên du côn đầu làng, bất chợt vọt ra, làm cho Hồ Chung Chung và Lý Đại Xuân hoa cả mắt. Hả? Ao nước giật mình ngẩng mặt khỏi màn hình điện thoại, kinh ngạc nhìn chiếc xe xích lô đã chạy xa. “Chưa gì mà đã đi rồi á? Mình còn chưa kịp mua cơ mà!” “……Mua cái gì?” Trì Việt Sam không chút cảm xúc nhìn thoáng qua giao diện điện thoại của Ao Nước, đột nhiên khựng lại. Trì Thủy luống cuống tắt màn hình điện thoại, lập tức giải thích. “Tôi tôi tôi không phải đang nghĩ đến việc anh rể còn trẻ tuổi, cũng không muốn làm cha đó sao, tôi đây là đang chuẩn bị trước, để anh ấy cảm thấy như ở nhà, lần sau phải trả lại nha ngao ngao ngao!” Giày cao gót tuy đẹp, nhưng mà giẫm lên chân thì quá thật. Tích tích —— Trì Việt Sam cầm chặt chìa khóa xe trong tay, mặt không cảm xúc mở cửa xe, “có đi không?” “Đi đi đi, hay là để tôi lái đi, cô lái xe mà còn mang giày cao gót như vậy thật là không tuân thủ luật giao thông.” Trì Thủy lấy ngón chân mình ra thề, nhất định phải gả Trì Việt Sam đi mới được! Đau khổ quá! Mấy đám người theo đuổi trên mạng đều kêu gào đòi cưới Trì Việt Sam, muốn gả cho Trì Việt Sam, thật là mù mắt! Xe ô tô khởi động, rất nhanh bắt kịp xe xích lô. Nhưng cũng không vượt lên trước, mà đi theo sau rọi đèn cho xe xích lô phía trước. “Ấy…….” Hồ Chung Chung liếc nhìn về phía sau, xe ô tô chậm rãi đi theo phía sau, anh ta cẩn thận từng chút một hỏi, “hai người….Trì Việt Sam đang đuổi theo anh sao?” Chiếc xe xích lô nhỏ, công năng lại rất đầy đủ, Lục Tinh không quay đầu lại, chỉ liếc nhìn kính chiếu hậu, sau đó nói. “Giả đuổi.” Hả? Hồ Chung Chung đầu đầy dấu chấm hỏi, Lý Đại Xuân thì vì hai chữ này mà não trực tiếp ngưng hoạt động. Đây là ý gì? “Sao tôi nghe cách hai người nói chuyện, có cảm giác như hai người quen nhau lâu lắm rồi, hai người quen nhau thế nào vậy?” Thật tình là Hồ Chung Chung tò mò, ai nhìn thấy bạn mình đột nhiên được một đại minh tinh theo đuổi ngược, cũng sẽ tò mò muốn chết thôi. Lục Tinh nghe những câu hỏi này, bắt đầu suy nghĩ. Vì không muốn gây thêm phiền phức, hắn chưa từng nói cho những người bạn xung quanh biết trước đây mình làm gì. Tuy viết tiểu thuyết đúng là một con đường chết, nhưng cách giải quyết thống nhất nhất vẫn là —— viết tiểu thuyết. Với lại chân tướng này thật sự quá rắc rối để giải thích, vì vậy Lục Tinh đã đưa ra một lý do sáo rỗng nhất. “Tôi muốn yên tĩnh……Đừng hỏi Yên Tĩnh là ai.” Hồ Chung Chung và Lý Đại Xuân nhìn nhau. Được rồi. Xem ra là tình cũ rồi. Nhưng mà….. Hồ Chung Chung nghĩ đến chương trình đã xem trên TV hôm nay, nghĩ đến Ngụy Thanh Ngư và Hạ Dạ Sương, hay là cảm thán. “Anh thật là số hưởng nha.” Lục Tinh giật giật khóe miệng, không bật cười, chỉ là vặn tay nắm tăng tốc, thời gian về đến nhà xem như bị rút ngắn đi một phần ba. “Đến rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận