Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 356: Ta muốn vững vàng hạnh phúc

[Nghe rõ phương xa ta muốn hạnh phúc, ta muốn vững vàng hạnh phúc có thể ngăn cản tận thế tàn khốc, trong đêm khuya bất an có thể có kết thúc......]
Trong xe phát nhạc du dương, chân trời xanh thẫm bóng đêm dần dần nuốt chửng những vệt mây màu cam. Ôn Linh Tú đỗ xe bên đường, nhìn ánh đèn sau xe ba bánh dần dần biến mất, cuối cùng hoàn toàn chìm trong dòng xe cộ. Buổi chiều hôm nay là buổi thi cuối cùng của Lục Tinh. Nàng muốn nhìn hắn một chút, đứng từ xa nhìn cũng được. Nhìn xem Lục Tinh như chú hươu con nhanh nhẹn trong rừng, miệng nở nụ cười rạng rỡ chạy về phía một ai đó. So với phiền muộn, điều hiện lên trong lòng nàng lúc này là sự vui mừng cho hắn. Vào giờ này, đáng lẽ nàng đang phải họp. Thế nhưng, Ôn Tổng luôn giải quyết công việc đâu ra đó hôm nay lại khác lạ, nàng nhìn đồng hồ rồi đi đi lại lại trong văn phòng những hai mươi mốt vòng. Khi kim đồng hồ chỉ bốn giờ chiều, lúc thư ký sắp gõ cửa mời nàng đi họp. Nàng cầm lấy chiếc chìa khóa xe cất sâu trong ngăn kéo, mở chiếc xe bình thường nhất của mình, vụng trộm chạy tới đây. Không mang theo lái xe, không có trợ lý, một mình đến, một mình về. Cách làm này thật ngốc. Nhưng ai đã yêu mà chẳng dại khờ? Ôn Linh Tú biết mình là dân làm ăn, thứ nàng phải có nhất là khả năng tối đa hóa lợi nhuận. Làm ba phần việc, muốn phát huy mười phần tác dụng, như vậy mới không tính lỗ vốn. Bây giờ nàng chỉ là muốn đứng từ xa nhìn Lục Tinh một chút, thậm chí Lục Tinh còn không biết nàng đã tới. Thế nhưng nàng lại cảm thấy điều đó đáng giá. Ôn Linh Tú học đại học ở học viện nghệ thuật. Ở học viện nghệ thuật, hàm lượng “tâm thần” cực cao. Những kẻ tự cho mình có “thiên phú”, tự xưng là nghệ sĩ tương lai thường hay làm ra những chuyện kinh thiên động địa. Mà tính cách của nàng lại tương đối nổi bật giữa một đám người “tâm thần”. Dù sao, khi mọi người đều điên cuồng trương dương, thì một người ổn định cảm xúc như nàng lại là của hiếm. Thời đại học, Ôn Linh Tú không biết đã nhận bao nhiêu thư tình, nghe bao nhiêu lời tỏ tình, gặp bao nhiêu kẻ thầm mến. Nhưng nếu nói nàng ấn tượng sâu sắc nhất với lần tỏ tình nào, thì nàng không nhớ rõ, chỉ thấy đối phương chẳng khác gì con tinh tinh tìm bạn tình thuở nguyên thủy. Vì muốn có điều kiện tốt hơn, lúc đó nàng mua nhà trọ gần trường ở cùng bạn thân. Nhưng không hiểu tên “tinh tinh” nào tra ra địa chỉ của nàng, nửa đêm nửa hôm đứng dưới lầu trọ một đêm, chịu một đêm gió lạnh. Bạn thân nàng thấy thế, chỉ nói tên này là đang tự làm mình cảm động, bày đặt cái vẻ thâm tình ở đây. Lúc đó, Ôn Linh Tú cảm thấy nàng còn chẳng quen cái kẻ theo đuổi kia, còn chưa từng nói chuyện với hắn. Sao lại cứ nhất quyết sống chết đứng dưới lầu một đêm như thế? Chẳng lẽ như vậy mà nàng phải yêu hắn sao? Nàng lúc đó không hiểu.
Chiếc xe ba bánh đã không còn thấy bóng dáng, bên trong chở Lục Tinh cũng đang trên đường trở về công quán. Nàng lái xe ở cổng trường chờ từng giây từng phút, chỉ muốn từ xa nhìn Lục Tinh một chút. Nàng có gì khác với kẻ theo đuổi kia? Lúc trước, Ôn Linh Tú cảm thấy kẻ theo đuổi đó chỉ đang tự làm mình cảm động. Nhưng bây giờ nàng đã hiểu. Đó là “vô kế khả thi”, chẳng còn cách nào khác. Tựa như hiện tại. Chuyến này chẳng có mục đích gì khác, chỉ là muốn gặp ngươi một lần.
Cộc cộc cộc. Cửa kính xe bị gõ vang. Ôn Linh Tú ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải cảnh sát giao thông.
"Chào cô, xin đừng đỗ xe ở đây."
"Vâng, xin lỗi, tôi đi ngay."
Nhìn bóng lưng cảnh sát giao thông rời đi, khóe miệng Ôn Linh Tú vốn đang hơi nhếch lên với nụ cười hiền hòa chợt biến mất, trở nên tĩnh lặng.
Không sao cả. Sinh nhật Lục Tinh sắp đến, sinh nhật Niếp Niếp cũng sắp đến, nhân cơ hội này, vừa khéo có thể gặp hắn một lần.
Động cơ ô tô đột ngột rền vang, tiếng nhạc từ xe tải tiếp tục ngân nga trầm thấp.
[Ta muốn vững vàng hạnh phúc có thể ngăn cản mất mát đau đớn, một mình trên đường cũng không còn cô độc]
Chiếc ô tô đen lẫn vào dòng xe cộ xuôi ngược, chìm trong biển người mênh mông......
Thi xong, tất cả các con đường đều bắt đầu tắc nghẽn. Thế nên lúc Lục Tinh đến công quán, chân trời đã hoàn toàn chìm vào bóng tối. Tống Giáo Thụ đưa người về đến công quán, sau đó yên vị trên xe rồi rời đi. Hạng Trợ Lý đã sớm chờ ở cửa để đón “địa tinh” đáp xuống.
"Ngươi lái xe có thêm hai cái lốp so với ta, lắm thì phơi mặt trời chút để mồ hôi nhiều tí~~~"
Lục Tinh vừa ngân nga bài hát vừa bước chân nhẹ nhàng đi về phía công quán. Hạng Trợ Lý nghe Lục Tinh hát ca, kinh ngạc hỏi.
"Tâm trạng ngươi tốt vậy à? Ta cứ tưởng ngươi chẳng quan tâm mấy chuyện thi cử chứ."
"Tâm trạng ta giờ tốt tới mức, nếu ai đó bên đường tát ta một cái, ta sẽ đưa má bên kia ra."
Lục Tinh cười hắc hắc, nhưng khi thấy Hạng Trợ Lý định xắn tay áo lên, hắn vội nói thêm.
"Tâm trạng ta tốt đến mức, nếu có chị bác sĩ xinh đẹp nào đó tát ta một cái, ta cũng sẽ đưa má bên kia ra."
Ách. Hạng Trợ Lý nghi hoặc hỏi, "Sao lại là chị bác sĩ?"
Lục Tinh dừng bước, suy nghĩ kỹ vấn đề này, rồi đáp.
"Chị y tá cũng được."
"Chị tổng giám đốc cũng được."
"Thôi đi." Hạng Trợ Lý lẩm bẩm, "nhóc con nhà ngươi chỉ là thích chơi trò đóng vai thôi phải không?"
Lục Tinh hừ hừ cười, "Có lẽ vậy."
Hôm nay tâm tình hắn quá tốt, ngay cả ý nghĩ muốn “công kích” người khác cũng không có. Hạng Trợ Lý chưa kịp nghe Lục Tinh “khẩu nghiệp”, có chút không quen, liền hỏi tiếp.
"Có phải là thi tốt nên mới vui vẻ vậy không?"
"Thi cử chỉ chiếm 10%, còn lại là vì 'nó' mang lại vui vẻ." Lục Tinh vui sướng móc từ trong túi ra một hộp quà nhỏ rồi mở ra. Hạng Trợ Lý lập tức nhào tới nhìn một cái, trong nháy mắt trợn cả mắt. Trong hộp đặt một chiếc khuy măng sét hình thánh giá màu đen vàng. Theo như Tống Giáo Thụ nói, sự chuyển biến từ một cậu bé thành một người đàn ông bắt đầu từ việc có một bộ vest. Nhưng nàng lại thấy rằng tặng một bộ vest không tỉ mỉ bằng tặng một chiếc khuy măng sét. Hạng Trợ Lý không có hứng thú với những thứ khác, nhưng lại đặc biệt có tình cảm với vest và phụ kiện, cho nên hắn rất quen thuộc với những món đồ này. Mà chính vì quen thuộc, nên mới kích động.
"Cái này..." Hạng Trợ Lý vươn mấy ngón tay, nuốt nước bọt, "đủ mua một căn nhà rồi."
"Thảo nào ngươi vui thế."
Tách. Lục Tinh đóng hộp quà lại, vừa hát vừa vui vẻ đi vào.
"Ê ê, ca ca ca, để ta nhìn chút, để ta nhìn chút, đẹp quá, ca ca ca..."
Hạng Trợ Lý cố gắng đuổi theo Lục Tinh, chỉ muốn nhìn lại một chút. Trời ạ! Không mua nổi còn không được nhìn sao! Sau khi vào sân, Lục Tinh mới nhớ ra điện thoại của mình vẫn chưa khởi động máy. Đợi vài giây, điện thoại vừa khởi động, các loại tin nhắn đồng loạt ùa vào, Lục Tinh ấn mở một tin nhắn nổi bật nhất, nụ cười trên khóe miệng trong nháy mắt biến mất.
P/s: Nghe nói thị trường chứng khoán đang rất hot, nên ta chuẩn bị 50 cái, chuẩn bị đầy kho KFC, có ai bằng lòng v ta cái lễ vật tài trợ ta chút ít được không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận