Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 350: đầU thứ hai con đường

“Nhân sinh như kịch, tất cả nhờ diễn xuất, hai mắt vừa mở ra là bắt đầu diễn!” Lục Tinh từ xa nhìn thấy Tống Giáo Thụ đang bước đi. Sau khi xác định Tống Giáo Thụ có thể thấy mình, hắn bắt đầu đóng vai ngốc nghếch. Hắn nhún nhảy một cái ở gần bên Tống Giáo Thụ, sau đó cúi người chạy đến từ phía dưới cửa sổ xe. Vài giây sau. Cửa xe mở ra. “Hắc!” Lục Tinh đột nhiên phát ra âm thanh, làm Tống Giáo Thụ giật mình. Tống Giáo Thụ theo bản năng lùi lại hai bước, sau khi phát hiện là Lục Tinh thì hoàn hồn lại vỗ vào cánh tay của hắn. “Vui vẻ vậy sao?” Lục Tinh cười hắc hắc, thấy hù được người thì rất vui vẻ, trong đáy mắt còn mang theo vẻ đắc ý nói. “Thi xong cùng với được nghỉ là thời điểm vui vẻ nhất mà.” “Vui vẻ là được, lên xe đi.” Tống Quân Trúc kéo cửa xe hàng ghế sau ra, trong lòng có chút cao hứng hừ hừ cười. Lúc nãy từ xa cô đã thấy Lục Tinh, cũng thấy Lục Tinh lén lút ngồi xổm sau xe muốn dọa cô một chút. Được thôi. Mặc dù cô đã nhìn thấy, nhưng người ta Lục Tinh đều nghĩ như vậy để cô vui, cô nhất định phải giả bộ như bị dọa chứ. Hừ hừ. Xem ra bây giờ cô đã đạt đến trình độ có thể cho Lục Tinh mang lại giá trị. Tâm tình của Tống Quân Trúc rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Lục Tinh ngồi vào một chỗ khác ở hàng ghế sau, để túi sách sang một bên, vẻ mặt tươi cười nhìn Tống Giáo Thụ. Ha ha. Hắn biết Tống Giáo Thụ thấy được hắn, cũng biết Tống Giáo Thụ vừa rồi giả bộ như bị hù dọa. Nhưng vậy thì sao? Tống Giáo Thụ cảm thấy bao dung hắn, rồi trong lòng rất vui vẻ. Như vậy là mục đích của hắn đã đạt được. Điều quan trọng nhất của một người làm ‘tình nguyện làm chó liếm’ là gì, chính là làm cho khách hàng vui vẻ a! Lục Tinh trước đó đã nhận ra, Tống Giáo Thụ đã hiểu bản tính chuyên đi giải quyết việc của hắn. Cho nên, trong tình huống như thế này, phương thức mang lại giá trị cảm xúc của hắn nhất định phải phát sinh biến hóa. Tỷ như hiện tại. Tống Giáo Thụ nhìn ra tất cả các loại chiêu trò rõ ràng của hắn, rồi vẫn không ngừng phối hợp, trong lòng lại thầm mừng. Lục Tinh gọi đây là cảm giác vui vẻ có thể khống chế toàn cục. Giống như việc bạn thấy người yêu mình tỉ mỉ chuẩn bị một màn tỏ tình, bạn đã phát giác ra từ rất sớm. Bạn thậm chí còn biết người yêu của mình đang cầm chặt trong tay bông hoa màu gì, loại gì. Thế nhưng mà đến khi người yêu lấy hoa ra, bạn vẫn cứ giả vờ ngạc nhiên. Bởi vì bạn thích nàng. Con người thật sự là một thứ rất đáng suy ngẫm. Ta thích ngươi, cho nên ta phối hợp ngươi, ta vì ngươi hi sinh, thậm chí những điều ta không thể làm, ta đều có thể giả vờ như mình làm được. Không nhất thiết sự hy sinh phải là kiểu khổ đại cừu thâm. Phần lớn người tạo ra hy sinh trong tình cảm, kỳ thật trong lòng là rất cam tâm tình nguyện. Đây là con đường thứ hai cung cấp giá trị cảm xúc mà Lục Tinh đã định ra cho phiên bản tiến giai của Tống Giáo Thụ. Sự thật chứng minh là, vô cùng hiệu quả…...Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không có đáp án xác định. Nhưng toán học thì có. Ngươi biết làm thì sẽ làm được, còn ngươi không biết thì dù có cắn nát răng, vẫn sẽ không biết làm. Đề thi toán năm nay có vẻ như khó hơn năm trước một chút, cũng có một vài ý mới. Điều này gây chút mất tập trung. Với những người chú trọng vào thứ tự và trình tự, một khi trình tự bị rối loạn ở khâu nào đó, thì cả bài sẽ hoàn toàn sụp đổ. Thật không may. Lục Tinh ở trong phòng thi gặp đúng một người coi trọng trình tự như vậy. Một thí sinh đang làm bài được nửa chừng thì bị mất tinh thần, vừa khóc vừa viết, vừa khóc vừa viết. Lục Tinh khá là hiểu. Dù sao đọc sách nhiều năm như vậy, cũng là vì kỳ thi cuối cùng này. Cảm giác như thể thi không tốt thì đời người coi như xong. Không phải. Đời người không dễ dàng kết thúc như vậy. Cái thứ gọi là sinh mệnh này vốn rất dai, không đến nỗi nói chỉ một kỳ thi mà không sống nổi. Chỉ là, áp lực càng lớn, gánh trên lưng càng nhiều thứ, càng không có khả năng tăng tốc trên con đường chạy đua của đời người. Vì vậy, nhân sinh cần có nhiều điểm tựa. Nếu như so sánh sinh mệnh như một cái mâm tròn lơ lửng trên mặt biển. Vậy thì càng có nhiều điểm tựa ở bên dưới cái mâm, thì cái mâm sẽ càng khó rơi xuống đáy biển. Về điểm này, Lục Tinh có rất nhiều quyền phát ngôn. Trước kia, điểm tựa sinh mệnh của hắn quá ít, chỉ có việc chăm sóc tốt cho ông bà. Hiện tại điểm tựa này đã hoàn thành. Trong một khoảng thời gian rất dài, hắn lại cảm thấy cuộc đời thật trống rỗng, rất nhàm chán. Ý nghĩ này rất nguy hiểm. Cho nên hắn thử tìm xem tình yêu xem có phải là một điểm tựa không. Đáng tiếc thay, thất bại còn khiến hắn ‘tan nhà nát cửa’. Thế nên, Lục Tinh rút ra được một đạo lý, đó là do điểm tựa trong đời người của hắn quá ít. Mẹ nó. Làm cho hắn 180 cái điểm tựa xem, không tin còn có thể dễ dàng sụp đổ như vậy! Chờ xem. Cùng với tiếng nức nở ô ô của thí sinh kia, Lục Tinh đã quyết định. Chờ hắn thi xong, hắn muốn tìm 100 cái điểm tựa!.......Cùng với tiếng thông báo vang lên, môn toán học đáng yêu và đáng ghét, môn học vừa làm cho người ta yêu vừa làm cho người ta hận cuối cùng cũng kết thúc. “Thí sinh có thể rời khỏi phòng thi.” Nghe được một câu của giám thị, tất cả mọi người đột nhiên thấy một con chuột đen lớn thoát ra khỏi phòng học. Giám thị viên:??? Cái thứ đồ chơi gì to như vậy đi ngang qua?! “Lục......” Ngụy Thanh Ngư chưa kịp mở miệng đã thấy Lục Tinh không còn bóng dáng. Được rồi. Ngụy Thanh Ngư cúi đầu nhéo nhéo con chó nhỏ màu trắng trong túi váy. Lần sau sẽ trả lại cho Lục Tinh vậy. Lần sau là một từ rất đẹp, giống như phủ lên một tầng mật ong màu vàng cho ngày mai không có gì đáng mong đợi…….“Lần này, ta nhất định phải đoạt lại tất cả những gì thuộc về ta!” Lục Tinh nghiến răng, trước khi dòng người ra khỏi phòng học, hắn vội vàng chạy như bay thẳng ra khỏi tòa nhà dạy học. Mẹ nó. Lần trước nhìn việc hắn lôi kéo Ngụy Thanh Ngư trong dòng người rất tiêu sái, nhưng có ai biết là đã có mấy chân đạp vào người hắn đâu! Lần này. Hắn nhất định phải bảo vệ đôi chân của mình! Tống Giáo Thụ vẫn đỗ xe ở chỗ cũ. Từ xa Lục Tinh đã thấy chiếc xe ba cửa quen thuộc kia. Nhưng so với xe ba cửa còn bắt mắt hơn là người phụ nữ đứng bên cạnh xe. Tống Giáo Thụ đã thay một bộ quần áo khác. Áo sơ mi trắng, váy âu phục, tóc dài uốn xoăn, kính không gọng, đôi chân thon dài bao lấy tất đen cao tới đùi. Thật sự. Vừa có thể trực tiếp lên sàn catwalk sải bước dài, lại vừa có thể đẩy kính mắt gõ bảng giảng bài. Xung quanh có rất nhiều người có vẻ như vô tình, kỳ thật vụng trộm nhìn về phía bên này, nhưng vì bị khí thế bức người của Tống Giáo Thụ áp chế nên không ai dám đến hỏi xin thông tin liên lạc. Khụ khụ. Lục Tinh thầm cười trong lòng. Những người làm tay sai của Phó Thúc không chỉ có nam, mà còn có nữ. Trước đó có một chị đợi ở bên ngoài xe. Kết quả là có một tên trông có vẻ đặc biệt hiểu biết về văn hóa đến đòi thông tin liên lạc của chị ấy, nói muốn cùng nhau thảo luận một chút về quan điểm về cái này cái kia. Chị kia rất vui, cảm thấy có người có thể nhìn thấu vẻ ngoài của mình, cảm nhận được trái tim hướng về tri thức của mình. Thế là vui vẻ cho số liên lạc. Kết quả. Ngày đầu tiên, tên "văn hóa ca" này với chị kia tán hươu tán vượn đủ chuyện trên trời dưới biển. Ngày thứ hai, "văn hóa ca" này lại nhắn cho chị kia một tin xem chân. "Văn hóa ca" trực tiếp làm cho chị ấy 'tan nhà nát cửa', từ đó đoạn tình tuyệt ái, một lòng chỉ tìm mấy ông già 60 tuổi. “Thi xong rồi sao.” Thấy Lục Tinh tới, khí chất của Tống Quân Trúc nhu hòa hơn mấy phần, giúp Lục Tinh mở cửa xe. “Lên xe đi.” Bị ánh mắt muốn giết người của những người xung quanh nhìn chằm chằm, Lục Tinh cũng an tâm thoải mái ngồi vào hàng ghế sau.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận