Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 459: Ta phối nắm giữ một cái gà xông khói sao

"Ngươi có muốn làm chuyện gì khác không?"
Hả? Khác? Chuyện gì khác đây? Vô số ý nghĩ nhanh chóng lướt qua bộ não bóng loáng của Hạ Dạ Sương. Sau đó dẫn đến việc nàng chẳng có kết luận gì cả. Hạ Dạ Sương thò đầu ra từ Lục Tinh trong nách, cổ ngửa cố gắng đối diện với hắn, nghi hoặc hỏi.
"Làm chuyện gì khác chứ?"
Phụt——
Mắt Lục Tinh và Hạ Dạ Sương chạm nhau, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng. Phải nói là, cô nàng kim mao này thật sự quá đơn thuần, trong mắt đều lộ ra vẻ ngốc nghếch thanh khiết.
"Ai da, ngươi cười ta làm gì, ngươi nói đi, làm chuyện gì khác!"
Vừa thấy Lục Tinh như đang cười mình, Hạ Dạ Sương lập tức xù lông, đưa tay đẩy cánh tay Lục Tinh.
Lục Tinh gật gù đắc ý nói.
"Ăn cơm tối khuya chứ tỷ! Giờ này thực sự là thời khắc tuyệt vời để ăn bữa khuya được không?"
"Ta vất vả khiêng ba người các ngươi về, sau đó lại bận trước bận sau hầu hạ ba người, còn mệt đến ngủ thiếp đi."
"Một người lương thiện cần cù như ta, không xứng có một bữa ăn khuya sao?"
"......À, à à, có lý." Hạ Dạ Sương nghe thấy cũng có lý. Nàng đang định buông tay thì đột nhiên bắt được một từ khóa, lập tức hỏi ngược lại.
"Ngươi còn thay đồ cho Trang Trang nữa kia!"
Ách......
Lục Tinh không nhịn được mà nói.
"Cường Văn đang ở ngay bên ngoài, hắn có bao nhiêu độ lượng mới có thể đứng một bên nhìn xem, để cho ta thay quần áo cho bạn gái của hắn chứ?"
"Trừ khi hắn có sở thích đặc biệt."
"Cũng đúng." Hạ Dạ Sương cao hứng, đứng dậy khỏi người Lục Tinh, "Như vậy thì còn tạm được!"
"Đúng rồi!"
Hạ Dạ Sương ngồi ở trên giường, vừa cúi đầu chỉnh lại y phục của mình, vừa nói.
"Ta nhớ Cường Văn nói ai cứu được hắn, hắn sẽ cho người đó 10 triệu, ngươi đừng quên đòi hắn."
"Tăng." Lục Tinh vừa nhắc tới chuyện này đã cao hứng vô cùng. Hắn dựng thẳng ngón cái lên. "Tăng lên thành 20 triệu rồi!"
Hạ Dạ Sương:???
Lục Tinh hài lòng bước xuống giường, chống nạnh đứng bên cửa sổ. Hắn nhìn bầu trời ảm đạm bên ngoài với tuyết đang rơi lả tả, không khỏi cảm thán.
"Thành phố lớn quả nhiên có nhiều cơ hội."
Không ngờ, một tin nhắn mà chi phí du lịch cả đời hắn đều được trả.
Lục Tinh càng nghĩ càng thấy cao hứng, "Bất quá đây cũng là thứ ta đáng được nhận mà."
Thử nghĩ mà xem, nếu như hắn lạnh lùng vô tình, tâm địa độc ác, làm sao hắn lại để ý đến tin nhắn kia chứ? Lão thiên gia, người đúng là ông nội của ta!
Hạ Dạ Sương ôm chăn mền trước ngực, chậm rãi xỏ tất. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Tinh hài lòng chống nạnh thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ. Lại cúi đầu nhìn y phục mình xộc xệch, ngồi trên giường mặc đồ. Cứ cảm thấy cảnh tượng này......
Hạ Dạ Sương như nghĩ ra điều gì, từ tai đến cổ đều đỏ cả lên.
Lục Tinh hiện tại tinh thần vô cùng phấn chấn, hắn xoay người nhìn Hạ Dạ Sương hỏi.
"Ta muốn đi làm bữa ăn khuya, để cảm tạ Hạ đại tiểu thư đã mang lại lợi ích cho ta, xin hỏi ngươi có muốn một phần không?"
"Hả? Còn có phần của ta?"
Hạ Dạ Sương có chút kinh ngạc. Nàng tựa vào vách tường, mái tóc dài xõa xuống trước người như dải lụa vàng óng dệt thành áo choàng.
Lục Tinh dựa vào tủ cạnh cửa, hỏi.
"Ngươi chắc chắn muốn ăn chứ? Vậy ta làm nhiều một phần, ngươi không kén ăn chứ?"
"Ta tuyệt đối không kén ăn!"
Hạ Dạ Sương vén chăn đắp trên người lên, đôi chân dài bước xuống giường, giẫm lên thảm mềm mại. Chân của nàng vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ có thể tập tễnh đứng trước mặt Lục Tinh, bẻ ngón tay nói.
"Mặc dù ta không kén ăn, nhưng tốt nhất đừng cho du học hành vào, ta không thích ăn quá cay, cho nên không cần bỏ ớt, bột gà không cần bỏ, dầu hào không cần bỏ, xì dầu cũng đừng bỏ, ngoài ra ta thích ăn thịt nạc tinh khiết không da, nếu có trứng tráng thì đừng cho trứng lòng đào, ta thích ăn chín......"
Nghe đến những chi tiết rắc rối này, mắt Lục Tinh tối sầm, hai tay ngửa ra sau vịn tủ, lộ ra nụ cười khổ sở.
"Nhưng mà ta định làm mì ăn liền."
"Hả?" Hạ Dạ Sương ngẩn người một chút, sau đó lập tức phản ứng lại, "mì ăn liền?"
Lục Tinh cũng cảm thấy một đại tiểu thư như vậy ăn mì ăn liền có vẻ không được ổn lắm, thế là hắn hỏi, "Hay là ngươi nói ngươi muốn ăn......"
"Mì ăn liền ta biết làm mà! Đây là món ăn nổi tiếng sở trường nhất của ta! Ngươi nói sớm đi! Ta làm cho ngươi!"
Hạ Dạ Sương giống như nổi cơn điên cuồng đột nhiên kích động. Nàng cao hứng vỗ vào lưng Lục Tinh một cái, như con Khổng Tước sắp xòe đuôi giang tay ra nói.
"Ngươi tốt nhất cứ nằm đi! Ta tới chăm sóc ngươi!"
"Nhưng mà, nhưng mà!" Lục Tinh chưa kịp nói hết câu, Hạ Dạ Sương đã hăng hái tập tễnh xông ra ngoài.
Rầm! Cửa phòng ngủ bị Hạ Dạ Sương, người rốt cục cũng có cơ hội trổ tài, đóng lại cái rầm.
Lục Tinh ngơ ngác, cúi đầu nhìn chính mình. Không phải ca...... Các tỷ ơi.
"Hình như ngươi mới là người bệnh thì phải?"
Lục Tinh vội vàng đuổi theo ra ngoài, sau đó thấy căn bếp nhỏ bên trong đang có một ngọn đèn sáng. Căn phòng này vốn dĩ không chứa được nhiều người, chỉ có một phòng ngủ. Cho nên Triệu Hiệt Hiệt và Cường Văn thu dọn qua loa, một người ngủ trên ghế sô pha, một người ngủ trên thảm.
"Này, hai người......"
Lục Tinh liếc mắt nhìn phòng bếp vẫn chưa có gì bất ổn, sau đó đi tới phòng khách, cảm thán.
"Hai người chất lượng giấc ngủ tốt thật, cái cô lông vàng kia suýt phá banh cái bếp rồi, mà vẫn ngủ say như vậy?"
".....Thật sự ngủ hay là giả bộ ngủ vậy?"
Lục Tinh liếc nhìn Triệu Hiệt Hiệt đang ngủ một cách an bình trên ghế sô pha. Lại liếc nhìn Cường Văn đang ngủ toe toét miệng trên thảm. Suy nghĩ một lát, hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, áp sát mắt vào Cường Văn, âm hiểm nói.
"Ta biết ngươi tỉnh, đừng có giả câm giả điếc!"
Im lặng——
"Thật ngủ rồi à?"
Lục Tinh lầm bầm lầu bầu đứng dậy, đi về phía phòng bếp. Đột nhiên quay đầu lại!
Cường Văn và Triệu Hiệt Hiệt vẫn ngủ cùng tư thế như lúc nãy không có gì thay đổi.
"Hóa ra là ngủ say thật."
Lục Tinh lấy ra hai tấm thảm trong tủ, đắp lên người hai người, rồi lại cho thêm củi vào lò sưởi để căn phòng ấm áp hơn.
Làm xong hết thảy, Lục Tinh vỗ tay, bước vào phòng bếp. Phòng khách lại lâm vào yên tĩnh. Một phút, ba phút, năm phút trôi qua......
"Không được!"
Một chân từ trên ghế sô pha thò xuống, hung hăng đá vào lưng Cường Văn. Cường Văn lật người lại, vùi mặt vào gối, giọng bực bội nói.
"Lục Tinh tên kia quả thực chính là tên tà ma ác quỷ!"
Nhìn vẻ ôn nhu đẹp trai như thiên sứ nhưng hóa ra bản chất đa nghi trời sinh. Hắn suýt chút nữa là không nhịn được mà cười phá lên rồi!
Triệu Hiệt Hiệt từ trên ghế sô pha nhô đầu ra, nhìn thoáng qua bóng lưng hai người đang ở trong bếp. Nàng nắm chặt nắm đấm nói.
"Bữa ăn khuya, đơn giản chính là thời cơ tốt nhất để bồi dưỡng quan hệ!"
"Từ bây giờ, hai chúng ta sẽ bắt đầu đóng giả t·hi t·hể!"
"A a, ta hiểu rồi." Cường Văn gật đầu ra vẻ đã hiểu. "Hai ta bây giờ là những hành khách đi tàu điện mù điếc trong mấy video ngắn trên mạng kia đúng không!"
Lại một cú đá, thẳng vào Cường Văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận