Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 116: trắc trắc hiệu quả

Chương 116: Hiệu quả bất ngờ
Trong phòng y tế.
Một trong những điều Lục Tinh thắc mắc nhất đời này chính là, có phải bác sĩ trong trường học cái gì cũng biết không? Sao lại có cảm giác như bệnh tật ở phương diện nào cũng có thể chữa được vậy! Nhìn vị giáo y vừa xem chân cho mình vừa ra tay hơi mạnh, Lục Tinh gãi đầu, tò mò hỏi.
“Tỷ tỷ, chị học ngành gì vậy?”
Ơ? Giáo y giống như bị kích hoạt từ khóa, đột nhiên ngây người, nhìn chằm chằm Lục Tinh hỏi.
“Em gọi chị là gì?”
Hồ Chung Chung nhanh chóng giải thích: “Ai nha phải gọi là lão sư, lão sư, bạn em thật sự không có ý xem thường chị đâu.”
Lục Tinh vô tội kéo dài giọng, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm giáo y: “Không thể gọi tỷ tỷ sao?”
Cùng học tỷ nhỏ học được chiêu cải tiến. Thử hiệu quả xem sao. Giáo y nhìn đôi mắt thuần lương của Lục Tinh, đột nhiên nở nụ cười, lông mày giãn ra.
“Đương nhiên có thể gọi tỷ tỷ.”
Hồ Chung Chung: Ơ??? Thế này cũng được??? Giáo y xoa chân cho Lục Tinh nhẹ nhàng hơn, giọng điệu cũng hiền lành hơn rất nhiều, vừa cười vừa nói.
“Chuyên ngành của chị là thú y.”
Ác thảo! Thú y? Hồ Chung Chung choáng váng. Lục Tinh khựng lại một chút, cẩn thận phân biệt biểu cảm trên mặt giáo y. Ừ. Chị ấy đang nói đùa. Thế là Lục Tinh không những không mở miệng nghi ngờ chuyên ngành của giáo y, mà còn mang theo giọng tiếc nuối thuận theo nói.
“Trước kia em cũng muốn học thú y, động vật nhỏ thật đáng yêu, nhưng mà mèo mèo chó chó đều không thích em.”
Giọng hắn trầm xuống. Giáo y sửng sốt một chút. Chết tiệt! Mình thật đáng ghét! Giáo y đột nhiên có chút không đành lòng trêu chọc đứa nhỏ này nên lên tiếng an ủi: “Không sao, em trai chị mở cửa hàng thú cưng, chị sẽ cho em số liên lạc, hôm nào em rảnh có thể đến xem, thú cưng trong tiệm đều ngoan lắm, sờ mó trêu đùa không mất tiền.”
Về sau. Học sinh nào đến phòng y tế của giáo y đều kinh ngạc phát hiện, giáo y có danh xưng bạo chúa trước đây, lại tươi cười đỡ từng học sinh đi ra ngoài? Thật như thấy ma!
“Lục Đại Sư, anh sẽ không phải thích cái cô giáo y đó đấy chứ, chị ta ít nhất cũng gần 40 tuổi rồi!”
Hồ Chung Chung kinh hãi nói. Lục Tinh quay đầu nhìn hắn: “Lúc nãy ta tới đây, đã nói gì với ngươi?”
“Anh dạy em mấy chiêu kia đó, anh cũng không... À? Chính là cái kiểu vừa rồi sao?!” Hồ Chung Chung đột nhiên tỉnh ngộ. Không phải chứ! Anh có thể cho người ta báo trước khi dạy học không?
“Vậy ta học cái lông gà à!”
Lục Tinh cự tuyệt lời mời bồng bột của Hồ Chung Chung, tự mình tìm một chỗ không vướng bận ngồi xuống. Với Hồ Chung Chung thế này, cõng hắn đến đây thôi đã tốn sức rồi, còn phải đi uống chút gì bổ thận, hắn cũng không dám để Hồ Chung Chung tiếp tục cõng hắn nữa. Lục Tinh duỗi thẳng chân bị trẹo, vừa cười vừa nói.
“Mấy thứ này đều là thứ mà khi em gặp được người muốn kết giao mới dùng thôi, đừng ai cũng dùng thế.”
Hồ Chung Chung ngồi xuống cạnh Lục Tinh, vẻ mặt khát khao tri thức nói. “Vậy nếu em đối với ai cũng thế này, chẳng phải em sẽ trở thành người được vạn người mê sao?”
Lục Tinh nhìn hắn một cái: “Không, em sẽ trở thành thằng ngốc.”
Hồ Chung Chung:...... Cái đồ đàn ông lạnh nhạt vô tình này, ta mãi mãi sẽ không tha thứ cho anh! Lục Tinh thở dài, chậm rãi nói.
“Khi giao tiếp xã hội, nếu có mục đích thì hạ mình một chút cũng đáng, nhưng nếu em không có mục đích, thì đừng cố gắng lấy lòng ai.”
Hồ Chung Chung có chút lo lắng hỏi: “Vậy có khi nào bị người khác nói mình nịnh bợ không?”
Lục Tinh cười: “Vậy ta đổi mắt lợi hại về võ thuật thành biết xét đoán thời thế, có phải nghe hay hơn chút không?”
“Đừng lúc nào cũng nghe người khác đánh giá, phải có chính kiến của mình.”
“Người khác nói em ích kỷ, vậy chứng tỏ là không có được lợi từ em. Nói em mạnh mẽ, có nghĩa là em quá chủ kiến không dễ khống chế. Nói em nhạy cảm, chứng tỏ em đoán đúng rồi. Nói em không hiểu chuyện, nghĩa là họ thấy em dễ bị lừa.”
Hồ Chung Chung nghe mà ngây người. Lục Tinh chỉ vào ngực hắn: “Hãy nghe theo con tim, em mới là chủ nhân cuộc đời em.”
Hồ Chung Chung trầm mặc. Hồ Chung Chung suy tư. Hồ Chung Chung đã hiểu. “Đại sư! Em hiểu rồi!” Hắn chụp lấy cánh tay Lục Tinh, kích động nói, “em có thể ôm anh một cái để biểu đạt lòng cảm kích của em được không?”
“Đánh bốp! Ta sẽ ném ngươi ra ngoài!”
Lục Tinh lập tức từ chối, thề sống chết bảo vệ sự trong sạch của mình! Bất quá, những gì hắn nói với Hồ Chung Chung cũng rất thật. Khi đối mặt với khách hàng, hắn nhất định phải luôn luôn căng thẳng quan sát suy nghĩ của họ. Nhưng khi đối mặt với những người khác như Lý Đại Xuân, Hồ Chung Chung, hay học tỷ nhỏ, hắn lại không để ý đến thế. Lục Tinh nghĩ, có lẽ chỉ trong những lúc này, hắn mới có thể giống với con người thật của mình một chút.......
Hai người lại ngồi một lúc, Hồ Chung Chung cảm thấy mình uống canh gà xong thì tràn đầy sức lực, vỗ vỗ bờ vai của mình. “Lục Đại Sư, lên đi!”
Lục Tinh nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi làm gì vậy?”
“Ơ?” Hồ Chung Chung ngớ người, “Không phải lúc nãy anh đang chờ tôi dịu lại rồi cõng anh đi tiếp sao?”
Lục Tinh dùng cái chân còn lành kia đá Hồ Chung Chung ra một bên. “Cản tầm mắt của ta.”
“Học tỷ, chỗ này.”
Hồ Chung Chung: ??? Hắn nhìn lại. Một nữ sinh đội mũ lưỡi trai đen, mặc quần jean cạp cao đang đi về phía này, trong tay còn cầm một cái... nạng gỗ? Hồ Chung Chung nghi hoặc: “Người đó là ai vậy?”
Lục Tinh kinh ngạc: “Không lẽ ông Táo nhỏ ngày Tết bị mù mắt à, đó không phải là học tỷ cosplay A Ly Hi Nhã sao? Đứng cách xa thế còn nhận ra quần áo của A Ly Hi Nhã được, bây giờ lại không nhận ra?”
Hồ Chung Chung kiêu ngạo thừa nhận: “Nhà tư bản của chúng tôi là như vậy đó.”
Lục Tinh liếc mắt khinh bỉ hắn. “Học đệ, vết thương của em có nghiêm trọng không?”
Liễu Khanh Khanh bước nhanh đến trước mặt Lục Tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn đội thêm mũ, cảm giác như một bàn tay có thể che hết, giờ phút này đôi mắt sáng của nàng lộ rõ vẻ lo lắng. “Đây là cây nạng mà chị dùng khi bị thương ở chân trước đây, chất lượng tốt lắm, cho em.”
Lục Tinh nhận lấy nạng thử một chút, quả thật là rất tốt, bây giờ hắn mới hiểu ra tại sao lúc nãy tiểu học tỷ kia nhắn tin Wechat bảo hắn chờ một lát. “Vết thương không nặng, dưỡng hai ngày là khỏi, cảm ơn học tỷ.”
Nói là vậy, nhưng Liễu Khanh Khanh nhìn dáng vẻ Lục Tinh chống nạng vẫn có chút lo lắng. Cảm giác lo lắng này làm cô không kìm được liếc nhìn Hồ Chung Chung một cái. Sao thằng nhóc này không khỏe mạnh hơn chút nhỉ, khỏe hơn một chút là có thể cõng Lục Tinh đi được rồi! Lưng Hồ Chung Chung run lên, luôn cảm thấy hình như mình bị... chê? Ảo giác thôi phải không? Nhất định là ảo giác!
Mấy phút sau. Lục Tinh nhìn tiểu học tỷ vẫn luôn theo sát bên cạnh, buồn cười hỏi: “Học tỷ, chị định đưa em lên xe luôn sao?”
Liễu Khanh Khanh mềm mỏng nói: “Chị đưa em mà.”
Tiểu học tỷ đã đưa đến đây rồi, Lục Tinh cũng thực sự không muốn để người ta phải cất công đi thêm một chuyến, thế là nghĩ ngợi, hắn dùng nạng vẽ lên mặt đất một vạch ranh giới không rõ ràng. “Đưa đến đây thôi, không được vượt qua vạch này.”
Liễu Khanh Khanh đột nhiên dừng bước, một cảm giác như bị ra lệnh làm đầu óc cô tê dại. Theo bản năng. Nàng đứng phía sau đường kẻ đó. Lục Tinh hài lòng, quay đầu vẫy tay với tiểu học tỷ: “Bái bai học tỷ, quần áo có cần chỉnh sửa gì cứ nhắn trên Wechat cho em là được!”
Liễu Khanh Khanh gật nhẹ đầu: “Em cẩn thận nhé, đi chậm thôi...”
Lục Tinh nghe tiểu học tỷ nói liên miên thêm vài câu sau đó liền tăng nhanh tốc độ bước đi một cách khó hiểu. Haizz, tiểu học tỷ này vẫn còn nhiều chuyện quá. Nhìn bóng lưng Lục Tinh rời đi, Liễu Khanh Khanh trong đầu không ngừng chiếu lại câu nói và thần thái khi nãy của hắn. Không thể vượt qua vạch này sao... Thật là cường ngạnh......
Bạn cần đăng nhập để bình luận