Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 109: AI kho số liệu ô nhiễm bên trong......

chương 109: AI trong kho dữ liệu ô nhiễm......Cách đó không xa, dưới ánh đèn đường. Mái tóc dài của Ôn Linh Tú bị gió lạnh thổi tung, vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa nhìn về phía nơi này. Nàng mặc chiếc áo khoác dài màu đen cài kín nút, để lộ một đoạn bắp chân trắng nõn, đôi giày cao gót màu nude càng tôn lên vẻ nghiêm nghị mà trầm mặc. Ánh mắt Lục Tinh dừng lại ở cánh tay Ôn Linh Tú, phía trên còn vắt chiếc áo khoác của hắn. Ừm. Còn có thể mang áo khoác cho hắn, chắc là không giận. Bất quá. Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ. Lúc nãy không giận, không có nghĩa là bây giờ không giận. Lục Tinh không hề bận tâm đến ý tứ của Trì Việt Sam, trực tiếp sải bước về phía Ôn Linh Tú. Đến trước mặt nàng, Lục Tinh nhẹ nhàng gài lại mái tóc dài bị gió thổi bay ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Sao không ngủ tiếp?” Ôn Linh Tú thả chiếc áo khoác trên tay, khoác lên người Lục Tinh, giúp hắn chỉnh lại. “Tỉnh dậy không thấy ngươi.” Ánh mắt nàng chăm chú nhìn gương mặt tươi cười của Lục Tinh, rồi liếc qua phía sau bờ vai Lục Tinh, nhìn thấy Trì Việt Sam đang mỉm cười ở đó. Cuối cùng, ánh mắt của nàng dừng lại ở chiếc áo khoác trên vai Trì Việt Sam. Trì Việt Sam mỉm cười, siết chặt áo khoác, nhìn Ôn Linh Tú bằng ánh mắt vô tội, trong lòng lại đang cảm thán Lục Tinh đúng là có con mắt nhìn người. Khách hàng của anh ta đúng là muôn hình vạn trạng! Lần trước là cái cô Tống Quân Trúc điên khùng kia, bây giờ còn có người đoan trang như vậy… Nhân thê à? Haizz. Trì Việt Sam chợt nhớ đến lần ở trong rạp chiếu phim. Rõ ràng Trì Thủy nói bên cạnh Lục Tinh có một người phụ nữ có con, chắc là người này. Chậc chậc. Nhìn bộ dáng ân cần của Lục Tinh, đoán chừng đây là khách hàng quen thuộc. Lục Tinh có tố chất nghề nghiệp thật đáng nể, đến loại này cũng có thể xử lý được! Không biết vợ người này có hợp ý Lục Tinh không nhỉ. Nhìn bên ngoài thì rất tốt, lại còn mang áo cho chồng, nhưng bên trong thì ai mà biết được? Cái tính xấu thích xem náo nhiệt của Trì Việt Sam lại trỗi dậy. Nàng có thể hiểu được vì sao Tống Quân Trúc lại phát điên, dù sao Tống Quân Trúc nhìn qua cũng là người rất có khí chất. Thế nhưng. Nàng thật sự không biết người phụ nữ hiền dịu trước mắt này khi phát điên sẽ ra sao nữa? Hai người nhìn nhau. Một lát sau. Ôn Linh Tú thu hồi ánh mắt, cài nút áo cuối cùng cho Lục Tinh, vỗ vỗ ngực hắn để chỉnh lại quần áo xộc xệch, khẽ cười nói: “Trời tối lạnh, nhớ mặc ấm vào, sức khỏe của mình quan trọng nhất.” Sắc mặt Trì Việt Sam thay đổi. Má nó! Cô vợ này cố ý đấy à? Không phải là đang ám chỉ rằng cô ta quan tâm Lục Tinh mà còn gì, khác hẳn với ai đó chỉ biết giữ mình sao? Ghê. Cô gái này thâm sâu hơn Tống Quân Trúc nhiều! Lục Tinh lại bắt đầu vòng trấn an mới: “Thời tiết xấu quá, Ôn Tổng thật là tốt, hay là Ôn Tổng thương tôi nhất.” Ôn Linh Tú hơi nhếch khóe miệng, nhìn về phía Trì Việt Sam hỏi: “Đây là bạn của anh sao?” Lục Tinh gật đầu, “đúng vậy, tên là Trì Việt Sam, nhà cô ấy mở bệnh viện, người nhà của tôi vừa hay đang nằm viện, tôi hỏi thăm tình hình thôi.” K.O! Ôn Linh Tú thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể thốt ra được lời nào. Trong lòng Lục Tinh phì cười. Nếu hắn biết Ôn Linh Tú đã điều tra mình rồi, thì đây cũng coi như là một cái cớ để sử dụng. Không dùng thì phí. Tối đa hóa lợi ích mới là đạo lý. Huống chi. Lục Tinh cảm thấy mình cũng có nói dối đâu, không phải là đang nói chuyện bệnh viện sao? Ôn Linh Tú không muốn tiếp tục chuyện này nữa, nên khẽ gật đầu, nói với giọng thân mật: “Nếu là bạn thì có thể mời đến nhà ăn cơm.” Trì Việt Sam nở nụ cười, hàm răng suýt chút nữa đã cắn nát. Trong nhà? Cái nhà nào? Nhà của ai? Nhà cô ta và Lục Tinh sao? Thật là, lời nói thâm sâu quá nhỉ. Trì Việt Sam đột nhiên cảm thấy hôm nay mình đã đá phải một cục đá mềm mà lại rất cứng. “Vâng, cảm ơn dì, lần sau nhất định sẽ đến nhà dì ăn cơm.” Dì? Ôn Linh Tú hơi khựng lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua Trì Việt Sam. Lưng Lục Tinh đổ mồ hôi lạnh. Mẹ nó. Hai người phụ nữ này rõ ràng đều đang cười, nhưng Lục Tinh lại cứ thấy có các loại phi đao như sượt qua mặt mình! Không ổn. Không thể tiếp tục thế này được nữa! Căn cứ định luật bảo toàn xấu hổ, sự xấu hổ sẽ không biến mất mà chỉ có thể chuyển hóa. Dù sao Lục Tinh không muốn cứ phải tiếp tục khó xử thế này nữa. Thế là. Hắn lặng lẽ lấy ra một gói khăn ướt từ trong túi, nheo mắt ngắm vị trí, rồi hung hăng ném về phía bụi cỏ. Bộp! Trúng rồi! “Á!!!” “Có rắn!!!” Trong bụi cỏ lập tức vang lên tiếng hét song tấu. Rồi hai bóng người nam nữ trần như nhộng nhảy nhót từ trong bụi cỏ xông ra! Dưới ánh đèn đường. Ôn Linh Tú và Trì Việt Sam nhìn hai người trần trụi trước mặt, đột nhiên đầu óc trống rỗng, há hốc mồm quên cả những gì muốn nói. Cả hai người kia cũng hoàn toàn đơ ra, nhất thời không biết che mặt hay là che phía dưới. Cảnh tượng bỗng rơi vào sự xấu hổ, Lục Tinh cúi gằm mặt gắng gượng giữ biểu cảm trên mặt. Thật tình mà nói, nếu không phải cái mông của hai người kia trắng quá thì hắn đã chẳng nhận ra có người đang ngồi xổm trong bụi cỏ kia rồi. Đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho những kẻ ngu ngốc thích "diễn trò" ở nơi công cộng. Trì Việt Sam hoảng hốt ngồi lại vào xe. “Sao rồi chị? Chị nói chuyện với anh rể thế nào?” Trì Thủy cho xe dừng ở một chỗ khá xa, không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra. Trì Việt Sam nghi ngờ nhân sinh hỏi. “Sao lại phải ngồi xổm trong bụi cỏ thế?” “Hả?” “Sao không sợ có vi khuẩn bụi bẩn gì sao?” “Hả?” “Sao rõ ràng chỉ có ba phút mà còn nghĩ ra nhiều trò như thế?” “Hả???” Trì Thủy ngây người. Xong đời rồi. Chị mình không phải là bị anh rể đả kích đến phát điên rồi chứ? Đây là đang nói cái gì thế này?!...... Trên đường về nhà. Ôn Linh Tú nắm tay Lục Tinh, cánh tay mềm mại dựa sát vào cánh tay hắn. “Ôn Tổng, cô ấy thật ra…” Lục Tinh định giải thích một chút, nhưng lại bị Ôn A Di ngắt lời. Nàng nhìn ra được Trì Việt Sam là khách hàng của Lục Tinh, hoặc là khách hàng cũ. Lục Tinh làm nghề này không phải là lỗi của hắn, nàng cũng không muốn níu giữ mãi. Ôn Linh Tú nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Lục Tinh, nhìn hai cái bóng dài của cả hai, chậm rãi nói: “Không sao.” Đêm đó. Ôn Linh Tú đã đạt được một thành tựu. Ba chữ, khiến Lục Tinh thức trắng đêm suy nghĩ...... Sáng sớm ngày thứ hai. Lục Tinh khó khăn lắm mới lết được đến trường với đôi mắt thâm quầng. Hôm nay là ngày đến Hải Thành Đại Học, hắn vốn định không đi nhưng Hạ Dạ Sương lại bắt hắn phải đi. Được thôi. Nghe lời khách hàng, đó là đạo đức nghề nghiệp của hắn. Ngồi lên xe buýt đi đến Hải Thành Đại Học, vị trí bên cạnh Lục Tinh vẫn trống. “Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không ạ?” “Không có.” Lục Tinh không thể mở nổi mắt, buồn ngủ muốn đi gặp Chu Công. Khi sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên hắn ngửi thấy một mùi thơm tươi mát. “Hửm?” Lục Tinh quay đầu lại. Ngụy Thanh Ngư mặt không cảm xúc ngồi cạnh hắn, giống như suối trong chảy vang hỏi: “Trên thế giới có mấy loại táo?” Mặt của nàng quá nghiêm túc, Lục Tinh tưởng đó là câu hỏi học thuật, thế là do dự đáp: “Táo đỏ, táo xanh, táo to, còn có gì nữa nhỉ?” Ngụy Thanh Ngư mặt không đổi sắc, nắm chặt lấy mép váy. “Còn có, táo soái ca.” Lục Tinh:??? Bốp! Lục Tinh không hề do dự tự cho mình một cái tát. Má ơi! Chiêu này quá thâm! AI vinh quang tiến hóa rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận