Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 189: Ta là cái gì rất tiện đồn sao?

Chương 189: Ta là cái đồ t·i·ệ·n đồn sao? Lúc này. Cá heo và huấn luyện viên cũng chuẩn bị gần xong, thế là người chủ trì kêu gọi bốn người cùng cá heo làm một vài trò chơi tương tác qua lại. Tóc xoăn nhìn ba người kia vui vẻ cùng cá heo làm toán hình, trong lòng nước mắt tuôn rơi. Đại ca, ta cứ tưởng ở đây có hai cô gái xinh đẹp, ít nhất cũng có thể chia cho ta một người chứ. Kết quả các ngươi lại thích đóng phim ba người, cũng không muốn cho ta một cơ hội nào sao? Náo nhiệt là của bọn họ, ta thì không có gì. Tóc xoăn im lặng rơi lệ. Ta không nên ở chỗ này, ta nên ở dưới gầm xe mới đúng. Đến khâu cuối cùng, người chủ trì bảo bốn người chọn cá heo để vuốt ve. “Được rồi, để cậu trai tóc đen này chọn trước đi.” Lục Tinh nhìn người chủ trì, nụ cười thâm trầm. Chị chủ trì, chị thật biết chọn đấy. Vậy mà lại để cho ta chọn trước? Lục Tinh có thể đoán trước được lát nữa sẽ xảy ra tình huống gì. Lục Tinh lặng lẽ lấy hết đồ điện tử trên người ra, dùng áo mưa ở rạp phim gói kỹ lại để ở một bên. Ngụy Thanh Ngư và Liễu Khanh Khanh làm theo, cũng bỏ đồ điện tử trên người sang một bên. Người chủ trì ngơ ngác, đầy dấu chấm hỏi. Đến mức phải cẩn thận như vậy sao? “Cậu trai, cá heo của chúng tôi rất ngoan, cậu đừng lo lắng.” Lục Tinh cười hiền: “Vừa rồi chỉ là tương tác ở trên bờ, bây giờ muốn tiếp xúc gần, cũng nên cẩn thận một chút.” Người chủ trì nhìn chằm chằm vào mặt Lục Tinh, theo bản năng gật đầu. “Đúng, đúng lắm.” Tóc xoăn hừ một tiếng: “Ta không cần phải như thế, đồ keo kiệt, người xấu!” Lục Tinh liếc tóc xoăn một cái, không nói gì. Lát sau. Cất xong đồ, Lục Tinh chọn con cá heo ở bên trái nhất. Liễu Khanh Khanh cũng chọn con cá heo đó. Ngụy Thanh Ngư cũng chọn con cá heo đó. Mấy con cá heo còn lại:??? Ơ? Chúng ta là đồ t·i·ệ·n đồn chắc? Ta muốn tố cáo các người n·g·ượ·c đ·ãi động vật!!! Đến lượt tóc xoăn lựa chọn, hắn hừ một tiếng, chọn con cá heo ở giữa. Tóc xoăn im lặng ôm chặt con cá heo ở giữa. Ô ô ô. Đồ t·i·ệ·n đồn ơi, chúng ta là đồng bệnh tương liên mà! Trong lúc mọi người đang yên bình, một tiếng cá heo kêu lên vang dội. Tóc xoăn vừa ngẩng đầu. Bụp! Một cơn sóng lớn như núi đổ ập vào mặt hắn! Phụt! Tóc xoăn không thể tin phun ra một ngụm nước. Bụp! Lại một cơn sóng lớn như núi đổ ập vào mặt hắn! Tóc xoăn:??? “Ha ha ha!” “Cá heo ở ngoài cùng bên phải không ai vuốt ve, nên tức giận rồi.” “Cười c·h·ết mất, con cá heo này một cái đuôi có thể tát được nhiều nước vậy á? Toàn tát nước về bên trái luôn?” “Con cá heo ở bên trái để trả đũa, cũng tát nước về bên phải đấy à?” “Nhìn con vật nhỏ trả thù không ngờ vẫn rất mạnh đấy.” “……” Khán giả cười ồ lên. Tóc xoăn hoàn toàn sụp đổ. “Đi mau.” Khi tóc xoăn đang trượt chân đứng không vững, một bàn tay không chút lưu tình túm lấy cổ áo kéo hắn ra khỏi khu vực cá heo đại chiến. “Khụ khụ khụ!” Tóc xoăn liên tục sặc nước, mẹ nó, sau này vợ hắn mà được thế này thì tốt. “Cảm ơn ngươi nhao.” Tóc xoăn một đường bị kéo đến phòng thay đồ. Hắn vừa đứng vững, đang định xem vị đại anh hùng đạp trên Thất Thải Vân Hà đến cứu hắn là ai thì nhìn thấy chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc. “Sao lại là ngươi?” Lục Tinh khóa cửa phòng thay đồ nam, tháo mũ, lấy khăn lông lau tóc ướt. “Nếu không thì sao?” “Chẳng lẽ để hai cô gái kia đến cứu ngươi à?” Tóc xoăn đơ người. Đúng là, rạp hát vẫn rất chu đáo, có tính đến trường hợp người xem có thể bị ướt hết quần áo, nên chuẩn bị phòng thay đồ. Mà vì lần này là vấn đề với cá heo, nên rạp hát còn miễn phí cung cấp quần áo thay. Tóc xoăn toàn thân trần trụi mà hỏi. “Hai cô gái kia đâu?” Lục Tinh mặc quần cộc, tặc lưỡi: “Ở phòng thay đồ nữ sát vách.” Ngay khi cá heo tát nước, Lục Tinh đã đứng chắn trước mặt cô em và Ngụy Thanh Ngư. May mắn hắn chọn vị trí ở bên trái nhất, chỉ cần chịu một bên sóng nước. Vì Lục Tinh đã chắn phần lớn nước, nên cô em và Ngụy Thanh Ngư tối đa cũng chỉ bị ướt tóc mà thôi. Lục Tinh rất hài lòng với kết quả này. Không giống tóc xoăn, vị trí của hắn tứ phương thông suốt, cá heo có tát nước về hướng nào thì cũng tấn công được hắn. Tóc xoăn thay xong quần áo, vừa dùng máy sấy tóc vừa nói. “Huynh đệ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Lục Tinh tự nhiên đáp “Ta á? Ta 25 tuổi.” A? Tóc xoăn mặt mũi đầy xúc động, buông máy sấy tóc, nhìn ngó mặt Lục Tinh. “Ngươi trông không giống 25 tuổi đấy.” “Thì do ta biết dưỡng đó thôi, con ta đã mấy tuổi rồi ấy chứ.” Lục Tinh thản nhiên xoa tóc. Hắn thích nhất trêu đùa mấy kẻ ngốc nghếch. Lục Tinh mặt mày thâm trầm nói: “Nhà ta ở nông thôn, 18 tuổi ta đính hôn, 20 tuổi đã có con gái, bây giờ con gái ta sắp đi học tiểu học rồi.” Cằm của tóc xoăn thiếu điều rớt ra ngoài. Cái gì??? Con gái đã sắp đi học tiểu học rồi?! Tóc xoăn đầu đầy chấm hỏi, nhìn ra vấn đề. “Không đúng, vừa rồi ta nghe mọi người tự giới thiệu, như kiểu học tỷ học đệ mà?” “À, cái đó à.” Lục Tinh vẫn thản nhiên chém gió, “ta đáng lẽ 22 tuổi có thể tốt nghiệp, đáng tiếc là chưa đủ tín chỉ, nên học lại mấy năm.” “Vì sao 3 năm liền vẫn chưa học đủ tín chỉ vậy?” Tóc xoăn nghi hoặc. Lục Tinh có chút buồn bã nói. “Năm 22 tuổi cha ta c·h·ế·t, ta phải về quê chịu tang, năm 23 tuổi mẹ ta c·h·ế·t, ta cũng phải về chịu tang, năm 24 tuổi vợ ta sợ ta khắc cô ấy, liền mang con gái bỏ đi, ta năm nay 25 tuổi, muốn c·h·ế·t cũng không xong.” Ra ngoài đời, thân phận đều là tự mình bịa ra thôi. Lục Tinh đứng trước gương chỉnh trang lại bản thân, hồi lâu không thấy ai trả lời, quay đầu nhìn lại. Tóc xoăn đang hít hà, đồng cảm nhìn hắn: “Ngươi thật sự quá giỏi, nếu ta là ngươi, ta đã tuyệt vọng mất rồi.” Lục Tinh cười. Quả nhiên là sinh viên, ngốc nghếch đến đáng yêu. “Cả đời đều do số mệnh, chẳng do ai, trăm năm thoáng cái đã hết, sống thế nào thì vẫn phải sống thôi.” Tóc xoăn ngây người lắng nghe, thật lâu sau hắn hỏi. “Ngươi tên gì?” “Lục Tinh.” “A a, ta nhớ rồi!” Lục Tinh nhìn bộ dạng phấn khởi của tóc xoăn, không nhịn được cười: “Vậy còn ngươi, tên gì?” Tóc xoăn ngập ngừng không chịu nói. Lục Tinh chờ một lúc rồi hỏi. “Sao vậy?” “Không muốn cho ta biết à?” Tóc xoăn khó chịu nói: “Không phải, là, là tên của ta…” Lục Tinh quay người nói: “Không nói thì thôi.” “Ấy da, ta tên Phú Quý!” Ơ? Lục Tinh sững người một chút. Phú Quý dò xét trong ánh mắt Lục Tinh xem có ý chế giễu hay không, kết quả chỉ thấy sự ngưỡng mộ. Lục Tinh cảm khái nói: “Nghe là thấy có tiền rồi, giá như ta mà tên là Lục Chiêu Tài thì tốt.” Phụt! Phú Quý bật cười. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một người xa lạ chưa từng chê tên hắn như c·h·ó. Đặc biệt là cảm thấy đặc biệt tốt. “Cái đó…” Khi Lục Tinh định đi, Phú Quý ngượng ngùng hỏi. “Ngươi có thể cho ta mượn 200 đồng để mua vé xe không?” Ơ? Lục Tinh nghi hoặc quay đầu nhìn hắn. Phú Quý lúng túng chỉ điện thoại di động của mình, “vừa rồi không nghe lời ngươi, không cất đi, nên bị hết pin.” Lục Tinh hỏi: “Mua vé về trường à?” Phú Quý càng ngại hơn. “Ta muốn lấy 200 đồng đó mua vé về nhà.” “Về trường sửa điện thoại phải dùng tiền của ta, về nhà sửa thì lấy tiền của ba má ta được.” Lục Tinh cứng đờ cả người. Đại hiếu tử a! Tóc xoăn đọc cho Lục Tinh hai dãy số điện thoại. “Đây là số điện thoại của cha ta, ba má ta, ta về nhà sẽ dùng số điện thoại của bọn họ liên lạc với ngươi, đảm bảo hoàn trả ngay cả gốc lẫn lãi luôn!” Nghe có chút lợi tức, Lục Tinh trong nháy mắt thay đổi chủ ý. Hắn lấy 200 đồng trong ví ra, “coi như ngươi may mắn, ta mang theo tiền mặt.” Với tên sinh viên ngốc nghếch này, Lục Tinh không tin là kẻ l·ừ·a đ·ả·o. Làm xong tất cả, khi Phú Quý muốn ra khỏi phòng thay đồ, tò mò hỏi. “Huynh đệ, hai cô nữ sinh kia ai là đối tượng của ngươi vậy?” Lục Tinh dang tay ra, “chẳng lẽ không thể đều là sao?” “Trâu bò!” Phú Quý giơ ngón tay cái, không chịu thua: “Rất giống phong cách của ta.” Ơ? Lục Tinh hứng thú nhìn Phú Quý: “Ngươi có nhiều kinh nghiệm lắm à?” “Khà, đương nhiên rồi!” Phú Quý đầy khí thế ưỡn n·g·ự·c. “Ta từ mẫu giáo đã bắt đầu yêu đương rồi, đến giờ ta đã yêu 50, không, 100 người rồi!” Lục Tinh cười một tiếng. A ~~~Xem ra đây là con chim non trong veo rồi…… Phòng thay đồ nữ. Tiếng máy sấy tóc kêu vù vù. Ngụy Thanh Ngư thản nhiên sấy tóc, con ngươi sâu thẳm, trong đầu không ngừng hiện lại hình ảnh vừa nãy. Vừa nãy dáng vẻ Lục Tinh chắn trước mặt cô, thật sự là… Quá đáng tin. Liễu Khanh Khanh ngồi trên ghế, hai tay chống phía sau lưng, hai chân trắng nõn đưa tới đưa lui, đầu ngón chân vẽ nên những đường cong trên không trung. Ánh mắt nàng như có điều suy nghĩ đánh giá tấm lưng thon gầy của Ngụy Thanh Ngư. Một lát sau. “Thanh Ngư…” “Học tỷ…” Hai người đồng thời lên tiếng. “Cậu nói trước đi.” “Cậu nói trước đi.” Liễu Khanh Khanh và Ngụy Thanh Ngư nhìn nhau qua gương, cùng nhau im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận