Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 21: Hắn thật đáng chết a!

"Chương 21: Hắn thật đáng c·h·ế·t a!"
"Ai, ta quả nhiên là một thần bài chuyên nghiệp!"
Lục Tinh vuốt ve bộ âu phục vừa người trên người, vui vẻ bước ra cổng trường.
Chi tiết quyết định thành bại, việc đạt đến thành công đều phải có định hướng.
Khi đối diện với các khách hàng khác nhau, cách ăn mặc đương nhiên cần phải chú ý một chút.
Ra khỏi cổng trường.
Dưới bóng cây cách đó không xa, một chiếc xe Alpha màu trắng đang dừng.
Thấy Lục Tinh đi ra, tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe cho hắn.
"Lục tiên sinh."
"Chào buổi tối, chú Trần."
Lục Tinh chào hỏi, rồi ngồi vào ghế sau, lấy từ trong túi ra một hộp keo xịt tóc.
Tuy đã mặc âu phục, nhưng một vài sợi tóc rối trên trán vẫn chưa đủ chỉn chu.
Lục Tinh lấy một chút keo xịt tóc ra tay, vuốt toàn bộ số tóc rối trên trán ra phía sau, để lộ trán.
Chú Trần nhìn Lục Tinh qua gương chiếu hậu, ánh mắt thoáng qua sự k·h·i·n·h t·h·ư·ờ·n·g.
Đi làm "trai bao", còn trưng diện làm dáng?
Nhưng Lục Tinh hiện giờ đang được sủng ái, hắn biết làm gì khác đây?
"Lục tiên sinh, chúng ta vẫn đến trường mẫu giáo đón Niếp Niếp trước, rồi sau đó về biệt thự nhé?"
Lục Tinh gật đầu.
Thực ra, hắn không gật đầu cũng vậy, hắn vốn không có quyền quyết định bất cứ điều gì của khách hàng.
"Lát nữa ghé vào tiệm bánh kem một chút, bọn họ mới ra kẹo hồ lô, lần trước Niếp Niếp có nói muốn ăn."
Chú Trần đạp chân ga, lướt nhanh qua tiệm bánh kem.
"Phu nhân đã nói, không được cho Niếp Niếp ăn đồ ăn bên ngoài, vừa bẩn vừa không an toàn."
Lục Tinh nhìn chính mình trong gương, nhếch mép cười.
"Được, vậy lát nữa ta sẽ nói lại với Niếp Niếp về chú Trần, Niếp Niếp sẽ hiểu chú."
Két — — Chú Trần đột ngột đạp phanh, chiếc xe để lại một vệt dài trên mặt đất.
Răng của hắn nghiến vào nhau ken két!
Con nít ba bốn tuổi thì hiểu được cái quái gì chứ!
Lục Tinh bình tĩnh bắt chéo chân, vén tay áo vest lên, xuyên qua gương chiếu hậu đối diện với chú Trần, bình thản nói:
"Quay đầu."
Một cảm giác áp bức chợt ập đến!
Chú Trần nghiến răng, ngoan ngoãn quay xe về cái tiệm bánh kem kia.
Lục Tinh hài lòng cầm theo ba phần kẹo hồ lô mới lên xe, một phần trong số đó đặt ở ghế phụ.
Chú Trần khó chịu nhìn Lục Tinh: "Cậu làm gì vậy?!"
Hắn thật sự không hiểu.
Vì sao Niếp Niếp lại thích cái loại tiểu bạch kiểm này!
Vì sao phu nhân lại không nhìn thấu bộ mặt thật của cái tên mặt trắng này!
Lục Tinh nhíu mày, vừa cười vừa nói.
"Chú không phải có một cô con gái sao? Lát tan làm chú có thể mang cái này về cho nó ăn, ngon lắm."
Chú Trần khựng lại, nhìn qua phần kẹo hồ lô đóng gói tinh xảo trên ghế phụ.
Xe khởi động trở lại, không khí lại trở nên vi diệu.
Chú Trần liên tục nhìn Lục Tinh ở ghế sau qua gương chiếu hậu.
Lục Tinh vẫn dán mắt vào quyển sách trên tay: "Chú Trần, chú có biết trong cuộc sống thực tại cách nào dễ c·h·ế·t nhất không?"
Chú Trần vô thức lắc đầu.
Lục Tinh ngẩng đầu lên.
"Tai nạn xe cộ."
Tê!
Chú Trần lập tức tỉnh cả người, không dám nhìn vào gương chiếu hậu nữa, ngoan ngoãn lái xe.
Lục Tinh tiếp lời: "Chú Trần, chúng ta đều giống nhau."
"Chú bán kỹ năng lái xe của mình để k·i·ế·m tiền, ta bán giá trị cảm xúc của ta để k·i·ế·m tiền."
"Chúng ta nên trở thành bạn bè."
Chú Trần vô cùng bực bội.
Hắn muốn mắng mình là một lão già trong sạch, không hề giống Lục Tinh "trai bao" này.
Nhưng nhìn thấy kẹo hồ lô trên ghế phụ, hắn lại không nỡ mắng!
"Cái này sao có thể giống nhau được...Cậu còn trẻ mà không lo học hành, lại học người ta 'thấy người sang bắt quàng làm họ'."
Lục Tinh tỏ vẻ tự giễu cười một tiếng.
"Ta từ nhỏ đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, nghèo đến mức phải nhặt đồ ăn trong t·h·ù·n·g rác, ai cho ta cơ hội học hành tử tế đâu?"
Gia cảnh bi thảm là một điểm yếu, nhưng trong hành trình "liếm cẩu" chuyên nghiệp này.
Đó chính là tuyệt chiêu!
A!
Chú Trần mở to mắt, không thể tin được, cắn răng.
Lục Tinh là... trẻ mồ côi sao?
Trong phút chốc, một làn sóng áy náy dâng lên, chú Trần cả người không còn dễ chịu nữa.
Ta thật đáng c·h·ế·t a!
Lục Tinh nhìn ánh mắt đầy vẻ áy náy của chú Trần, trong lòng bật cười.
Tối nay chú Trần xuống lầu, chắc chắn không đi cầu thang bộ, mà cũng không đi thang máy, sự áy náy sẽ khiến chú ta rơi tự do ngay tức khắc.
"Thật, thật x·i·n l·ỗ·i nha." Chú Trần đã lớn tuổi mà vẫn phải gượng gạo x·i·n l·ỗ·i: "Tôi không biết chuyện này, trước kia tôi, trước kia tôi đối xử với cậu quá đáng, tôi, tôi xin lỗi, cậu đừng buồn. . ."
Lục Tinh thờ ơ nhìn quyển sách nhỏ trên tay, giọng điệu có chút tủi thân nói ra.
"Không sao, tôi không có ba, nhìn thấy chú tôi luôn nghĩ nếu ba tôi giống như chú thì tốt, cho nên trước đó tôi mới nói nhiều như vậy, tôi cũng xin lỗi chú, có vẻ tôi đã làm phiền đến chú. . ."
【Ôn Linh Tú, nữ, 31 tuổi, nghề nghiệp không rõ, l·y d·ị có con nhỏ, dịu dàng nhu mì, t·h·i·ê·n phú dị bẩm】 Oanh!
Một tràng lời nói của Lục Tinh trực tiếp khiến phòng tuyến của chú Trần sụp đổ.
Bản thân hắn cũng là một người cha, những lời này thật sự là một thứ vũ khí có sức s·á·t t·h·ư·ơ·n·g ngang tầm đ·ạ·n h·ạ·t n·h·â·n!
Chú Trần trong phút chốc chân tay luống cuống.
Hắn thật đáng c·h·ế·t a!
Sao trước đó mình lại đối xử không tốt với Lục Tinh như thế! Tại sao lại ngấm ngầm và công khai chế giễu Lục Tinh!
Xe đến trước cổng trường.
Lục Tinh xuống xe, cười nhạt với chú Trần, khóe mắt có chút ửng đỏ.
"Không sao đâu chú Trần, trước đây chú cũng không biết, cháu không muốn chú không vui."
Bỏ lại một câu nói, Lục Tinh đi về phía cổng trường.
Hoàn toàn không quan tâm trong lòng chú Trần đang dâng lên sóng to gió lớn!
. . .
"Niếp Niếp bé bỏng!"
Lục Tinh bước tới cổng trường, thấy cô giáo đang nắm tay một tiểu oa nhi xinh xắn như ngọc.
Niếp Niếp mặc một chiếc váy công chúa trắng hồng, tóc được thắt thành hai bím nhỏ, khuôn mặt bầu bĩnh trông chỉ muốn nựng ngay lập tức.
Thật đáng yêu!
Niếp Niếp thấy Lục Tinh thì hai mắt sáng ngời.
"Cô giáo! Ba ba đến đón con rồi!"
Nói rồi liền nhanh chân chạy về phía Lục Tinh.
"Ba ba!"
Lục Tinh bế Niếp Niếp lên, sờ sờ mặt cô bé, cười hỏi:
"Hôm nay ở trường Niếp Niếp có vui không?"
"Vui lắm ạ! Nhớ ba ba!" Niếp Niếp "bẹp" một tiếng hôn vào má Lục Tinh.
Lục Tinh ôm lấy Niếp Niếp, nhìn về phía cô giáo.
"Tạm biệt cô giáo."
Cô giáo nhìn mặt Lục Tinh ngẩn ngơ một lúc.
Cho dù đã nhìn thấy Lục Tinh bao nhiêu lần, cô vẫn cảm thấy hắn thật sự rất đẹp.
"Tạm biệt, Lục tiên sinh, tạm biệt, Niếp Niếp!"
Lục Tinh ôm Niếp Niếp đi về phía xe.
Cô giáo nhìn bóng lưng hai cha con, không khỏi cảm thán nói.
"Sao mình không thể tìm được người đàn ông tốt như vậy nhỉ?"
Vừa đẹp trai, vóc dáng chuẩn, lại còn yêu con.
Thật tuyệt!
. . .
"Tùng tùng tùng!"
"(⊙ 0⊙)! Kẹo hồ lô! Ba ba tốt nhất rồi!"
Niếp Niếp ôm lấy kẹo hồ lô không buông tay, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết lấm lem bẩn.
Lục Tinh rút khăn giấy, cẩn thận lau miệng cho cô bé.
"Ngon không?"
"Ngon ạ! Thích ba ba! ! !"
Niếp Niếp miệng thì ngọt ngào, vui vẻ vung tay múa chân, hô to "ba ba vạn tuế!"
Chú Trần nhìn thấy cảnh hai cha con hòa hợp, không tự chủ mà cong lên khóe miệng.
Tuy trước đây hắn không thích Lục Tinh, nhưng Lục Tinh đối với Niếp Niếp thì thật sự tốt không còn gì để nói.
Khoan đã.
Chú Trần bỗng dưng dừng lại.
Lục Tinh đối xử với Niếp Niếp tốt như vậy, có phải là do hắn khi còn bé sống không được tốt, nên muốn cho những đứa trẻ khác có một cuộc sống tốt hơn không?
Ôi không!
Hốc mắt chú Trần đỏ lên, hắn thật đáng c·h·ế·t a!
. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận