Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 87: có thể ngươi hết lần này tới lần khác tối không chịu thua kém

Chương 87: Có thể ngươi hết lần này đến lần khác tối không chịu thua kém Vai diễn đao mã? Lục Tinh hơi kinh ngạc nhìn lướt qua mặt Trì Việt Sam. Khi nhận được đơn của Trì Việt Sam, hắn còn cố ý tìm hiểu thêm một chút kiến thức về hí khúc. Thật không nói đi, có một vài đoạn hát hí khúc còn có cảm giác tiết tấu hơn cả rap, đặc biệt thú vị. Nhưng Lục Tinh cũng biết, học hát hí khúc rất khổ sở. Học vai diễn đao mã và vai đào võ chính là khổ trong những cái khổ. Chỉ cần là người từ trường hí kịch ra, mà không bị gãy xương chỗ này, vết thương ở eo chỗ kia thì cũng coi như không có gì đáng nói. Dù vậy, những người có thể kiên trì đến cuối cùng cũng rất ít. Trì Việt Sam trước mặt người xem luôn đi theo hình tượng áo xanh, đoan trang thanh lãnh. Không ngờ, Trì Việt Sam vẻ ngoài mềm yếu như thế mà lại có thể chịu khổ được đến vậy. Lục Tinh chậm rãi giơ ngón tay cái lên. Ngay lúc Trì Việt Sam chớp mắt mấy cái, tràn đầy mong đợi chờ đợi Lục Tinh khen ngợi, Lục Tinh đột nhiên nói ra: “Ngưu bức!!!” Trì Việt Sam:...... Ngươi ngươi ngươi! Ai cho phép ngươi nói hai chữ ngưu bức! A a a a! Không khí tốt như vậy, tốt như vậy, ngươi lại nói ra hai chữ này! Mặt nạ thanh lãnh của Trì Việt Sam trực tiếp vỡ tan, muốn mắng Lục Tinh lại không nỡ mắng, cuối cùng cũng chỉ nói một câu: “Ngươi người này nói chuyện thực sự là......” Lục Tinh nhíu mày, vừa cười vừa nói. “Ngươi không thích nghe à, ngươi không thích nghe vậy ta liền không nói.” “Ấy đừng......Tê.” Trì Việt Sam siết chặt cổ tay Lục Tinh, phần eo trong nháy mắt truyền đến từng trận đau nhức. Trước kia vô số đêm nàng đều bị vết thương ở eo tra tấn đến rơi nước mắt. Nhưng hiện tại, Trì Việt Sam đột nhiên cảm thấy nàng rất biết ơn cơn đau lưng này của mình. Nếu không, có lẽ nàng cũng không có cơ hội gặp được Lục Tinh. Chẳng lẽ đây chính là họa hề phúc chỗ dựa, phúc hề họa chỗ nằm sao? Trì Việt Sam hiểu rồi! “Ngươi chậm một chút thôi.” Lục Tinh vội vàng đỡ Trì Việt Sam, hắn không ngờ vết thương ở eo của Trì Việt Sam nghiêm trọng đến vậy? Lúc nãy hắn còn tưởng Trì Việt Sam đang nói quá... Ai, hắn quá cứng nhắc rồi, phải tự nhắc nhở bản thân một chút. Nếu không sau này khi chăm sóc khách, có thể cũng sẽ gặp vấn đề tương tự. Một người luôn luôn biết cách tiến bộ trong công việc, mới không bị dòng chảy thời đại bỏ lại, mới có thể đi theo con thuyền lớn của thời đại mà vượt sóng! Ừ! Bùng cháy lên rồi! Mặc kệ là gì cứ bùng cháy trước đã! Lưng Trì Việt Sam đau nhức lợi hại, nhân cơ hội này, nàng nhẹ nhàng tựa vào vai Lục Tinh, nàng không dám quá phận. Cảm nhận được cánh tay Lục Tinh đang hư hư ôm mình, Trì Việt Sam trong lòng bật cười. Lục Tinh so với nàng nghĩ còn ngây thơ hơn, ngay cả đụng vào nàng cũng không dám chạm mạnh. Nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ không giữ mặt mũi đâu. Trì Việt Sam cố nén cơn đau lưng, một tay kéo tay Lục Tinh đang đỡ hư hờ, đem tay hắn đặt chắc chắn lên hông mình. Lục Tinh kinh ngạc. Trì Việt Sam tựa vào ngực hắn, ánh mắt lúng liếng ngước lên, khẽ cười nói: “Ta bảo ngươi đỡ mà.” Lục Tinh dời mắt đi. Thuật nghiệp hữu chuyên công, hắn thừa nhận Trì Việt Sam trong lĩnh vực nghệ thuật thật sự rất có thực lực! “Sư phụ của ngươi lúc trước dạy ngươi hát hí khúc, chắc không ngờ ngươi lại dùng nó ở chỗ này.” Lý tưởng của Trì Việt Sam: trên sân khấu hăng hái, hát đến tận hứng. Thực tế Trì Việt Sam: ánh mắt đưa tình dành hết cho Lục Tinh. Trì Việt Sam cắn răng chịu đựng cơn đau lưng, cố gắng lộ ra một nụ cười vô cùng đau đớn. Nàng đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng chọc chọc vào vai Lục Tinh, âm cuối kéo lên. “Vậy ngươi cảm thấy có hiệu quả không?” Lục Tinh trầm mặc một lát, đưa tay giữ lấy bàn tay không an phận của Trì Việt Sam: “Không có tác dụng.” Được thôi. Trì Việt Sam thở dài, trái tim của Lục Tinh người này còn cao hơn nàng tưởng tượng. Dựa theo điều kiện của nàng, bất kể gặp được người có phòng bị đến đâu, nàng đều có thể tùy tiện giải quyết. Cho dù là người lạnh lùng đến mấy, nàng cũng chỉ cần nhảy lên một chút là vẫn có thể nhẹ nhàng nắm bắt được. Thế nhưng Lục Tinh thì không được. Từ khi đứng trước mặt Lục Tinh, trái tim nàng rung động thì mọi chuyện đã xong đời. Huống chi. Lục Tinh còn khó giải quyết hơn bất kỳ người nào nàng từng gặp, hắn không phải là người có tâm tường cao, hắn là vùng biển rộng lớn tĩnh lặng. Ném một hòn đá xuống, đá chìm đáy biển, ngay cả một chút gợn sóng cũng không có. Trì Việt Sam thở dài, đột nhiên có chút khó chịu. Nàng không thể hiểu rõ Lục Tinh, lại bị Lục Tinh làm cho bất lực. Giả vờ yếu đuối trước mặt Lục Tinh, hắn lại không để nàng dắt mũi. Cho Lục Tinh kiếm tiền ngay thẳng, hắn lại không giữ chân khách hàng. Cố gắng gửi tin nhắn cho hắn, hắn lại làm như không thấy. Trì Việt Sam thật không biết làm thế nào bây giờ. Có lẽ, thử thẳng thắn là một biện pháp không tồi? “Ta có thể tâm sự với ngươi được không?” Lục Tinh nhẹ gật đầu. “Ngươi nói đi.” Mẹ nó! Rốt cuộc là vì cái gì! Vì cái gì thông tin của hắn lại bị sai sót! Quá kinh tởm! Nghề nghiệp cẩn trọng cả đời của hắn, vậy mà lại mắc phải sai lầm lớn như vậy! Thật kinh tởm! Trì Việt Sam nhẹ nhàng tựa vào ngực Lục Tinh, từ từ nói. “Năm chín tuổi ta đã bị đưa vào trường hí kịch, lúc đó trời còn chưa sáng, ta đã phải đi luyện công, còn nhỏ như vậy, giống như sợi mì mà bị tra tấn đến không ra hình người.” “Trước đây cùng ta ở trường hí kịch có bảy người bạn, năm đầu tiên thì đi ba người, năm thứ hai lại đi ba người, ở trường hí kịch nhiều năm như vậy, người bên cạnh cứ đến rồi đi, dường như chỉ có ta là kiên trì đến cuối cùng.” “Sau khi các nàng bỏ cuộc, cũng cười nhạo ta, nói ta đi một con đường không có tương lai, kinh kịch sắp biến mất, sự kiên trì của ta không có bất kỳ ý nghĩa gì.” “Nhưng ta thích mà, ta thích hát hí khúc.” “Lời hát rất hay, rất nhiều ý nghĩa, các nàng nói ta yếu, nói ta nhát gan, nhưng ta lại muốn học vai diễn đao mã khổ nhất, ta muốn cắn răng kiên trì đến cùng.” “Ta sắp thành công rồi, nhưng ta ngã xuống, eo cũng bị rách, ta rốt cuộc không có cách nào trở thành vai diễn đao mã, về sau đi tìm hiểu nguyên nhân sự cố, thì là đạo cụ của ta...Bị động vào.” Trong mắt Lục Tinh thoáng qua sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Trường học chính là một xã hội thu nhỏ. Luôn có một số người bị xa lánh, bị kỳ thị vì lý do này, lý do khác. Có đôi khi, quá nỗ lực, cũng sẽ bị nói những lời mỉa mai. Chỉ là Lục Tinh không ngờ. Có kẻ động tay vào đạo cụ, việc này có thể xem như là bắt nạt rồi nhỉ? Chẳng trách trường hí kịch kia không hề có thông tin Trì Việt Sam học qua vai diễn đao mã. Nếu không. Khi hỏi đến nguyên nhân chuyển nghề, cũng khó mà giải thích. Dù sao. So với bảo vệ học sinh, trường hí kịch càng muốn sóng yên biển lặng hơn. Lục Tinh thở dài. “Không sao, bọn họ xem thường ngươi, có thể ngươi hết lần này đến lần khác tối không chịu thua kém.” “Đừng khóc, người ta một lát nữa lại muốn mắng ta là tra nam mất.” Khóe mắt Trì Việt Sam ướt át, nghe Lục Tinh nói liền bật cười. Nàng bất an siết chặt cánh tay Lục Tinh, khác hẳn với vẻ diễn trò lúc trước. “Cho nên......” “Hôm đó trong mưa ta thấy được ngươi, ánh mắt của ngươi quá an tĩnh và trong trẻo, ta, ta muốn xem xem liệu trong lòng ngươi cũng như vậy không, ta cũng muốn xem ngươi có thể kiên trì hay không, giống như......ta vậy.” Trì Việt Sam cúi thấp mắt, giọng khàn đi. “Xin lỗi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận