Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 25: Bất lợi cho đoàn kết lời nói, không cần nói

Chương 25: Lời nói bất lợi cho đoàn kết, không cần nói
Trước khi màn vu hãm này bắt đầu, Vương An Tường đã sớm dự liệu được sẽ phát sinh biến cố. Dựa theo từng loại tình huống, hắn đều dạy Hồ Chung Chung cách đối đáp. Nhưng tình huống hiện tại lại là... Đại sự không ổn! Trong đầu Hồ Chung Chung chỉ thoáng hiện một câu thoại lớn — Nhanh đi thỉnh Như Lai Phật Tổ! Nhìn Ngụy Thanh Ngư đứng lên, cả người Hồ Chung Chung trực tiếp đạo tâm tan vỡ. "Cái, cái gì?" Hắn vắt óc cũng không nghĩ ra, lại là Ngụy Thanh Ngư sẽ ra làm chứng cho Lục Tinh? !
Ngụy Thanh Ngư mang vẻ chán ghét trên khuôn mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hồ Chung Chung với vẻ mặt mất kiểm soát, từng chữ từng câu nói: "Từ lúc Lục Tinh ra khỏi cổng trường, ta và hắn đã ở cùng nhau, cho đến khi về lại trường học." "Ta nói đã đủ rõ ràng chưa?"
Cả lớp chìm vào im lặng, không ai dám thở mạnh. Ngay cả Lý ma đầu cũng ngẩn người, không ngờ Ngụy Thanh Ngư lại ra mặt giúp Lục Tinh nói chuyện? Khuôn mặt kiêu ngạo của Hồ Chung Chung bị lời nói của Ngụy Thanh Ngư đánh nát tan. Hắn không thể tin được rằng, Cao Lãnh chi hoa cao không thể chạm trong cảm nhận của mọi người lại ở cùng Lục Tinh cả một buổi trưa? ! Hồ Chung Chung ngơ ngác tại chỗ, những tình tiết phim truyền hình anh hùng cứu mỹ nhân lấy thân báo đáp cứ tua đi tua lại trong đại não! Bọn họ ở bên ngoài đã nói những gì? Bọn họ ở bên ngoài đã nắm tay nhau sao? Bọn họ ở bên ngoài đã trao nhau nụ hôn? Lẽ nào Lục Tinh ỷ vào ơn cứu mạng mà bắt ép Ngụy Thanh Ngư phải làm bạn gái mình? ! Vừa nghĩ đến cảnh Lục Tinh mặt mày tươi cười hôn lên đôi môi mềm mại của Ngụy Thanh Ngư, lòng Hồ Chung Chung như bị một bàn tay lớn khuấy đảo thành một đống bùn nhão!
Lý ma đầu nhìn Lục Tinh bình thản như không, lại nhìn Ngụy Thanh Ngư bình tĩnh không lay động, không khỏi rơi vào trầm tư. Đây có phải là yêu sớm không? Ngay trước mặt cô giáo chủ nhiệm, cô học trò nói đi dạo phố cùng bạn học nam, chẳng lẽ cô phải can thiệp một chút?
Không đúng! Từ mấu chốt "ơn cứu mạng" trong nháy mắt giúp đại não Hồ Chung Chung hoạt động trở lại! Làm ủy viên học tập đâu thể là người tầm thường, đầu óc Hồ Chung Chung vẫn có chút khôn vặt. Hắn lập tức nắm lấy điểm mấu chốt, có chút khó khăn nói: "Thanh Ngư, nhưng hôm qua Lục đồng học mới cứu ngươi, lời của ngươi nói..." Ý vẫn chưa hết nhưng đã đủ rõ ràng. Ý tứ chính là, Ngụy Thanh Ngư có thể vì hôm qua Lục Tinh cứu mình mà nói dối bao che cho Lục Tinh!
"Đúng vậy..."
"Thú học ủy đầu óc cũng thật thông minh."
"Nhưng Ngụy giáo hoa sẽ không dễ dàng nói dối chứ?"
"Nhỡ như người bao che là ân nhân của cô ấy thì sao? Hôm qua mọi người cũng thấy, nếu không có Lục Tinh cho ăn socola, cô ấy té xỉu thì chắc chắn mất mặt."
"Có lý có cứ, đáng tin."
Các bạn học bắt đầu xôn xao bàn tán, chợt thấy lời học ủy nói cũng có đạo lý. Câu nói ấy như thế nào nhỉ? Có người bị cả thế giới mắng, nhưng chỉ cần người đó đối tốt với bạn, bạn sẽ chẳng thể nào nói người đó nửa lời không tốt, không thì quá vô lương tâm! Nếu Lục Tinh là kẻ trộm thật, nhưng lại cứu được Ngụy Thanh Ngư, thì việc Ngụy Thanh Ngư bao che cũng có thể thông cảm được.
Lục Tinh ngẩng đầu có chút buồn cười. Đầu óc của tên học ủy này vẫn nhanh nhẹn thật, nhưng sao không dùng nó vào việc chính đáng mà cứ thích mấy trò tranh giành tình nhân này làm gì. Thật chán.
Hồ Chung Chung càng đắc ý với đầu óc xoay chuyển nhanh nhạy của mình, giờ nhân chứng Ngụy Thanh Ngư đã biến mất, vậy thì ai sẽ chứng minh Lục Tinh đã đi đâu?
"Ngươi điếc hay sao? Ta nói ta có thể làm chứng mà ngươi không nghe được hả? ! Cứ đứng đấy gật gù đắc ý như bọn lưu manh vậy!"
Một giọng mắng thanh tú trực tiếp thu hút sự chú ý của mọi người. Nhìn lại thì, một cái đầu nhỏ màu vàng phá lệ làm người khác chú ý! Hạ Dạ Sương nóng nảy đẩy bàn đứng lên, không nhịn được liếc Hồ Chung Chung. Vốn dĩ nàng đã không thích sự chú ý của mọi người đặt lên người Ngụy Thanh Ngư mà không phải mình. Rõ ràng là vừa rồi nàng và Ngụy Thanh Ngư đồng thời nói, dựa vào cái gì mà lại hỏi Ngụy Thanh Ngư trước? ! Nghĩ đến đây, sắc mặt Hạ Dạ Sương càng kém đi.
"Ta nói ta làm chứng cho Lục Tinh, ta đã đi cùng họ, lỗ tai ngươi bị nhét toàn phân sao? Nghe không rõ sao? !"
CMN! Sức công kích thật mạnh mẽ! Cả lớp đều ngẩn người, Lý ma đầu cũng không ngờ Hạ Dạ Sương lại có thể nói chuyện mạnh mẽ như vậy! Còn Hồ Chung Chung là người bị công kích, trực tiếp bị mắng choáng váng. Hắn há hốc mồm muốn phản bác nhưng lại nhớ đến chiến tích giáo bá của Hạ Dạ Sương, nhất thời sợ hãi.
Thấy hắn im lặng, Hạ Dạ Sương bực bội vỗ bàn, kết luận: "Ta làm chứng cho Lục Tinh, hắn không có vấn đề gì." Đụng vào Hạ Dạ Sương chẳng khác nào đụng vào tấm sắt!
Hồ Chung Chung hoàn toàn sợ hãi, sau đó nghĩ cách rút lui: "Ừ ừ tốt, vậy ta hỏi người khác vậy."
Vẫn còn muốn tiếp tục vở kịch ngu ngốc này? ! Hạ Dạ Sương bực hết cả mình, lông mày tinh xảo nhíu lại, há miệng ra là mắng, thò đầu ra là có chuyện. "Ta nói Hồ đại học ủy đầu óc ngươi bị tàn à, không bảo đảm được tiền của mình còn muốn để cả lớp ở đây tốn thời gian lau mông cho ngươi sao? Mặt ngươi to vậy hả? Mỗi một người trong lớp ngươi đều làm mất của người ta mười phút đồng hồ, một tấc thời gian một tấc vàng ngươi lấy đâu ra tiền mà còn!"
Trâu. Lục Tinh nghe mà ngây người. Đây thật sự là trâu! Phát ra một tràng dài như vậy mà không cần một hơi còn cực kỳ có nhịp điệu! Lục Tinh không khỏi cảm thán. "Nếu Hạ Dạ Sương mà đi làm Rapper, địa vị Rapper nữ số một trong nước lại phải lui xuống một bậc mất..."
Lý Đại Xuân nghe, ngơ ngác nói ra: "Không thể làm Rapper đâu, Hạ Dạ Sương học xong hết cấp ba rồi, bằng cấp cao quá."
Lục Tinh bật cười. "Mấy cái này các ngươi cũng không bỏ qua."
Thấy Hồ Chung Chung không còn gì để nói, Lý ma đầu đành phải cẩn thận đứng ra dọn dẹp bãi chiến trường. "Được rồi được rồi, Chung Chung à, chuyện mất tiền em cứ nhớ kỹ nhé." "Hiện tại rất nhiều bạn trong lớp đều bị mất tiền, không thể nói nhất định là do người trong lớp mình gây ra."
Hồ Chung Chung bị nói đến đỏ bừng mặt, vội vàng gật đầu. Hắn căn bản không nghĩ tới Hạ Dạ Sương cũng sẽ ra ngoài chắn ngang một chân! Nếu không, danh hiệu kẻ trộm đã sớm bị chụp lên đầu Lục Tinh rồi! Đáng giận! Hạ Dạ Sương vừa làm loạn lên, thì còn ai dám nghi ngờ Lục Tinh nữa? ! Chẳng lẽ lại có người có đủ mặt mũi để hai cô gái xinh đẹp nhất trường bao che cho hắn sao?
Hồ Chung Chung mất mặt hết sức, định trở về chỗ của mình thì đột nhiên bị bắt lại cánh tay. Nhìn lại, Lục Tinh đang mỉm cười gật đầu với hắn: "Thầy Lý nói đúng. Học ủy à, chuyện mất tiền quả thật rất đáng lo." "Nhưng mà, những lời bất lợi cho đoàn kết thì không nên nói ra." "Nghe thấy những lời khiến người khác thất vọng, đau lòng như vậy, người ngoài còn tưởng học ủy nhìn các bạn học đều như nhìn kẻ trộm ấy."
Chỉ vài ba câu. Tất cả các bạn trong lớp đều nhìn học ủy với ánh mắt khác lạ.
Một trận truy bắt kẻ trộm đầu voi đuôi chuột cứ thế kết thúc, nhưng những gì diễn ra ở đó lại một lần nữa được đám học sinh khối Cao truyền tai nhau. Quy tắc đầu tiên của những tin đồn bát quái — càng không đáng tin càng phải hài hước! Cho nên, sau cùng Lục Tinh biết chuyện này là thông qua lời Lý Đại Xuân. "Mọi người nói... ""Ngụy Thanh Ngư và Hạ Dạ Sương đều thích cậu, sau đó hẹn nhau ra ngoài vào trưa hôm qua để đấu quyền anh, ai thắng thì cậu là của người đó."
Lục Tinh há hốc mồm kinh ngạc. "Mọi người còn nói, thấy hai người họ đánh nhau dữ quá nên cậu liền bỏ đi, trước khi đi còn đóng cửa lại."
Lục Tinh thật sự muốn chết. Trời đánh! Ta muốn báo cảnh sát! Tình hình đồn thổi thế này chẳng khác nào để hai nữ sinh đẹp nhất trường vì hắn tranh giành nhau vậy. Lục Tinh một lần nữa trở thành đại diện cho đám liếm cẩu lật mình làm ca, đồng thời được những kẻ liếm cẩu phong làm Chân Thần duy nhất để nhận tế bái!
Lý Đại Xuân tò mò hỏi. "Tinh Tinh, cậu thật trâu bò, Hạ Dạ Sương lại đi nói giúp cậu! Chắc chắn cậu giấu bí kíp tán gái độc môn rồi đúng không? Mau mau truyền thụ cho tao!"
Lục Tinh câm nín. "Tao tán gái mà không được ai, mày còn không biết sao?" Không thích hợp. Quá sai rồi. Hoàn toàn không thích hợp! Từ hôm qua, cuộc sống học đường của Lục Tinh đột nhiên đi theo chiều hướng tà đạo!
"Bây giờ cậu rảnh không?"
"Này! Đi ra ngoài với tao nói chuyện!"
Lục Tinh vừa ngước mắt lên. Bên trái đứng Ngụy Thanh Ngư, bên phải đứng Hạ Dạ Sương, cửa lớp thì có một đống những tên liếm cẩu muốn học hỏi kinh nghiệm, thi thoảng phát ra tiếng hét nho nhỏ. Quả không hổ danh, liếm cẩu giáo Chân Thần duy nhất!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận