Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 376: Nói lời giữ lời

Trong lúc chờ đợi, Lục Tinh thấy một chiếc xe tải dừng lại ở làn bên cạnh. Cửa sổ xe mở toang, người lái khoảng bốn năm mươi tuổi, miệng ngậm điếu thuốc gần tàn. Khi màn đêm buông xuống, làn khói trắng mờ ảo tan vào bóng tối. Khi phát hiện Lục Tinh nhìn mình, người lái xe tải nở một nụ cười rồi lại châm thêm một điếu nữa. Không đúng. Với nhiều năm lăn lộn trong nghề, Lục Tinh đã quá quen với các loại châu báu, ngọc thạch và đồ cổ. Cái mặt dây chuyền xanh lục trên cổ người lái xe tải kia trông như đồ giả. Nhưng Lục Tinh biết, nó là thật. Vậy thì vấn đề nảy sinh. Một người giàu có như vậy lẽ nào còn tự mình lái xe tải chở hàng sao? Lục Tinh không loại trừ khả năng nhỏ bé đó. Có lẽ đó chỉ là sở thích của người giàu thì sao?
Đèn xanh bật. Dòng xe cộ lại ồ ạt tiến lên, không ngừng như dòng sông trôi. Lục Tinh trong lòng hơi bất an, liền quay đầu sang nhìn làn xe bên Tống Quân Trúc. Một thoáng chớp mắt, hắn không nhìn rõ.
Rầm!
Một chiếc xe tải màu trắng đối diện bật đèn, lao vun vút tới như cơn lốc mà không có bất kỳ dấu hiệu nào. Chiếc xe tải phớt lờ mọi quy tắc giao thông, đâm sầm tới, mấy chiếc xe nhỏ đang chuyển làn lập tức bị hất văng! Tiếng va chạm và tiếng la hét chói tai vang vọng khắp nơi, rồi xuyên qua kính xe dội vào trong. Trong đêm tối, nó giống như một bóng ma màu trắng, tàn nhẫn tước đoạt mạng sống.
Và giờ phút này.
Đến lượt Lục Tinh. Bên trái xe hắn có một chiếc xe hơi, bên phải một chiếc xe tải. Lục Tinh đột nhiên nhìn lại phía sau, một chiếc xe bán tải màu đen đang bám sát, còn nháy đèn với hắn. Chỉ cần hắn dừng xe, chắc chắn sẽ bị kẹp trước sau. Chiếc xe bán tải phía sau kia chắc chắn sẽ đẩy xe của Lục Tinh vào chiếc xe tải trắng đang lao tới. Cố ý. Tóc gáy Lục Tinh dựng ngược.
Là ai? Chiếc xe tải trắng không cho ai cơ hội suy nghĩ, thân xe phóng đại lên trong nháy mắt, tim Lục Tinh như nhảy khỏi lồng ngực. Mẹ nó, ngày nào cũng kêu gặp may mắn, giờ không thấy may đâu toàn gặp xui xẻo. Nếu bị đâm trực diện thế này, ai cũng toi mạng. Toàn thân Lục Tinh như bùng nổ, lập tức giật lấy tay lái của Tống Quân Trúc. "Rẽ trái, rẽ trái tăng tốc, tông thẳng chiếc xe kia sẽ không sao!"
"Đừng động!"
Tống Quân Trúc gạt mạnh tay Lục Tinh ra. "Mở bên trái mà!"
Lần đầu tiên, Lục Tinh mất bình tĩnh, giọng lạc đi vì quá hốt hoảng. "Ta biết!"
Chiếc xe tải trắng đang lao đến, Tống Quân Trúc nắm chặt tay lái. Làm sao nàng không biết rẽ trái thì người bên ghế phụ sẽ trở thành bia đỡ đạn chứ? Nhưng làm sao nàng lại để Lục Tinh trở thành vật hi sinh? Chiếc xe tải trắng như một con trâu điên lao thẳng tới, Tống Quân Trúc nhìn thấy nụ cười nhạt nơi khóe môi người lái. Bỗng chốc, xung quanh như im lặng, mấy giây bị kéo dài lê thê, nàng chỉ còn nghe tiếng tim mình đập thình thịch. Xe của Tống Quân Trúc không hề giảm tốc độ mà lao thẳng vào xe tải. Cả chân ga và chân phanh đều mất linh, chuyện này có ai tin là ngẫu nhiên chứ? Đèn pha xe tải đã rọi vào mặt, Tống Quân Trúc bình tĩnh đánh lái sang phải. Xe của Tống Quân Trúc đâm nát chiếc xe tải nhỏ, chắn ngang trên đường.
Một giây sau.
Xe tải lao thẳng tới trước mắt, không có kỳ tích nào cả, đâm ầm vào cánh cửa xe bên ghế lái của Tống Quân Trúc, rồi mất kiểm soát chạy tiếp.
"Đùng!"
"Két!"
Lục Tinh cúi rạp người xuống dưới chiếc xe cứng nhắc. Hắn lập tức quay sang nhìn Tống Quân Trúc. "Túi khí đâu?"
Cửa xe lõm vào, kính vỡ tan tành, túi khí an toàn lại không bung ra. Tống Quân Trúc như con rối bị rút hết dây, đổ gục xuống ghế, mất hết sinh khí. Mái tóc xoăn dày che khuất mặt, cặp kính vỡ tan rơi xuống đùi. Lục Tinh vội đỡ Tống Quân Trúc, bỗng cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt. Trong khoảnh khắc, thế giới như bị tua chậm. Bên ngoài tiếng khóc, tiếng va chạm, tiếng ồn ào tất cả đều tan biến, trong mắt hắn chỉ còn màu đỏ tươi dính đầy tay. Thứ máu tươi đang ướt đẫm đó chính là sinh mạng Tống Quân Trúc đang không ngừng trôi đi.
Chết rồi sao?
Đại não Lục Tinh mơ màng, nỗi sợ hãi nhanh chóng ập đến trái tim, tựa như lại quay về với Lục Tinh của cái thuở 15 tuổi yếu đuối, vô dụng. "Tống Quân Trúc! Tống Quân Trúc cô đừng ngủ! Tống Quân Trúc! Con mẹ nó cô đừng có ngủ!"
"Cô còn muốn mời tôi ăn một bữa cơm nữa mà! Xe cấp cứu sắp tới rồi! Cô đừng, đừng có, đừng mà!"
Lục Tinh la hét lớn cố gắng để Tống Quân Trúc tỉnh táo. Tay hắn run run gọi 120, bỗng bị một bàn tay nhẹ nhàng kéo góc áo. "Không chết đâu."
"...Cô xuống xe đi."
Tống Quân Trúc mềm nhũn đổ trên bảng điều khiển, Lục Tinh đưa tay muốn đỡ mà lại không dám chạm vào nàng, sợ sẽ làm nàng bị thương thêm. Giọng nói của nàng nhẹ như làn khói sắp tàn của điếu thuốc kia, âm lượng nhỏ đến đáng thương. Thế là Lục Tinh cúi người xuống để nghe. Thanh âm của Tống Quân Trúc vang lên bên tai, hắn nghe thấy một câu, toàn thân đột nhiên lạnh toát. "Xuống xe đi, xe sắp cháy rồi, tôi ngửi thấy mùi xăng."
"Tôi đưa cô xuống xe."
Giọng Lục Tinh pha lẫn sự sợ hãi. Hắn sợ không phải xe sắp cháy, hắn sợ rằng Tống Quân Trúc liệu có thể cầm cự được đến lúc xe cấp cứu tới hay không. Lục Tinh chưa từng hối hận như thế vì mình không học qua những kiến thức y khoa sâu sắc, đến cả sơ cứu cũng không biết làm. Giọng Tống Quân Trúc càng lúc càng yếu, mỗi lần hô hấp đều như xé gan xé phổi, máu chảy ra không ngừng mang theo sinh lực của nàng đi mất. "Chân tôi gãy rồi, anh xuống xe trước đi, xe sắp cháy."
Chân gãy? Lục Tinh lập tức cúi xuống xem chân Tống Quân Trúc, chân bị mắc kẹt trong chỗ cửa xe bị lõm. "Tôi bảo anh xuống xe... Xuống xe đi..."
Mùi xăng ngày càng nồng nặc, giọng Tống Quân Trúc dần nhỏ lại. Cơn buồn ngủ mệt mỏi kéo đến trong đại não, mắt nàng không thể khống chế mà khép lại. Ngoài sự mệt mỏi vô tận, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến một việc. Không có cơ hội được thử nhà hàng kia, tiếc quá.
Răng rắc.
Tống Quân Trúc nghe được tiếng cửa xe mở ra, hẳn là Lục Tinh đã đi rồi. Anh ta hình như nói một câu gì đó. Nói gì nhỉ? Tống Quân Trúc không nghe rõ, cũng chẳng còn sức mà hỏi lại nữa.
Cứ thế này thôi vậy. Thực ra rất tốt. Mặc dù hệ thống điều khiển xe đã bị can thiệp, nhưng toàn bộ thân xe đã được gia cố từ trước, nên hai người mới không bị nát vụn. Cũng may hình ảnh cuối cùng của nàng trong lòng Lục Tinh là một hình ảnh đẹp đẽ.
Tống Quân Trúc mềm nhũn đổ trên bảng điều khiển, mí mắt nặng trĩu không sao mở ra nổi. Trước kia nàng đọc một bài luận văn, nói rằng người sắp chết sẽ thấy những hình ảnh sống động lướt qua trước mắt, nhưng nàng lại chẳng thấy gì. Nàng muốn tố cáo bài luận văn đó là đồ giả khoa học. Có lẽ vì nàng không còn luyến tiếc bất cứ điều gì nên những ký ức cũ cũng không còn sâu đậm. Làm gì có ai luôn thuận buồm xuôi gió chứ? Trước đây nàng từng gặp những khó khăn lớn, những trở ngại không thể vượt qua. Nàng luôn dựa vào sự chán ghét với đám người Tống gia để chống đỡ bản thân tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng bây giờ. Trong đầu nàng không có hận ý, không có chấp niệm, nàng chỉ nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tinh.
Ngày đó Lục Tinh mặc chiếc áo len đen, tay cầm micro ngồi trên chiếc ghế cao, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên đầu hắn, lông mi thật dài. Hắn hát gì ấy nhỉ?
[...Ta chưa từng có tướng tin xác định như vậy ai sẽ là của ta số mệnh][Cho đến khi em xuất hiện][Thì ra nơi đây đã từng chỉ là phông nền][Nâng đỡ cuối cùng rồi sẽ tảng sáng bình minh...]
Tống Quân Trúc cố gắng hồi tưởng, hồi ức làm thuốc tê, xoa dịu những đau đớn khủng khiếp đang hành hạ thân thể nàng. Thế giới tĩnh lặng quá. Nàng không nghe thấy tiếng của ai, trong đầu chỉ văng vẳng đoạn giai điệu đó.
Thật đáng ghét mà. Tống Quân Trúc bất giác nghĩ, ngày mai chuyện này chắc sẽ lên tin tức nhỉ? Cái người mà lúc nào cũng tỏ ra tốt bụng như Ôn Linh Tú chắc sẽ thắp cho nàng một nén nhang, còn cái tên đáng ghét Trì Việt Sam thì chắc sẽ cười lớn hả hê? Nghĩ đến đây mà trong lòng thấy bực bội quá. Nhưng mà. Tóc dài che khuất mắt Tống Quân Trúc, nàng nhỏ giọng nói.
"Nhưng đã nói rồi, sẽ không để ai làm tổn thương anh nữa mà."
Nàng trước giờ luôn giữ lời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận