Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 368: Nổi thống khổ của ngươi ta đều đau lòng muốn vì ngươi giải quyết

Chương 368: Nỗi thống khổ của ngươi ta đều đau lòng muốn vì ngươi giải quyết Sám hối? Lục Tinh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tống Giáo Thụ, luôn cảm thấy hai chữ này không hợp chút nào. Những người từng được hưởng lợi từ ngoại hình đều biết, người xung quanh sẽ dễ dàng tha thứ cho chúng ta hơn. Huống chi Tống Giáo Thụ vừa có tiền lại có thực lực, thì người xung quanh càng dễ tha thứ cho nàng hơn. Là một người có thể trực tiếp cầm đao chém người, đồng thời còn bị rối loạn thần kinh, Tống Giáo Thụ đời này không cần cúi đầu trước bất kỳ ai. Nhưng bây giờ nàng lại nói muốn sám hối. Ngươi sám hối cái gì? Ngươi có gì phải sám hối chứ? Cuộc đời của ngươi đều do chính mình giết ra một con đường máu, mọi người đều nên lấy ngươi làm gương, ngươi sám hối cái gì? Lục Tinh tiến lại gần, bàn tay trái được tay áo che khuất bắt đầu nóng nảy gõ nhẹ lên ghế gỗ dài, đồng thời trên mặt tỏ ra vẻ vô cùng thấu hiểu, muốn mở miệng nói gì đó. Nhưng Tống Giáo Thụ không cho hắn cơ hội này. Tống Quân Trúc thậm chí không nhìn lên bức chân dung và cây thánh giá vàng trên tế đàn, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Lục Tinh, kiên quyết mà nhanh chóng nói.
"Ta hướng Thượng đế sám hối."
"Ta sám hối vì không nhìn rõ tình cảm của mình, không muốn nói thích trước. Ta sám hối vì lòng tự cao tự đại không chịu cúi đầu, ta sám hối vì tình cảm luôn chậm chạp không dám thừa nhận. Ta sám hối vì vừa gặp đã yêu mà mất hết thể diện, lỡ mất cơ hội tốt. Ta sám hối vì mọi chuyện đều muốn đè đầu người khác, ngay cả tỏ tình cũng vậy. Ta sám hối vì muốn thắng mà gây tổn thương cho người khác. Ta sám hối..."
Lục Tinh bị những lời dài dằng dặc, toàn điểm chính yếu này đập vào mặt khiến đầu óc choáng váng, sau đó chỉ cảm thấy nặng trịch như núi. Ai hỏi ngươi? Ai hỏi ngươi? Chẳng ai hỏi ngươi cả!!! Câu nào cũng hướng về Thượng đế sám hối, nhưng mà ngươi thậm chí còn chẳng coi ai ra gì. Thượng đế của ngươi ở đâu? Ngươi đang sám hối với ai? Hiếm khi Lục Tinh không có hứng thú muốn nói gì, hắn muốn giữ im lặng, nhưng mà không thể, vì đây là thời gian làm việc. Giống như nhân viên thu phí trạm cao tốc, dù tâm trạng có tệ đến đâu, hận không thể nổ tung cả thế giới, nhưng khi xe chạy qua, vẫn phải cố gắng nhếch miệng, gượng gạo giữ nụ cười, vì đây là giờ làm việc. Tống Giáo Thụ dài dòng và kiên quyết nói ra những lời sám hối như vậy, nhưng hắn cảm thấy ẩn ý bên trong là -- Ta biết ta sai rồi, nhưng ta sẽ không thay đổi, nhất là chuyện thích ngươi. Đương nhiên. Đối với một người luôn cảm thấy người khác đều là đồ ngốc như Tống Giáo Thụ mà nói, có thể tỉnh ngộ như vậy cũng xem như không tệ. Lục Tinh cảm thấy nàng cũng có tiến bộ, ít nhất đã học được chút gì đó không phải tinh túy, mọi thứ đều có chỗ quanh co.
Tống Giáo Thụ nói xong cũng lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn, hắn biết tình cảnh này, mình cũng nên nói gì đó. Dù sao Tống Giáo Thụ cũng biết quá khứ của hắn, nên hắn cũng không có gì phải kiêng dè. Nếu đây là Tống Giáo Thụ chủ động muốn như vậy thì hắn đương nhiên có thể tùy ý nói, nên hắn nhẹ nhàng linh hoạt mở miệng nói.
"Ta cũng hướng Thượng đế sám hối."
Ha ha. Lần trước đến Bạch Vân Quan đối mặt với Văn Xương Đế Quân cũng không thèm nói gì, hôm nay đứng trước mặt Thượng đế còn phải viết tiểu luận. Thượng đế có cho hắn chút tiền không vậy?
"Ngươi sám hối cái gì?" Tống Quân Trúc bị lời nói đột ngột của Lục Tinh làm cho sững sờ. Không phải nàng đang nhận lỗi sao, sao còn có chuyện của Lục Tinh?
"Chỉ cần là người, thì đương nhiên sẽ không hoàn hảo mà." Lục Tinh trong lòng thản nhiên nghĩ đến ngày mai nên làm gì, trên mặt biểu lộ cũng rất nghiêm túc, chậm rãi nói.
"Ta sám hối hồi bé đã trộm dưa hấu trong ruộng, hái quả hồng của nhà hàng xóm, đạp chó hoang trong thôn, dọa bạn học bàn trên, xem trộm bài thi của lớp trưởng."
Vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe nội tâm của Lục Tinh của Tống Quân Trúc đột nhiên tan biến.
"Ta sám hối vì muốn đồng học mình ghét bị phụ huynh đánh, ta đã giả vờ là đứa trẻ hiểu chuyện, học giỏi rồi lén lút mách phụ huynh hắn trốn học đi quán net." Tống Quân Trúc khựng lại.
"Ta sám hối vì lúc đầu ta không có bất kỳ tình cảm nào với ông bà nội, ta chỉ muốn có được những ngày tháng thoải mái của những đứa trẻ bình thường nên đã cố ý tiếp cận họ." Tống Quân Trúc lập tức nghiêm mặt, dốc 100.000 phần tinh thần.
"Ta sám hối vì dỗ các bạn nhỏ trong viện ngủ, khi chúng không chịu ngủ, ta sẽ lập tức túm lấy chúng ném lên cao, mục đích là lắc chúng cho chóng buồn ngủ."
"Ta sám hối vì luôn trơ trẽn gọi bạn ta là Tiểu Vũ mang cơm cho ta ăn, dù Tiểu Vũ bị cưa cụt chân tay."
Tống Quân Trúc nghe đến đây, đã không biết mình nên khóc hay nên cười. Đây là tên ác ma à, bắt một người tàn tật đi mang cơm cho mình? Nhưng đồng thời trong lòng nàng đang kịch liệt rung động, đây là lần đầu tiên Lục Tinh nói với nàng những lời như vậy, kể những chuyện như vậy. Chẳng lẽ đây là biểu hiện cho thấy nàng đang đến gần con người thật của Lục Tinh?
"Ta sám hối ta hứa với Tiểu Vũ một trăm lần là phải tích cực điều trị, ta cũng sẽ cố gắng kiếm tiền dẫn hắn đi leo Châu Phong, dù không có chân cũng có thể đứng trên đỉnh thế giới, nhưng ta còn thiếu một vạn tiền vé máy bay." Tống Quân Trúc rơi vào trầm mặc, bắt đầu suy nghĩ xem có nên liên hệ người để mang Tiểu Vũ lên đứng trên đỉnh thế giới, như vậy Lục Tinh sẽ vui vẻ.
"Ta sám hối vì sơ ý chủ quan không để ý đến chi tiết, rõ ràng thấy lớp vỏ bọc của pin sạc của Tiểu Vũ bị nứt rồi mà khi sạc pin không có điện, còn cắm vào ổ điện ở bên cạnh lại không nhắc nhở hắn nhớ rút." Tống Quân Trúc đột nhiên sững sờ, còn đang tính có nên nhân tiện sắp xếp một cuộc kiểm tra não cho Tiểu Vũ hay không, đột nhiên nhận thấy có gì đó không bình thường.
"Ta sám hối vì ban đêm ngủ quá say, không nghe được tiếng động bên ngoài, đã không kịp thời phản ứng với tiếng kêu cứu của Tiểu Vũ." Hiện tại hắn đã không ngủ ngon giấc nữa.
"Ta sám hối vì không có đủ tiền mang Tiểu Vũ đi đứng trên núi cao, ta sám hối vì không có đủ tiền mang Tiểu Vũ đi chữa bỏng, ta sám hối vì mệt mỏi không nhận ra tâm trạng xuống dốc của Tiểu Vũ mà lại nghĩ tất cả đều là lỗi của mình, ta sám hối vì luôn chậm một bước, chỉ có thể chờ đợi đến nhà tang lễ nhận tro cốt."
Lục Tinh nhìn chằm chằm vào cây thánh giá vàng lấp lánh trên tế đàn, lẳng lặng kể những chuyện này với Thượng đế hay là gì đó, với Da Tô, hoặc là với Tống Quân Trúc.
"Ta sám hối rất nhiều chuyện, so ra thì, Tống Giáo Thụ ngươi lại là một người rất hiền lành."
Quên lãng một cách có chọn lọc chính là khi người ta cố tình quên đi những chuyện đã gây ra cú sốc lớn, dẫn đến nỗi bi thương sâu sắc trong lòng. Đây là cơ chế tự bảo vệ của não bộ, thế là Lục Tinh liền cố tình không nghĩ tới. Ánh mắt Lục Tinh từ cây thánh giá lấp lánh ánh sáng rực rỡ chuyển đi, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của Tống Giáo Thụ. Ai. Không hổ là người trúng xổ số gen. Cười cũng có khí chất cười, khóc cũng có khí chất khóc. Lục Tinh nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào ửng đỏ, đẫm lệ của Tống Giáo Thụ, mấy giọt nước mắt trượt dài trên gò má, như những ngôi sao rơi thẳng xuống. Thế là hắn bất đắc dĩ cười, lấy khăn tay lau đi những ngôi sao trong suốt kia, nhẹ nhàng an ủi.
"Đừng khóc, những chuyện đó đều đã qua rồi."
"Bây giờ ta rất hạnh phúc."
Được rồi. Mấy câu đó vừa dứt, Tống Giáo Thụ lại càng khóc dữ hơn. Lục Tinh có chút bất lực. Chẳng phải đây là điều ngươi muốn sao? Lúc đầu ngươi chủ động nói nhiều như vậy, chẳng phải là vì thấy ta quá cố chấp, cầu hôn không được, nên muốn lui một bước để giãi bày tâm sự với ta sao? Giãi bày tâm sự là gì? Ngươi nói một câu về kinh nghiệm đau khổ của ngươi, ta nói một câu về nỗi đau khổ của ta, rồi chúng ta ôm đầu khóc rống trở thành bạn tốt hoặc người yêu. Sau đó, đến ngày tình bạn hoặc tình yêu tan vỡ, chúng ta dùng những nỗi đau khổ của nhau làm đao, hung hăng đâm vào trái tim đối phương. Đây chính là giãi bày tâm sự. Lục Tinh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tống Giáo Thụ, cẩn thận và tỉ mỉ thực hiện động tác lau nước mắt trong tay. Ngươi chủ động thổ lộ hết những nỗi đau của mình, chẳng phải cũng muốn nghe nỗi đau khổ của ta sao. Chẳng phải đây chính là giãi bày tâm sự sao?
Nhưng mà Tống Giáo Thụ. Hiện tại chúng ta đang giãi bày tâm sự đó. Chiếc khăn tay nhẹ nhàng đặt ở dưới mắt, rồi nhanh chóng thấm ướt, Lục Tinh kiên nhẫn chờ Tống Giáo Thụ bình tĩnh lại. Ngươi đã nghe được rất nhiều chuyện ta chưa từng kể với ai, ngươi đã nghe được những ký ức mà thậm chí chính ta cũng chọn cách quên đi. Tại sao ngươi lại không vui vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận