Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 378: Thời gian vật tham chiếu là cái gì?

Tí tách… Tí tách… Tí tách… Bên ngoài phòng cấp cứu, đèn đỏ treo cao. Lục Tinh ngồi ở một góc tường hành lang, cúi đầu, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào hai cánh tay của mình. Vết máu khô khốc từ lòng bàn tay lan ra đến mu bàn tay rồi đến đầu ngón tay. Đây là máu của Tống Quân Trúc. Mà Tống Quân Trúc đang ở bên trong cấp cứu, sống chết chưa rõ. Tại sao lại sống chết chưa rõ? Bởi vì khi tai nạn ập đến, Tống Quân Trúc đã mạnh mẽ bẻ lái, kiên quyết hứng chịu mọi nguy hiểm thay cho nàng. Nếu không thì, người gãy chân chính là hắn, người tiến vào phòng cấp cứu chính là hắn, người sống chết chưa rõ chính là hắn. Rõ ràng hắn là người hộ tống khách. Rõ ràng quy tắc nghề nghiệp đầu tiên chính là phải bảo vệ an toàn cho khách. Nhưng cuối cùng, người bảo vệ an toàn cho hắn lại là khách. Đây tính là cái gì? Lục Tinh gục đầu thật sâu vào đầu gối, hai tay nắm chặt, nghiến răng ken két. Tống Quân Trúc. Ai bảo ngươi cứu ta? Con mẹ nó, đều bảo ngươi rẽ trái, tại sao ngươi lại không rẽ trái? Có phải ngươi cảm thấy như vậy rất vĩ đại không? Có phải ngươi cảm thấy ta sẽ đặc biệt cảm kích ngươi không? Con mẹ nó, ngươi có biết hay không ta tình nguyện mình nằm ở bên trong, tình nguyện mình bị đâm chết, ta cũng không muốn ở đây chờ đợi bác sĩ tuyên án chứ hả?! Toàn thân Lục Tinh đang run rẩy, cả người cuộn mình trong góc. Lại là như thế này... Mẹ nó, lại là như thế này! Tống Quân Trúc có phải sẽ chết không? Hắn rõ ràng đã dốc hết sức thu xếp công nhân phá cửa xe cứu Tống Quân Trúc ra. Nhưng liệu Tống Quân Trúc có thể vẫn sẽ chết không? Nếu Tống Quân Trúc thật sự chết, đó chính là vì hắn mà chết. Vì hắn mà chết. Một nhà khoa học trẻ tuổi tương lai tươi sáng, có thể cống hiến vô hạn cho toàn nhân loại, lại vì cứu một tên nói toàn lời dối trá lừa gạt tình cảm người đã chết. Nghe thật nực cười, như chỉ có kẻ ngu xuẩn mới làm ra chuyện như vậy. Ngu xuẩn, ngu xuẩn, đại ngu xuẩn! Sàn nhà sạch bóng phản chiếu dáng vẻ chật vật của Lục Tinh. Không xuyên không, không trùng sinh, không có hệ thống, không có bàn tay vàng, không có gia thế hiển hách, mẹ nó hắn thậm chí còn không có mẹ. Hắn chỉ là một cái thứ đáng chết. Tại sao muốn cứu hắn? Tại sao mẹ nó hắn lại bất tử? Tại sao hắn luôn luôn bất tử? Tại sao cái chết với các ngươi lại là giải thoát dễ dàng, mà lại muốn lưu hắn lại một mình trong thế giới hiện thực thống khổ sống tiếp, chẳng lẽ hắn là một tên xấu xa, chẳng lẽ hắn đã làm chuyện ác tày trời hay sao? Lục Tinh nhắm chặt hai mắt, tấm tường lạnh lẽo phía sau lưng là chỗ dựa duy nhất cho hắn. Đây là thời tiết nóng nhất trong năm, vì sao hắn cảm thấy toàn thân run rẩy rét buốt? Năm 15 tuổi, hắn ngơ ngác nhìn ông nội được đưa vào phòng cấp cứu, bất lực không biết làm gì. Đó là khi hắn mới nếm thử vị ngọt của hạnh phúc thì lại phải chịu đả kích nặng nề. Một tuần sau, bạn thân nhất của hắn tự sát. Hắn ngơ ngác đứng trong nhà tang lễ ôm hộp tro cốt, bất lực không biết làm gì. Thế là hắn thề. Hắn thề sẽ không bao giờ muốn lộ ra vẻ yếu đuối như vậy nữa, cũng không bao giờ muốn bất lực như vậy nữa. Vì vậy. Hắn vứt bỏ mọi ảo tưởng, nắm bắt mọi cơ hội, học tất cả tri thức, rèn luyện mọi năng lực. Đã có bao đêm trằn trọc, đã có bao nhiêu máu và nước mắt hòa lẫn, đã có bao nhiêu lần cắn răng kiên trì, chính là để có một ngày sẽ không còn gặp phải tình huống như vậy nữa. Năm nay hắn 19 tuổi. Hắn vẫn ngơ ngác nhìn Tống Quân Trúc được đưa vào phòng cấp cứu, bất lực không biết làm gì. Thời gian lấy cái gì làm tham chiếu? Vì sao tất cả mọi chuyện đều không có gì thay đổi? Vì sao hắn vẫn là một tên ngu xuẩn 15 tuổi đứng đây tay chân luống cuống? Tại sao? Tại sao chứ? Hành lang im ắng, Lục Tinh cúi đầu, bên tai nghe thấy tiếng tí tách tí tách. Thế là hắn đột nhiên ngẩng đầu, mờ mịt nhìn quanh. Không có. Hành lang trống không, không có âm thanh gì. Thế nhưng tiếng tí tách lại như là đã mọc rễ trong tai hắn, đi vào trong não hắn, khắc sâu vào trong linh hồn hắn. Từng chút, từng chút, tí tách… Cộc cộc cộc — Một trận tiếng bước chân hỗn loạn dồn dập vang lên. Ở chỗ rẽ hành lang trong nháy mắt xuất hiện rất nhiều người mặc âu phục trông như lãnh đạo, trên mặt họ mang vẻ lo lắng chạy về phía này. Lục Tinh tựa vào góc tường không ngẩng đầu lên, nghĩ đến thân phận của Tống Quân Trúc, đám người này đến là phải lẽ thậm chí có hơi muộn. “Lục Tinh?” Một giọng nói quen thuộc xuất hiện giữa cái tiếng tí tách nhức óc kia, Lục Tinh bỗng ngẩng đầu. Trương Việt. Là Trương Việt. Trương Việt nghe tin Tống Quân Trúc gặp tai nạn xe cộ thì quần áo cũng không kịp thay, lập tức vội vàng chạy đến. Nàng từ xa đã thấy một bóng người quen thuộc đang rụt mình trong góc. Đến gần nhìn xem. Thật sự là Lục Tinh. Trương Việt đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Mấy năm trước nàng cũng từng thấy Lục Tinh như thế này, ngơ ngác đứng trước phòng cấp cứu. Nhưng những năm này Lục Tinh đã trưởng thành vượt bậc, luôn luôn lạc quan tích cực hướng lên, không còn vẻ yếu ớt như vậy nữa. “Ngươi khóc sao?” Trương Việt nhìn chằm chằm vào giọt nước mắt sắp rơi trên cằm Lục Tinh, không dám tin. Lục Tinh sững sờ một lúc lâu mới hiểu được lời của Trương Việt. Hắn chậm rãi đưa tay xoa xoa mặt, lòng bàn tay ướt đẫm, nước mắt hòa cùng vết máu. “A, ta khóc.” Thì ra hắn đã khóc. Hắn còn tưởng mình sẽ không khóc. Lục Tinh ngơ ngác nhìn lòng bàn tay ẩm ướt, sau một lúc mới ý thức được. Hắn đã quen dùng nước mắt để đổi lấy tiền từ khách hàng. Nhưng bây giờ. Hắn trốn trong góc không người hỏi han, nước mắt chảy ra đến cả mình cũng không nhận ra. Không có bất kỳ ý nghĩa gì, đổi không được một xu. Chỉ vì Tống Quân Trúc, chỉ vì hắn muốn khóc. Đám lãnh đạo ở phía xa kia cãi nhau nói muốn chuyển đến bệnh viện tốt nhất, nói phải xử lý kẻ gây ra chuyện, nói phải giải quyết hậu quả tốt đẹp... làm cho đầu Lục Tinh đau muốn nứt. Kẻ gây ra họa. Lục Tinh nghe thấy từ này, tiếng tí tách trong đầu đột nhiên biến mất, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên. Đúng rồi. Kẻ gây ra họa. Mẹ nó. Kẻ gây ra họa! Lục Tinh đột nhiên đứng lên, trước mắt tối sầm. Trương Việt lập tức đỡ lấy hắn, từ trong túi hắn móc ra một thanh sô-cô-la nhét vào trong miệng hắn. Một lát sau. Lục Tinh vịn vào tường, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Kẻ gây ra họa không phải tên tài xế kia. Kẻ gây ra họa mẹ nó tuyệt đối là Bành Minh Khê! Từ sau Bành Minh Khê, người đầu tiên hắn lựa chọn khách hàng chính là xem nhân phẩm. Trì Việt Sam không có lá gan làm, Hạ Dạ Sương không có đầu óc làm. Chắc chắn là Bành Minh Khê. Mặt Lục Tinh không cảm xúc, cúi đầu im lặng dùng tay áo lau khô nước mắt, nghiến răng ken két. Dù Tống Quân Trúc sống hay chết, đều là hắn hại Tống Quân Trúc. Tống Quân Trúc vì hắn mà ngay cả tính mạng cũng có thể không cần. Lần này hắn sẽ không hèn nhát nữa. “Có phải đầu vẫn còn choáng không?” Trương Việt cẩn thận từng ly từng tí hỏi Lục Tinh. Lục Tinh lắc đầu, giật giật khóe miệng không cười nổi, nhưng ngữ khí đã khá hơn nhiều. “Không còn choáng.” “Ta đi tìm chỗ nghỉ ngơi một lát, ta mệt quá.” Nghỉ ngơi một lát? Trương Việt khó xử nhìn ánh đèn đỏ ở phòng cấp cứu, rồi lại nhìn Lục Tinh với những vết thương nhỏ do mảnh kính cứa trên mặt. Do dự hồi lâu, nàng cuối cùng cũng gật đầu. “Vậy ngươi đi nghỉ một lát đi, ở đây có ta trông, ngươi yên tâm đi.” “Cảm ơn.” Lục Tinh nhìn sâu vào mặt Trương Việt, lại nhắc lại một lần. “Cảm ơn.” Nhìn theo bóng lưng Lục Tinh biến mất trong hành lang, Trương Việt cảm thấy bất an dâng lên trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận