Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 38: viên đạn chính giữa mi tâm!

Chương 38: Viên đạn chính giữa mi tâm! Nửa năm trước Tống Quân Trúc bắn ra một viên đạn, bây giờ lại chính giữa mi tâm. Lục Tinh hỏi lại một cách tự nhiên như uống nước ăn cơm, khiến cho Tống Quân Trúc trong lòng chua xót dị thường. Nàng đột nhiên hốc mắt mỏi nhừ, cuốn sách "bi thảm thế giới" trong tay không hề báo trước rơi xuống đất. Đây lại là một trò chơi đặc biệt nào nữa vậy? Lục Tinh nghi ngờ, vẫn là ngồi xuống, nhặt quyển sách kia trên đất lên, cẩn thận đặt trên bàn. Hắn đoán không ra cái tên điên Tống Quân Trúc này lại muốn làm gì, dứt khoát đứng im tại chỗ. Tống Quân Trúc đột nhiên ý thức được mình đã làm gì. Nửa năm. Nàng hành hạ thiếu niên này ròng rã nửa năm! Thế nhưng hắn lại không hề làm ra chuyện gì, thậm chí nói, hắn còn thích mình. Tống Quân Trúc cắn chặt răng, hốc mắt trong nháy mắt đỏ bừng. Lúc ấy nàng không bắt được Tôn Ngả Nam cái đồ chết kia, trong lòng lại tức giận, rồi tìm Lục Tinh làm vật thay thế. Sai lầm duy nhất của Lục Tinh chính là hắn giống Tôn Ngả Nam đến mấy phần. Không. Tống Quân Trúc gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Lục Tinh, hắn đẹp trai hơn Tôn Ngả Nam nhiều! Cái tên chết dẫm Tôn Ngả Nam kia căn bản không thể so được với Lục Tinh! Lúc trước mình đã bị mù mắt như thế nào, vậy mà lại cảm thấy hai người này trông giống nhau? Tống Quân Trúc hốc mắt ê ẩm sưng, nhìn Lục Tinh ngoan ngoãn đứng ở đó, trong lòng khó có thể khống chế run rẩy. Lục Tinh rất tốt. Lục Tinh sẽ nấu cơm cho nàng, sẽ vĩnh viễn cười khen nàng rất lợi hại, sẽ không cáu kỉnh, sẽ rất tốt chăm sóc nàng. Một người tốt như vậy, nàng lại... Nàng lại luôn làm tổn thương Lục Tinh. Đối mặt với những tổn thương mà nàng gây ra, Lục Tinh không có bất kỳ lời oán hận nào, mà còn có thể dịu dàng lặng lẽ tỏ tình. "Ta yêu ngươi, không có quan hệ gì với ngươi." Câu nói này đột nhiên xuất hiện trong đầu Tống Quân Trúc, khiến trong lòng nàng vừa chua xót lại khó chịu. Nàng là một người ti tiện, còn Lục Tinh lại dùng tình yêu cho nàng dát lên "kim thân"! Tống Quân Trúc lâm vào sự tự trách dài lâu. Cam! Phiền nhất là cái loại người hay giả bộ như vậy! Lục Tinh khẽ nhúc nhích chân, người đều tê rần, cái tên điên chết tiệt này không nói gì, hắn cũng không dám nói gì! Ngươi ngồi trên ghế salon thì dễ chịu, mẹ nó ta vẫn còn đang đứng đây! Ai có thể quan tâm đến sống chết của ta không vậy? Số tiền này thật đáng công ta kiếm được, ngoài ta ra còn ai có thể phục vụ tận tình như thế này chứ? Có lẽ là nửa phút, có lẽ là năm phút đồng hồ. Tống Quân Trúc cuối cùng cũng lên tiếng, chỉ là giọng có chút khàn khàn: "Không còn những chuyện này nữa, về sau cũng không còn những chuyện này." Hả? Lục Tinh kinh ngạc. Tống Quân Trúc bị điên rồi à, sao tự dưng lại không có chuyện gì nữa? Khoan đã. Nhớ đến việc Tống Quân Trúc hôm nay gọi điện thoại, Lục Tinh trong nháy mắt hiểu ra. Chắc nàng sắp đi đối đầu với đối tượng đào hôn của mình rồi, đương nhiên là không có tâm tư tra tấn hắn nữa? Công việc tốt quá rồi! Trong mắt Lục Tinh tràn đầy vui mừng, ai lại thích bị đánh chứ? Nhìn Lục Tinh lập tức vui vẻ trở lại, lòng Tống Quân Trúc càng thêm chua xót. Hắn sao lại dễ vui vẻ đến vậy chứ? Cho hắn gắp thức ăn là hắn sẽ vui vẻ, không đánh hắn thì hắn cũng vui vẻ. Lục Tinh tâm trong suốt lại đơn thuần, mà nàng lại luôn lăng nhục một người tốt như vậy. Hắn mới mấy tuổi chứ, hắn có thể giả vờ ra được những thứ này sao? Tất cả đều là tình cảm thật của hắn, vậy mà mình lại cứ mãi chà đạp nó! Lục Tinh không biết Tống Quân Trúc lại đang diễn cái quái gì trong lòng, hắn có thể bớt chịu đòn thì quả thật là vui mừng muốn chết rồi. "Vậy Tống giáo sư, chúng ta ai về nghỉ ngơi đi?" Tống Quân Trúc ngẩng đầu nhìn Lục Tinh. Hắn thật yêu mình. Còn quan tâm đến việc làm và nghỉ ngơi của mình nữa chứ. Dù sao thì mình nghỉ hè cũng sẽ rời khỏi Hải Thành, không bằng nhiều ở bên cạnh hắn vậy. Xem như là... cho cuộc thầm mến này của hắn không kết thúc một cách ảm đạm như vậy. Tống Quân Trúc ngẩng đầu không để lại dấu vết lau một chút khóe mắt, khàn giọng nói: "Còn sớm, cùng ta xem phim đi." A? Lục Tinh người tê rần. Hắn đã chuẩn bị thừa dịp ngày thứ bảy ngủ một giấc thật ngon, kết quả lại muốn xem phim? Cam! Cái tên điên này lại nghĩ ra trò tra tấn người nào nữa đây! "Vậy bây giờ chúng ta muốn ra rạp chiếu phim sao?" Lục Tinh mặt mày ủ dột hỏi. Tống Quân Trúc nghi hoặc nhìn hắn: "Trong nhà có phòng chiếu phim." Lục Tinh: ... Cảm ơn, lại bị tổn thương rồi. Nhà Ôn Linh Tú có phòng tập thể hình, nhà Tống Quân Trúc có phòng chiếu phim. Tốt tốt tốt. Nhiều phú bà như vậy, thêm một người nữa thì có sao chứ!. . . Phòng chiếu phim. "Muốn xem phim gì?" Tống Quân Trúc cầm điều khiển từ xa chọn phim. Lục Tinh ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon: "Sao cũng được, Tống giáo sư cứ chọn đi." Tống Quân Trúc có chút cảm động. Hắn thật yêu mình. Muốn quan sát xem mình thích phim gì sao? Tống Quân Trúc nghĩ một lát, sau cùng tùy tiện chọn một bộ phim mới chiếu gần đây mà điểm đánh giá khá tốt. "Xem phim cho thư giãn một chút, áp lực học tập không nên quá lớn." Lục Tinh gật đầu, liếc qua tên phim, thở dài một hơi. Hắn ghét xem phim. Trước đây có bộ phim nào đó mới chiếu, đám khách hàng kia không biết lên cơn điên làm gì, cứ rủ nhau đi xem. Trực tiếp khiến Lục Tinh phát điên luôn! Trên màn hình nhân vật đang nói chuyện, Lục Tinh thuộc đến mức có thể nói tiếp lời luôn. Đau khổ. Thật đau khổ! Lục Tinh ngoan ngoãn dựa vào ghế salon, Tống Quân Trúc thấy vậy thì không nhịn được cười. Nàng đột nhiên nhích lại gần, làm Lục Tinh giật mình. Tống Quân Trúc đè lên vai hắn, để hắn tựa vào lưng ghế, trêu chọc cười nói: "Đừng căng thẳng, xem phim cho thoải mái thôi mà." Hắn thật yêu mình. Cứ ở chung phòng với mình thôi mà đã căng thẳng đến vậy sao? Lục Tinh người tê dại. Hắn thật sự đoán không được cái tên điên Tống Quân Trúc này đang nghĩ gì, làm sao dám thả lỏng chứ! Thôi được rồi. Nhìn thì nhìn. Lục Tinh thả lỏng thân thể, tựa vào chiếc ghế sofa đắt tiền. Trong phòng chiếu phim mờ tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình chiếu vào. Chiếu lên mặt Lục Tinh, hắn nhìn như đang nghiêm túc xem phim, thật ra đã sớm thả hồn đi nơi khác. Khí tức người bên cạnh thật sự rất khó coi nhẹ. Hai người ngồi trên cùng một ghế, Tống Quân Trúc nhân cơ hội nhìn mặt Lục Tinh. Trong chớp mắt. Nàng lại nghĩ đến tấm hình mà ma xui quỷ khiến nàng lưu trong điện thoại. Thiếu niên tràn đầy sức sống mãnh liệt ập vào mặt, so với Lục Tinh đang trầm mặc lúc này lại là một cảm giác hoàn toàn khác! Một thiếu niên trẻ như vậy, lại toàn tâm toàn ý thích mình. Dù mình có nhục mạ hắn như thế nào đi chăng nữa. Tống Quân Trúc nhắm hai mắt, trong lòng dâng lên sự áy náy. Năm phút sau. Lục Tinh và Tống Quân Trúc đồng thời hoàn hồn, ánh mắt trong nháy mắt rơi vào màn hình trước mặt. Nhân vật chính vừa nói chuyện dăm ba câu với người lạ, giây tiếp theo cảnh đã trực tiếp chuyển lên giường. Hí... Không hổ là phim Âu Mỹ. Thật nhanh! Lục Tinh tối kỵ việc xem phụ nữ khác trước mặt khách hàng, sau đó lập tức cụp mắt xuống. Tống Quân Trúc cũng có chút ngượng ngùng. Theo tiếng phim ái muội, nàng len lén liếc Lục Tinh một cái. Bên tai thiếu niên hơi đỏ lên, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào màn hình, cả người vừa thẹn thùng lại đáng yêu. Tống Quân Trúc trong lòng cười thầm. Lục Tinh còn thuần khiết hơn nàng tưởng tượng nhiều. Phim không xem được nữa, hai người chỉ còn cách đi rửa mặt rồi ngủ. Tống Quân Trúc trước khi vào phòng ngủ, đột nhiên lên tiếng: "Kia..." Lục Tinh lập tức dừng bước, quay đầu nhìn nàng. Là hắn biết mà! Cái tên điên này sẽ không đơn giản kết thúc việc tra tấn hắn! Tống Quân Trúc hít sâu một hơi, vẻ mặt chưa từng bỏ qua cho ai hiện lên vẻ khó chịu, khi nói những lời tiếp theo. "Trước đây ta... " "Về sau ta sẽ không đánh ngươi nữa." Không có. Chỉ có vậy thôi sao? Lục Tinh còn tưởng nàng định phát biểu cao kiến gì chứ. Hô — — Thì ra chỉ có chuyện này thôi à. Lục Tinh thở dài: "Cảm ơn Tống giáo sư, tôi biết rồi." Làm việc nhận tiền, không có gì phải tủi thân cả. "Còn nữa..." Vẻ mặt tinh xảo, mang vẻ cấm dục của Tống Quân Trúc nổi lên nét khó chịu. "Còn phải cảm ơn ngươi đã chăm sóc ta, lúc ta say xỉn không làm chủ được, ngươi cũng không để ta bị thương." Lục Tinh nhận lời cảm ơn này, lộ ra nụ cười nghề nghiệp. "Không sao, Tống giáo sư." "Nấu cơm cho cô, tắm cho cô, thậm chí là hút thuốc cho cô, đều là những gì tôi nên làm." Vất vả lắm mới thốt ra những lời chịu thua như thế, Tống Quân Trúc cuối cùng cũng thở phào. Khoan đã! Không đúng! Tống Quân Trúc đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi nói gì?" "Tắm cho ta?" "Không phải là ta tự tắm sao?" . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận