Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 63: Trời đánh! Ta muốn báo cảnh bắt ngươi!

"Chương 63: Trời đánh! Ta muốn báo cảnh bắt ngươi!
Vốn “Ôn tổng? Ngươi ở bên ngoài sao?”
Nghe được tiếng của Lục Tinh trong phòng, Ôn Linh Tú vội vàng lau nước mắt trên mặt, có chút bối rối rời đi.
Rõ ràng là nhà mình, Ôn Linh Tú lại như làm chuyện xấu, một hơi chạy vào thư phòng mới dám dừng lại!
Ôn Linh Tú chống tay lên bàn làm việc trong thư phòng, từng giọt nước mắt rơi lộp độp trên bàn.
Thật hạnh phúc.
Lục Tinh ôm Niếp Niếp trong phòng, nhẹ nhàng ngân nga, trông thật hạnh phúc.
Ôn Linh Tú gục đầu, mái tóc dài rối bời che khuất mặt, chỉ có nước mắt cùng những hạt châu bị đứt dây như không ngừng rơi xuống.
Người thật kiên cường, kiên cường đến mức gặp phải bão tố phong ba cũng có thể nghiến răng chịu đựng.
Người cũng thật yếu ớt, chỉ vì một câu an ủi ôn nhu mà có thể khóc như mưa.
Ôn Linh Tú hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh lại, lấy điện thoại di động ra gọi cho thư ký.
“Thư ký Triệu, giúp ta làm một chuyện.”
“Vâng Ôn tổng, tôi sẽ ghi nhớ.”
Là thư ký nhận mức lương cao ngất ngưỡng, thư ký Triệu dốc hết lòng hết sức phục vụ Ôn Linh Tú.
Dù sao.
Một người chủ hào phóng như vậy mà không cần bọn họ phải nói lời cảm ơn giáo dục thì thật là hiếm có.
“Cô giúp tôi điều tra một người, đem tất cả những gì thuộc về quá khứ của hắn đều chỉnh lý lại cho tôi.”
Ôn Linh Tú hít sâu một hơi.
“Còn nữa, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, hãy tạo cho hắn một quá khứ bình thường, dù bất kỳ ai tra cũng chỉ thấy quá khứ bình thường mà thôi.”
Đây là món quà cuối cùng nàng muốn tặng cho Lục Tinh — — một bối cảnh sạch sẽ, trong sạch.
Nghe rõ cụ thể yêu cầu, thư ký Triệu ở đầu dây bên kia ngẩn người.
Không phải Ôn tổng.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng nhận vài chục mục tiêu công tác nhỏ của cô rồi đây.
Kết quả là cô lại muốn tôi làm mấy cái việc chỉnh lý lý lịch hả?
Tốt tốt tốt. Cô là chủ, cô nói là được!
Thời cổ thì nô tài nói vâng, thời nay nô tài nói đã rõ!
Thư ký Triệu nhanh chóng trả lời.
“Đã rõ!”
“Còn một việc nữa…”
Ôn Linh Tú không nói, thư ký Triệu cũng kiên nhẫn chờ đợi ở đầu dây bên kia.
Một hồi lâu.
Ôn Linh Tú mới nói.
“Gần đây cô tìm cho tôi vài hồ sơ của những người đàn ông có bối cảnh trong sạch, chưa kết hôn, đưa tới văn phòng của tôi.”
Thư ký Triệu: ? ? ?
Cmn! Có ý gì, có ý gì, có ý gì đây!
Ôn tổng muốn tìm người yêu rồi sao?
Má nó! Dưa bự kinh thiên động địa a!
Thư ký Triệu mặc dù là nữ, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy mình biến thành thái giám bên cạnh hoàng đế!
Tốt tốt tốt. Nói tới đây thư ký Triệu lập tức phấn khích, thậm chí rõ ràng là lộ cảm xúc ra hỏi.
“Ôn tổng, có yêu cầu cụ thể gì không ạ?”
Ôn Linh Tú sửng sốt một chút, nói.
“Cao từ 1m76 đến 1m83, có cơ bắp nhưng không quá phô trương, chân dài, tóc ngắn đen, lông mi dài, trong mắt có thần, thích cười, răng rất trắng, đối xử với trẻ con kiên nhẫn, hài hước, giọng nói êm tai, trong túi có kẹo, không ham vui…”
Thư ký Triệu vốn đang cậy có điện thoại mà lén nhe răng cười trộm.
Nhưng nghe Ôn tổng đưa ra yêu cầu, nàng càng nghe càng thấy không đúng a!
Cmn! Cụ thể quá vậy? ? ?
Không phải Ôn tổng.
Cô đưa yêu cầu thì có thể, nhưng mà thế này thì rõ ràng là trong đầu cô có sẵn hình tượng người đó rồi!
Sao cô không nói luôn số đo 3 vòng luôn đi?
Rốt cuộc là đưa yêu cầu hay là đọc trong sách ra vậy?
Thư ký Triệu hết cả hồn.
Nàng không ngờ Ôn tổng bình thường không thích gây sự, vậy mà giờ mới mở miệng đã làm cho nàng hết hồn!
Nói một tràng ba la ba la, cuối cùng Ôn Linh Tú cũng ngừng lại, hỏi.
“Đại khái là vậy đó.”
Thư ký Triệu nước mắt lưng tròng.
“Đã rõ!”

Cúp điện thoại.
Ôn Linh Tú chống tay xuống bàn, hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bình phục lại cảm xúc.
Sao mà trước bão tố mưa sa vẫn cứ bình tĩnh, mà giờ lại khóc vì một chuyện vui?
Lúc nghe Lục Tinh ngân nga, bỗng dưng hốc mắt nàng chua xót, nước mắt không hề phòng bị mà rơi xuống.
Xử lý xong tất cả, Ôn Linh Tú nhìn chính mình trong gương không có gì khác thường, mới chậm rãi đi đến cửa phòng ngủ, mở cửa đi vào.
Lục Tinh đã dỗ Niếp Niếp ngủ say, đang xem sách từ vựng tiếng Anh trên tay.
Khi nhìn thấy Ôn Linh Tú đi vào, hắn lập tức cất sách đứng lên.
“Ôn tổng, Niếp Niếp đã ngủ rồi.”
Ôn Linh Tú nhìn dáng vẻ tự nhiên cất sách của Lục Tinh, nhịn không được bật cười, ôn nhu nói.
“Cứ xem đi, anh cũng có thể sang thư phòng xem, không sao cả.”
Lục Tinh cảm kích gật đầu, ánh mắt lại mông lung liếc qua sau lưng Ôn Linh Tú.
Ừ. Có bóng người.
Là người, không phải quỷ.
Mẹ nó! Thảo nào hắn cứ nghi thần nghi quỷ, chủ yếu là Niếp Niếp nói chuyện quá mẹ nó dọa người!
Rõ ràng mình đang sống ở thành phố hàng ngày a, sao cứ như là đang xem kênh tâm linh vậy.
Đạo diễn trời đánh ơi ta muốn báo cảnh bắt ngươi!
Sau khi xác định Ôn Linh Tú là người, Lục Tinh liền yên tâm.
“Cám ơn Ôn tổng, vậy tôi đi trước nhé?”
“Khoan đã.”
Ôn Linh Tú vén một góc chăn, từ từ nằm vào.
“Bài hát anh vừa hát hay lắm, hát lại lần nữa được không?”
Ngừng một chút.
“Sau này tôi cũng có thể hát cho Niếp Niếp nghe.”
Lục Tinh cười.
Rõ ràng là chính Ôn Linh Tú muốn nghe mà?
Người lớn là thế đó.
Cái kiểu nói nhu cầu thực sự của bản thân như là muốn đoạt mạng người ta vậy đó!
Bất quá thỏa mãn nhu cầu nhỏ nhoi của khách hàng, là tố chất nghiệp vụ cơ bản của một thằng liếm cẩu.
Lục Tinh đầu tiên là vặn nắp chai nước đưa cho Ôn Linh Tú: “Ôn tổng, cổ họng cô hình như hơi khàn.”
Như là vừa mới khóc vậy.
Ôn Linh Tú nhìn chằm chằm chai nước trên tay, đột nhiên cảm thấy dường như sẽ không có ai tốt với mình hơn Lục Tinh nữa.
Lục Tinh lại đi vặn nhỏ đèn ngủ, dựa vào bên mép nệm.
Dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt Ôn Linh Tú còn sáng hơn cả sao trên trời, nhìn chằm chằm vào mặt Lục Tinh, như sợ hắn sẽ biến mất ngay giây sau vậy.
Lục Tinh thở dài, đưa tay nắm lấy tay Ôn Linh Tú.
Bàn tay mềm mại, trắng nõn được Lục Tinh tay to bao trọn, Ôn Linh Tú cảm nhận được một cảm giác an toàn hiếm thấy.
“Ngủ đi, tôi sẽ luôn ở đây.”
Giọng nói trầm thấp, mê hoặc Ôn Linh Tú nhắm mắt lại, sau đó tiếng ca dịu dàng chậm rãi vang lên.
“...Ánh nến lung lay bên hiên nhà ai, tường trắng
Soi bóng ẩm ướt lên khuôn mặt con gái nhà ai
Rung rinh tháng năm trôi qua mùa xuân cũng qua đi như bà ngoại vẫn còn đó
Ngóng trông a ngóng trông tiếng gọi ngọt ngào bà ơi bà à
Ồn ào a ồn ào chiếc kẹo mạch nha treo bên khóe miệng dường như ăn mãi không hết…”
Ngủ ngon, Ôn tổng.
Thay tôi, người không làm được mộng, hãy làm một giấc mơ đẹp nhé.
Cót kẹt.
Cửa phòng khép lại.
Lục Tinh đi vào phòng ngủ dành cho khách, sau khi kiểm tra kỹ trong phòng không có camera, hắn mới mở máy tính lên.
Từ rất lâu trước đó.
Hắn vô tình nhìn thấy căn cước của Ôn Linh Tú.
Ôn Linh Tú đã đổi tên, tên cũ của cô không phải là Ôn Linh Tú.
Lục Tinh nhập tên Ôn Linh Tú vào ô tìm kiếm, những thông tin hiện ra thưa thớt không đáng kể.
Hắn nghĩ ngợi một lát.
Rồi nhập tên cũ của Ôn Linh Tú vào ô tìm kiếm.
Dòng tiêu đề đầu tiên nhảy ra đập vào mắt.
【 Vụ án đốt nhà, 15 người chết 8 người bị thương 】
Sau mười lăm phút.
Lục Tinh xóa sạch tất cả lịch sử tìm kiếm, sau đó tắt máy.
Em gái Ôn Linh Tú lúc trước yêu một người đàn ông, hai người xứng đôi vừa lứa, rồi kết hôn, có một đứa con gái.
Ngoại trừ đứa con gái yếu ớt đang nằm trong bệnh viện, thì dường như không có khuyết điểm nào nữa.
Cứ ngỡ đó sẽ là câu chuyện hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.
Nhưng mà không may.
Hoàng tử lại thích đàn ông.
Việc kết hôn chỉ là để tìm người nối dõi tông đường mà thôi.
Trong lúc hoàng tử vụng trộm qua lại với thợ cắm hoa, công chúa phát hiện ra, công chúa tức giận muốn ly hôn, muốn hoàng tử và gã thợ cắm hoa thân bại danh liệt.
Hoàng tử hết sức van xin công chúa, nói nhất định sẽ chia tay với thợ cắm hoa.
Sở dĩ con người sẽ không bị trí tuệ nhân tạo thay thế, là bởi vì trí tuệ nhân tạo hoạt động dựa trên logic.
Mà sự cảm động không cần.
Con người chỉ cần một cái, đầu óc bị co lại là được.
Nghe đến chuyện chia tay, gã thợ cắm hoa nổi giận, ỷ vào hiểu rõ kết cấu nhà họ Ôn, trực tiếp phóng hỏa thiêu rụi cả biệt thự.
Mọi người tất cả đều cùng nhau chết cháy! ! !
Có điều, đúng lúc đó Ôn Linh Tú lại không có ở nhà, mà là ở trong bệnh viện trông nom con của mình.
Chờ khi Ôn Linh Tú nghe được tin.
Ba mẹ cô, ông bà ngoại, em gái cùng em rể, thậm chí cả gã thợ cắm hoa, tất cả đều đã hóa thành một đống tro tàn.
Tro bụi về với tro bụi, đất về với đất.
Từ đó.
Quá khứ hai mươi năm cuộc đời của Ôn Linh Tú, toàn bộ bị đám cháy nuốt chửng.
Sẽ không có ai nhớ đến lúc nào cô mở miệng nói, lúc nào biết đi, lúc nào viết chữ đầu tiên.
Những người có thể cùng cô chia sẻ những ký ức đó đều không còn nữa.
Tất cả đều không còn nữa.
Trên đời này người duy nhất có quan hệ máu mủ, tình thân với cô, chỉ còn lại đứa trẻ đang nằm trong bệnh viện mà thôi.
Lục Tinh nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm.
“Thật đáng thương...” ...
"
Bạn cần đăng nhập để bình luận