Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 80: hóa hóa hóa hóa đếm xem đếm xem sinh sinh

"Kéo ta tới."
"Chậm một chút, chậm một chút thôi."
"Ách, đừng, ta chịu không nổi như này."
"A!"
"......"
Giờ phút này. Lục Tinh cuối cùng cũng đã hiểu được cảm giác của hoàng đế. Từ khi bước vào cửa chính, một đám người không hiểu từ đâu lao vào, lột sạch quần áo của hắn! Sau đó, các loại quần áo mới lại liên tiếp chất lên người hắn. Vừa vặn khi đám người này rời đi, Lục Tinh nghĩ thầm muốn thở một hơi, thì lại có một đám mang theo dụng cụ chuyên nghiệp là đội chữa bệnh kéo đến. Lục Tinh giống như chuột bạch trong phòng thí nghiệm. Bị một đám bác sĩ mặc áo trắng bao vây, như thể muốn kiểm tra mọi ngóc ngách trên cơ thể hắn vậy! Đến tận lúc này, Lục Tinh mới bừng tỉnh ngộ ra. Biệt thự của Tống Quân Trúc luôn luôn vắng vẻ, là vì nàng thích sự yên tĩnh, nếu không, nàng hoàn toàn có thể trải qua cuộc sống như hoàng đế!
"Các ngươi có thể nhẹ tay chút không."
Nghe Lục Tinh kêu "tê" một tiếng, Tống Quân Trúc khoanh tay đứng một bên, nhíu mày.
"Được thôi, được thôi."
Vị bác sĩ đang băng bó tay cho Lục Tinh mồ hôi nhễ nhại! Mẹ nó. Lúc bọn hắn đến, còn tưởng Tống Quân Trúc bị cụt tay cụt chân. Kết quả phát hiện. Chỉ là một vết xước nhỏ trên tay của đứa trẻ mà thôi. Ha ha. Bác sĩ băng bó đột nhiên cảm thấy mình đang dùng dao phay lớn để cắt táo, thật tuyệt vọng. Nếu như bọn họ đến chậm một chút. Vết thương này đã sớm lành rồi! Hắn lén lút nghĩ, tiểu tử này có khi nickname còn là "kẹo ngọt" đấy! Đáng ghét thật. Bác sĩ băng bó lén liếc nhìn mặt Lục Tinh, không khỏi cảm thán tiểu tử này thông minh thật. Không có lãng phí tuổi xuân và nhan sắc, trực tiếp đi vào con đường tươi sáng rồi!
Lục Tinh nhìn sang trái một chút, nhìn sang phải một chút. Cả đời này hắn chưa từng gặp nhiều bác sĩ đến vậy, thậm chí còn có một vị bác sĩ đang bắt mạch cho hắn?! Lục Tinh kinh ngạc: "Ngươi không phải bác sĩ tây y sao?"
Bác sĩ bắt mạch cười hắc hắc: "Ta làm việc ở bệnh viện kết hợp đông tây y."
Lục Tinh: "......"
A ha ha ha. Trò đùa lạnh quá."Nhưng mà ngươi cái này đi...."
Biểu hiện của bác sĩ bắt mạch đột nhiên trở nên nghiêm túc, một hồi thở dài một hơi, khiến Tống Quân Trúc căng thẳng. Lục Tinh cũng ngơ ngác. Thời buổi này. Không sợ tây y cười hề hề, chỉ sợ đông y cau mày! Lục Tinh nháy mắt mấy cái, thấp thỏm hỏi.
"Ta có thai sao?"
"Bốp." Tống Quân Trúc không nhịn được, cho Lục Tinh một cái vào sau lưng, vừa bực mình vừa buồn cười.
"Nếu muốn nghi ngờ cũng phải là ta nghi ngờ chứ!"
Sự căng thẳng của nàng bị Lục Tinh phá tan hết rồi, căn bản không hiểu não Lục Tinh làm sao lớn lên kiểu gì nữa! Nếu Lục Tinh có thể có thai, thì nàng đã không cần phải đêm hôm chế ra một bài luận văn để đăng rồi.
Bác sĩ bắt mạch lắc đầu: "Không phải, ta là vừa rồi chạy đến hơi mệt, cho nên thở dài thư giãn một chút."
Lục Tinh: "......"
Tống Quân Trúc: "......"
Nhịn đi. Nhịn xuống! Không thể ném hắn ra ngoài!
Bác sĩ bắt mạch cười cười, rời tay khỏi cổ tay Lục Tinh, suy tư một lát, đột nhiên nói. "Ngươi sắp thi đúng không?"
Lục Tinh gật đầu.
"Vậy thì đúng rồi."
Bác sĩ bắt mạch vỗ nhẹ vào mu bàn tay Lục Tinh, khuyên nhủ: "Đời người đâu chỉ có một kỳ thi, ngươi đừng căng thẳng quá, cơ thể ngươi rất khỏe mạnh, nhưng mà tinh thần của ngươi căng thẳng quá."
"Như thế sẽ xảy ra vấn đề đấy."
"Tiểu tử, đời người như cuộc chạy marathon, mới bắt đầu mà đã chạy nước rút, sau này sẽ rất khó khăn."
Lục Tinh giật giật khóe miệng. Đột nhiên cảm thấy mình ở trước mặt đông y thật không có chỗ nào giấu được. Vị đông y này thật có chút thú vị. Quá trình thì sai nhưng kết quả lại đúng.
"Được rồi, cảm ơn bác sĩ, ta sẽ chú ý."
Lục Tinh mỉm cười gật đầu.
Tống Quân Trúc đánh giá Lục Tinh, thì ra Lục Tinh căng thẳng là vì chuyện thi cử. Xem ra lần trước nàng chuẩn bị cho Lục Tinh vẫn chưa đủ chu đáo!
Lúc này. Một vị bác sĩ khác sờ lên vai và cổ Lục Tinh, hỏi: "Chỗ này của ngươi có khó chịu không?"
Lục Tinh gật đầu, quả thực cảm thấy có chút đau nhức. "Có một chút."
Bác sĩ gật đầu nói: "Vậy ngươi nên đến bệnh viện dùng dụng cụ kiểm tra một chút, nếu như cột sống bị cong thì cần phải điều trị."
"Cần phải rạch lưng ngươi ra, lật da ngươi lên, rồi dùng đinh......."
Tê ——
Lục Tinh đột nhiên nắm tay bác sĩ, mồ hôi đầm đìa nói: "Không không không, ta hiện tại hết đau rồi, không đau chút nào, đúng là diệu thủ hồi xuân a bác sĩ!"
Ha ha ha. Bác sĩ bật cười, nghĩ bụng chẳng trách Tống Quân Trúc lại thích tiểu tử này. Quả thực rất thú vị!
"Ta chỉ nhắc ngươi chú ý tư thế thôi, thật ra cơ thể của ngươi rất tốt, không có những cái bệnh của người hiện đại đâu."
"Ừm.... Không cận thị, không viêm mũi, răng cũng rất tốt."
Thấy Lục Tinh căng thẳng, các bác sĩ khác vội vàng an ủi, sợ tiểu bạch kiểm của Tống Quân Trúc không vui.
Tống Quân Trúc nghe báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lục Tinh, lông mày giãn ra rất nhiều. Tuy nhiên. Lời của vị đông y kia, nàng vẫn ghi tạc trong lòng. Tinh thần của Lục Tinh quá căng thẳng rồi...
Khi đoàn đội chữa bệnh lục tục rời đi, Tống Quân Trúc nhìn Lục Tinh, nói: "Thi rớt đại học cũng không sao cả."
Lục Tinh: "???" Tỷ à! Sao ngươi lại như vậy! Vừa mở miệng đã nguyền rủa ta thế à?
Tống Quân Trúc ngồi xuống bên cạnh Lục Tinh, bình tĩnh nói: "Nếu thi không đỗ, ta đưa ngươi sang Anh học."
Dừng một chút, Tống Quân Trúc lắc đầu. "Không nên, không nên, thời tiết ở Anh không tốt, vậy thì sang Đức đi, cũng không được, ở Đức không dễ tốt nghiệp."
Tống Quân Trúc đã bắt đầu lựa chọn quốc gia nào tốt, còn Lục Tinh thì ngồi một bên, tóc gáy dựng đứng! Không đúng! Qua mấy tháng nữa Tống Quân Trúc sẽ ra nước ngoài giảng dạy nhưng giờ nàng lại nói muốn cho mình ra nước ngoài học? Sao có thể được! Huống hồ. Hắn căn bản không phải căng thẳng vì chuyện thi cử! Lục Tinh giật giật khóe miệng, cúi đầu ngại ngùng nói.
"Ta, ta không muốn ra nước ngoài, ta thích ở đây, ta không thể cứ làm phiền ngươi mãi, mà lại ta cảm thấy ta có thể thi tốt, tư liệu mà ngươi đưa cho ta ta đều hiểu hết, ta nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của ngươi!"
Ừ? Ý nghĩ quy hoạch của Tống Quân Trúc bị cắt ngang, không những không tức giận mà ngược lại còn thích thú nhìn Lục Tinh.
Trong thoáng chốc, Tống Quân Trúc đột nhiên nghĩ đến một câu thơ.
[Nếu em yêu anh
Tuyệt đối không giống loài tầm gửi
Mượn cành cây cao của anh để phô trương chính mình.]
Tống Quân Trúc càng thêm vui vẻ. Hắn thật tốt. Mình trải cho hắn một con đường rộng mở, nhưng hắn lại không hề có ý định muốn đi, mà ngược lại muốn tự mình cố gắng. Không phải tầm gửi. Nếu Lục Tinh có ý nghĩ này, thì nàng nên giúp đỡ Lục Tinh. Nghĩ đến đây. Tống Quân Trúc liếc nhìn tay của Lục Tinh, ừm, bị thương là tay trái, tay phải vẫn có thể viết chữ mà.
"Ngươi nghỉ ngơi trước mười phút, lát nữa bắt đầu ôn tập môn hóa học, buổi chiều ôn tập môn sinh học và số học, ngày mai buổi sáng ôn tập vật lý."
Dừng một chút, nàng lại bổ sung. "Ta sẽ cùng ngươi ôn tập."
Lục Tinh: "???" Không phải! Tỷ à! Sao sao sao sao chị lại sắp xếp thời khóa biểu kiểu đó vậy? Con mẹ nó không phải là cái thời khóa biểu ngày xưa ở trên bảng đen "hóa hóa hóa hóa, đếm xem đếm xem, sinh sinh" đấy sao? Chỉ nhìn thôi mà Lục Tinh đã cảm thấy mình muốn ngất đi. Quan trọng nhất là. Tống Quân Trúc còn muốn tự mình kèm hắn ôn tập. Được được được! Cái này khiến Lục Tinh im lặng luôn. Hắn từng nghe đến chuyện bỏ tiền học thêm nhưng lần đầu tiên thấy cảnh bỏ tiền để được kèm cặp thế này đấy!
Tâm tình Tống Quân Trúc rất tốt, nhếch miệng cười. Nàng đương nhiên mong Lục Tinh thi càng tốt càng tốt, thi vào trường đại học nào cũng không quan trọng. Dù sao nàng cũng có thể cùng đi.............
Bạn cần đăng nhập để bình luận