Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 504: Xuất phát.

"Chương 504: Xuất phát.
“Ta đi!”
Cường Văn kinh hãi nhìn từng cử động của Ôn Linh Tú. Trong nhà hắn, từ các bậc trưởng bối, hắn đã nghe nhắc đến Ôn Tổng này, càng là đã ghi nhớ gương mặt này qua tin tức. Trong ký ức của hắn, vị Ôn Tổng này xuất hành làm việc lúc nào cũng ung dung điềm tĩnh, cực kỳ thành thạo. Bất cứ việc gì không đáng để nàng làm, đều sẽ có vô số người làm thay nàng từ trước. Mà giờ đây. Vị Ôn Tổng chỉ xuất hiện trên tin tức, chỉ tồn tại trong miệng các trưởng bối kia, lại đang cúi người xuống, nhặt đồ vật mà Hạ Dạ Sương ném dưới đất. Cường Văn người ngơ ngác cả ra. Hành động ném đồ xuống đất của Hạ Dạ Sương đã là hành vi sỉ nhục người khác. Nhưng điều gây chấn động nhất chính là, Ôn Tổng thế mà lại thực sự đi cúi xuống nhặt đồ lên. Cường Văn hoảng hốt, hắn hoài nghi mình đang nằm mơ. Bất kể là ông nội hắn, cha hắn hay anh trai hắn, một khi tài sản đạt đến một mức độ nhất định thì sẽ không bao giờ cúi đầu. Vậy mà bây giờ…
“Ọe——”
Cường Văn nghe được một âm thanh kỳ quái, lập tức ngẩng lên nhìn ra ngoài phòng. Đúng rồi, cộng lại là hai người phụ nữ. Còn một người đâu?! Cường Văn nhón chân lên xem, phát hiện người phụ nữ kia đang vịn tường mà… nôn mửa? Ơ? Không phải các tỷ muội, vừa sáng sớm đã mở tiệc nhậu sao?
Một lát sau. Người phụ nữ vịn tường đã dịu bớt, thu xếp lại bản thân rồi bước vào cửa phòng.
“Ta… Đi…”
Đèn treo cẩn trọng phát sáng rạng rỡ, đủ để nghe thấy rõ ràng giọng nói của người say rượu kia. Trì Việt Sam?! Trì Việt Sam?! Trì Việt Sam?! Khi nhìn thấy gương mặt kia của Trì Việt Sam, đầu Cường Văn lập tức đứng hình. Nếu nói Ôn Tổng là ngẫu nhiên xuất hiện trên TV thì người trước mặt đây lại là khách quen trên màn ảnh. Cường Văn càng thêm hoảng hốt. Người trên TV cứ thế sờ sờ đến trước mặt, cảm giác xé rách này còn lớn hơn một cú đấm của Trư Trư Hiệp dành cho hắn.
Cường Văn trầm mặc một lúc, đột nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói với Triệu Hiệt Hiệt.
“Bảo bối, em nhéo anh một cái đi…”
“Tê!”
Triệu Hiệt Hiệt rất sẵn lòng làm theo, Cường Văn đau đến nỗi im lặng vội vàng che eo lại. Mẹ nó! Đau quá! Không phải là mơ!
Khóe miệng Trì Việt Sam khẽ cong lên, đi đến trước mặt Triệu Hiệt Hiệt, nhẹ giọng hỏi.
“Xin hỏi, có thể cho tôi xin một cốc nước được không, tôi hơi bị say máy bay.”
“A? À, tốt, tốt ạ!”
Dù Trì Việt Sam che chắn cực kỳ kỹ càng, ngay cả khi chỉ lộ một khuôn mặt thanh lệ thôi thì Triệu Hiệt Hiệt cũng đã bị vẻ đẹp rạng ngời này làm cho lắp bắp. Nàng lập tức xoay người đi nấu nước, tiện thể lôi kéo Cường Văn đi cùng để phòng chiến hỏa lan đến.
“Cảm ơn cô.”
Trì Việt Sam lộ ra nụ cười tươi rói, có thể xuất hiện ngay trên TV, sau đó đi đến bên cạnh Ôn Linh Tú. Nàng không cầm lá thư kia lên, mà nhanh chóng liếc qua nội dung.
“Hắn đã cùng Bành Minh Khê đi rồi.”
Trì Việt Sam phân tích nội dung mấy câu này, nhanh chóng đưa ra kết luận. Sau đó, ánh mắt của nàng dừng trên khuôn mặt Hạ Dạ Sương, khẽ cười một tiếng rồi nói.
“Sương Sương.”
“...Trì tỷ.”
Dù sao trước đây cũng đã từng diễn xuất cùng nhau, biết cả mặt mũi của nhau. Hạ Dạ Sương đối với Trì Việt Sam cũng không thể nặng lời, chỉ là có chút nghiến răng nghiến lợi gọi một tiếng. Phải nói là, nhờ có tài năng vũ đạo bẩm sinh, dù Trì Việt Sam ăn mặc giống mọi người, kín đáo như vậy nhưng đi trên đường vẫn uyển chuyển yêu kiều.
Trì Việt Sam nhẹ nhàng bước tới, đi đến trước mặt Hạ Dạ Sương, vòng tay qua vai “sư tử lông vàng”, cười nói.
“Lục Tinh rất quan tâm đến cô đấy.”
Bốp——
Hạ Dạ Sương lập tức quay đầu nhìn Trì Việt Sam, lửa giận trong đáy mắt gần như muốn bùng cháy thành ngọn lửa thật sự.
“Người đều chạy rồi, cô nói hắn quan tâm đến tôi?”
Rốt cuộc là ai có sức hấp dẫn thế nào mà khiến cho Lục Tinh phải nhớ mãi không quên, giữa đêm hôm khuya khoắt cũng phải chạy theo cô ta?
Trì Việt Sam dường như không thấy cơn giận của Hạ Dạ Sương, vẫn chỉnh lại mái tóc vàng của cô nàng, khẽ thở dài một tiếng.
“Cô biết hắn đi với ai không?”
“Các cô! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra!”
Một tiếng hét, triệt để cắt đứt động tác của tất cả mọi người trong phòng. Trong căn phòng ấm áp, Hạ lão đầu đã bỏ mũ xuống. Thế là tất cả mọi người trong phòng đều thấy một quả trứng muối bóng nhẵn đang thao thao bất tuyệt. Nhưng giờ phút này, Hạ lão đầu lại vô cùng nghi hoặc cùng do dự. Ông ta đột nhiên cảm thấy, mình như đang bị bao phủ bởi một tầng sương mù, không nhìn rõ bất cứ điều gì!
Vì sao? Vì sao thái độ của Sương Sương đối với Ôn Tổng lại tệ như vậy, rõ ràng trước đây Sương Sương ở bên ngoài không hề vô lễ như vậy? Vì sao Ôn Tổng không những nhẫn nhịn hành động sỉ nhục của Sương Sương mà còn cúi xuống nhặt lá thư đó lên? Vì sao ông luôn có cảm giác thái độ của Ôn Tổng đối với đứa cháu Lục Tinh này không giống bình thường? Vì sao…
Từng câu hỏi vì sao ập đến trong đầu, Hạ lão đầu hoàn toàn load không nổi.
Vốn dĩ Hạ lão đầu từng nghĩ. Nếu Sương Sương có thể tự do yêu đương với Ôn Tổng thì cũng là một chuyện tốt! Nhưng bây giờ…
Trong lòng Hạ lão đầu bỗng trào dâng một loại cảm giác hoảng sợ. Tựa như trong một game kinh dị, các đồng đội bên cạnh ai cũng có trong tay cẩm nang thông quan trò chơi. Chỉ có mình ông là không có. Và tất cả bí mật giờ đây đều đang hướng dẫn ông tìm một người.
Sắc mặt Hạ lão đầu hoàn toàn nghiêm túc, ông ta lo lắng đi tới lui hai bước rồi nhìn Ôn Linh Tú hỏi.
“Ôn Tổng! Cháu của cô đâu?”
Chất tử...
Nghe hai từ này, Trì Việt Sam cúi đầu, khẽ cười một tiếng. Chỉ một tiếng cười này, trong không gian tĩnh mịch lại đặc biệt rõ ràng, như một tiếng cười châm biếm của yêu quái biển cả.
“Trì tiểu thư, cô cười gì vậy?”
Trong lòng Hạ lão đầu bây giờ rất hoảng loạn, cho nên khi nghe thấy tiếng cười này, ông lại càng thêm hoảng, trực tiếp mở miệng hỏi.
Trì Việt Sam nhìn Hạ Dạ Sương, lại nhìn Ôn Linh Tú, rồi mới dân chủ hỏi một câu.
“Tôi có thể nói được không?”
Ôn Linh Tú nhìn thật sâu Trì Việt Sam một chút, rồi cúi đầu nghịch màn hình điện thoại di động.
“Tùy cô vui vẻ là được.”
Nghe vậy, Trì Việt Sam đột nhiên cảm thấy mình bây giờ quá lương thiện, thế mà còn biết hỏi ý kiến người trong cuộc!
“Hạ Tổng à.” Trì Việt Sam nhận lấy chiếc cốc mà Triệu Hiệt Hiệt đưa cho, gật đầu cười nói, “Cảm ơn.”
“Không có gì, không có gì.” Triệu Hiệt Hiệt xấu hổ mím môi, không dám nhìn mặt Trì Việt Sam.
Đầu Cường Văn đầy dấu chấm hỏi. Vợ hắn có phải là bị gì không?
Trì Việt Sam cúi đầu uống một ngụm nước. Từ sau khi lộ bộ mặt chanh chua tuyệt đỉnh trước mặt Lục Tinh, nàng càng chú trọng bảo vệ cổ họng. Uống xong nước, cổ họng thoải mái hơn, Trì Việt Sam mới nhìn Hạ lão đầu, cười nhạt hỏi.
“Hạ Tổng à, ông tốt nhất nên nghĩ kỹ xem, vì sao cháu trai của Ôn Tổng lại mang họ Lục nhỉ?”
“...Không phải máu mủ nhưng lại là thân thích, chẳng lẽ không một ai có họ, điều đó chẳng phải là rất bình thường sao?” Hạ lão đầu nghi ngờ hỏi ngược lại.
Đến một người có giá trị bản thân như ông còn có một vài người họ hàng xa đến nỗi chẳng bao giờ lui tới bỗng dưng đến tìm ông. Mà người như Ôn Tổng, số đó chỉ có nhiều chứ không ít đúng không?
Vù vù vù —
Lại một trận tiếng cánh quạt chói tai. Ngoài cửa sổ, một chiếc trực thăng vững vàng đáp xuống mặt đất, tạo thành những đợt tuyết bụi mịt mù.
Tất cả mọi người đều ngước lên nhìn ra ngoài.
Trên máy bay trực thăng. Từng người ôm súng tiểu liên lạnh lẽo, che kín mặt ào xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận