Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 392: đầY đảo pháo hoa

Tại trung tâm gửi nuôi thú cưng, tất cả chìm vào tĩnh mịch. Trình Thụy Nguyệt có chút bồn chồn ôm con chó Shiba nhỏ vào lòng. Từ khi Hạ Dạ Sương liếc nhìn điện thoại, cả người trở nên im lặng, âm trầm như một khối băng. Điều này hoàn toàn khác với hình ảnh Hạ Dạ Sương trong lòng Trình Thụy Nguyệt. Với Trình Thụy Nguyệt, Hạ Dạ Sương như một ngọn lửa rực cháy trong đêm, nóng bỏng và xinh đẹp. Ai cũng có thể thấy nàng, nhưng không ai có thể đến gần nàng. Nhưng bây giờ, Hạ Dạ Sương không biết đã trải qua chuyện gì, mà trở nên hoàn toàn khác. Nàng vốn rất kiên nhẫn, lại hay nhẫn nhịn, dù tức giận cũng không đập phá đồ đạc. Trước kia, khi nàng và Hạ Dạ Sương ra nước ngoài phiêu lưu săn bắn, thỉnh thoảng gặp người nước ngoài nói người Tần nghèo hoặc có những lời kỳ thị chủng tộc, nàng không muốn gây sự coi như xong. Nhưng Hạ Dạ Sương thì tuyệt đối lửa giận bốc lên đầu, sau đó túm đầu người ta đập liên hồi vào tường, xung quanh mọi thứ chắc chắn cũng bị nàng phá sạch. Thật sự quá bạo. Trình Thụy Nguyệt thật sự khâm phục! Nhưng Hạ Dạ Sương bây giờ không như vậy. Nàng giận chỉ lặng lẽ ngồi đó, giống như bức tượng mỹ lệ bằng thạch cao của các nghệ sĩ thời Phục hưng, tĩnh lặng và lạnh lẽo. Trình Thụy Nguyệt đưa cổ nhìn qua, phát hiện Hạ Dạ Sương hình như đang xem vòng bạn bè. Mẹ nó. Cô ấy nhìn chữ ở bên kia mà lướt đến, căn bản không thấy bạn kia đăng cái gì. Thời đại nào rồi, có thể đừng dài dòng văn tự nữa được không! Trình Thụy Nguyệt trong lòng lẩm bẩm, nhưng tay lại có chút run rẩy sờ đầu con chó Shiba, dè dặt lên tiếng. “Theo ta thấy, hay là chúng ta......”“Đi thôi, đi trượt tuyết.” Hạ Dạ Sương đoán trước lời Trình Thụy Nguyệt, dứt khoát đứng lên, khóa màn hình điện thoại bỏ vào túi. Trình Thụy Nguyệt đứng dậy theo, cẩn thận hỏi. “Không đợi nữa sao?” “Không đợi.” Ánh đèn màu ấm trong phòng chiếu lên mái tóc vàng óng của Hạ Dạ Sương, khiến nàng càng giống thiên sứ tóc vàng trong bích họa. Hạ Dạ Sương nheo mắt, hàng mi buông xuống che khuất một mảng bóng râm, nàng khẽ nói. “Không đợi được.” Thật phóng khoáng, Lục Tinh, thật phóng khoáng. Nói đi là đi, giống như một cơn gió, không cho ai có cơ hội níu kéo. Hạ Dạ Sương nở nụ cười, nhưng lại là một nụ cười vô lực chưa từng có. Nàng không còn cách nào. Nàng thật sự không còn cách nào. Bỏ qua hết sĩ diện, sự ngoan cường, sự kiên trì để hết lần này đến lần khác quay lại tìm Lục Tinh khi bị hắn cự tuyệt và đả kích. Mà vẫn không thu hoạch được gì. Nàng cũng có tự tôn của mình. “Cứ vậy đi.” Hạ Dạ Sương rũ mắt, mái tóc dài vàng óng rơi xuống trước mặt, che khuất ánh mắt bên trong, nhỏ giọng lặp lại. “Cứ vậy đi.” Cúi đầu không biết qua mấy giây, lúc ngẩng đầu lên, Hạ Dạ Sương lại là bộ dáng rạng rỡ, tươi tắn. Nàng nhìn Trình Thụy Nguyệt, vừa cười vừa nói. “Không phải muốn trượt tuyết sao? Đi Cao Tuyết Duy Nhĩ hay đi Thải Nhĩ Mã Đặc?” “Theo ta thấy, hay là chúng ta về nhà ngủ một giấc thì hơn?” Trình Thụy Nguyệt nhìn đôi mắt đỏ hoe của Hạ Dạ Sương, cẩn thận đề nghị. …… Ngụy Thanh Ngư xưa nay là người hành động không hề có cảm xúc. Ngụy Vĩ luôn nói nàng chậm chạp trong lời nói mà nhanh nhạy trong hành động. Sau khi biết món quà chuẩn bị không thể đưa đến tay Lục Tinh, nàng nghĩ đến những cách khác. Thông qua những hình ảnh phong cảnh mà Lục Tinh đăng trên tiểu blog cá nhân, lại trải qua phân tích so sánh bằng kiến thức MBA, nàng phát hiện Lục Tinh ở đảo Phổ Cát, chỉ là không biết cụ thể ở khu vực nào. Ánh sáng lạnh từ màn hình chiếu lên mặt, Ngụy Thanh Ngư chuyên chú phân tích những thông tin mà Lục Tinh vô tình để lộ qua những bức ảnh. Mặc dù Lục Tinh không hề lộ mặt, nhưng trong ảnh của hắn có bầu trời ven biển Cát Phổ, cùng với vài đôi giày kiểu dáng dành cho người trung niên trong góc ảnh. Vậy nên…… Lục Tinh đi du lịch cùng với người lớn tuổi trong gia đình. Phân tích ra thông tin này, Ngụy Thanh Ngư theo bản năng thở dài một hơi. Nàng cũng tiện thể phân tích tâm trạng của mình một chút. Không đoán sai, nàng đang ghen tuông. Ừm. Tên khoa học hẳn là như vậy. Ngụy Thanh Ngư xác nhận rồi nhẹ gật đầu. Nàng đang ghen, nguyên nhân là lo lắng Lục Tinh có phải đang đi du lịch với người khác hay không. Bởi vì nàng cũng thấy vòng bạn bè của Lục Tinh, cũng biết tài khoản Lục Tinh đã bị hủy. Việc Lục Tinh giải nghệ có hai khả năng. Một là thật sự chán ghét, hai là đang ở cùng một người khác. Xem ra hiện tại, là loại tình huống thứ nhất. Cho nên nàng mới thở dài một hơi. Phân tích hoàn tất. Ngụy Thanh Ngư click chuột, kiểm tra những khách sạn cao cấp nào ở ven biển đảo Phổ Cát. Lục Tinh không phải người chú trọng ăn mặc, nhưng khi đi du lịch, hắn sẽ không để người bên cạnh phải chịu thiệt thòi, nhất là người lớn. Cho nên việc ở khách sạn cao cấp là điều chắc chắn. “Cô đang làm gì vậy?” Một giọng nam đột nhiên vang lên từ phía sau, Ngụy Thanh Ngư không hề giật mình, chỉ thản nhiên nói. “Đang làm việc.” Ngụy Vĩ thất vọng bĩu môi, hắn còn đang nghĩ sẽ dọa Ngụy Thanh Ngư một phen cơ đấy. “Sao cô không giật mình vậy!” “Ở đây.” Ngụy Thanh Ngư chỉ vào màn hình máy tính, “ánh phản quang nhìn thấy anh rồi.” A? Ngụy Vĩ đột nhiên muốn chết. Phải biết vừa rồi để dọa Ngụy Thanh Ngư một chút, hắn còn không để ý đến hình tượng mà làm trò hề, thế mà toàn bộ đều bị Ngụy Thanh Ngư thấy hết! Ngụy Vĩ có chút muốn giết người diệt khẩu. Thôi được rồi. Đừng mong Ngụy Thanh Ngư dỗ dành hắn làm gì, vậy nên Ngụy Vĩ tự an ủi bản thân, như vậy cũng tốt. “Cô đang tra xem tình nhân bé nhỏ của cô ở đâu, định đi bắt người hả?” “Không phải.” Ngụy Thanh Ngư phủ nhận rất nhanh. Ngụy Vĩ nghi ngờ nhíu mày, “Cô đây là nói dối sao? Cô bỏ công sức lớn như vậy, không phải là vì bắt hắn sao?” Ngụy Thanh Ngư đã phân tích xong, nàng gập máy tính, xoay người đối diện Ngụy Vĩ, bình tĩnh nói. “Không phải.” “Qua 12 giờ đêm nay, chính là sinh nhật của hắn.” “Ta vốn muốn tặng quà sinh nhật cho hắn mà không đưa được nên ta muốn tặng cho hắn cái khác.” Ừm? Ngụy Vĩ sờ cằm, tò mò nói. “Tặng cái gì?” “Pháo hoa rợp đảo.” Ngụy Thanh Ngư khẽ nói. Nàng đã yêu đến mức chẳng còn thông minh nữa.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận