Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 525: Rất không cao hứng vì ngài phục vụ

Chương 525: Rất không vui vì phục vụ ngài
Nửa năm sau.
“Sáng sớm xui xẻo, rất không vui vì phục vụ ngài!”
Trì Thủy mặc trang phục thường ngày, đội mũ lưỡi trai, hắn tựa vào bên cạnh xe, vẻ mặt nghiêm túc rất lâu. Mãi đến khi nhìn thấy Trì Việt Sam từ xa đi tới, hắn mới xoa xoa mặt, cố gắng nở một nụ cười hiền hòa. Ánh nắng tháng tám vẫn chói chang, Trì Thủy móc kính râm trong túi ra đeo lên, kéo cửa xe. Trì Việt Sam mặc váy liền áo màu xanh lam nhạt, thắt một chiếc đai lưng hẹp bên hông, càng làm lộ rõ thân hình thon thả. Hiện tại là mười giờ sáng, Trì Việt Sam bước đi dưới ánh nắng, mái tóc đen nhánh phủ lên một lớp ánh kim mềm mại. Trì Việt Sam ném chiếc túi xách vào ghế sau, rồi dừng lại trước ghế lái phụ. Ánh mắt nàng giống như máy quét, từ trên xuống dưới nhìn Trì Thủy một lượt. Trì Thủy cứng đờ người, đầu óc như bị bão táp. Chết rồi, chẳng lẽ hôm nay mình mặc đồ xấu sao?
Một lát sau.
Một tiếng cười khẽ mang theo vẻ trào phúng vang lên, Trì Thủy bất lực nhắm mắt lại, hy vọng đó chỉ là ảo giác. Quả nhiên, một giây sau.
“Sao vậy, ngươi định đi theo con đường văn nghệ à?”
“Người ta thì học đàn violon, đàn piano, ngươi thông minh đấy, biết mở lối đi riêng, tìm con đường ít người đi.”
“A Bỉnh đại sư đúng là có người nối nghiệp.”
“Sau này chờ nhà ta thất nghiệp, ngươi có thể dùng cái này kiếm sống, so với học y thì nhanh hơn nhiều.”
Răng rắc. Cánh cửa xe phía ghế phụ bị kéo ra, Trì Việt Sam nói xong những lời này, không quay đầu lại mà ngồi vào trong xe.
Trì Thủy:……
Trì Thủy đã mất hết tất cả khí lực cùng chiêu trò, ỉu xìu ngồi vào ghế lái, lẩm bẩm nói.
“Tháng chín thì tháng tám ngươi đã trút hết lửa giận vào người ta rồi.”
“Chị, ngày nào chị có thể đừng cứ nói mấy lời muốn treo cổ người ta vậy được không?”
Trì Việt Sam cúi đầu, nhàm chán xoay xoay mảnh kim loại trong tay, nghe vậy cũng không ngẩng đầu nói.
“Trong nhà có nhiều bác sĩ, coi như ngươi hết hơi thở thì người ta cũng có thể làm cho ngươi tỉnh lại, yên tâm đi.”
Trì Thủy:……
“Chị, chị có cảm thấy chị bây giờ ngày càng…... Ý em là, chị đừng nổi giận có được không?”
Trì Thủy nổ máy xe, nhanh chóng rời khỏi cổng biệt thự. Trì Việt Sam mắt liếc, nhẹ nhàng mở quạt xếp ra, bình thản nói.
“Ngươi cứ nói đi, ngươi nói thì ta nhất định sẽ không tức giận.”
Trì Thủy lập tức im lặng. Hắn liếc nhìn miếng kim loại trong tay Trì Việt Sam, quyết định nuốt những lời định nói vào bụng. Ừm, chắc cây quạt đó đánh sẽ đau lắm.
“Ngươi nhìn cái gì?”
“Ấy… Nhìn chị hôm nay mặc đẹp quá!” Trì Thủy nhanh chóng đáp lời.
Yes! Yes! Vừa nói xong, Trì Thủy thầm khen mình trong lòng. Từ khi Lục Tinh rời đi, chị gái của hắn xem ra không có phản ứng gì, thời gian vẫn trôi, mọi việc vẫn diễn ra. Nhưng mà chỉ những ai thân thiết với chị hắn mới biết, Trì Việt Sam bây giờ ăn nói thực sự càng ngày càng cay nghiệt. Rõ ràng là một người phụ nữ khuê các oán hận (phiên bản xinh đẹp). Trì Thủy thường rất lo lắng dặn dò Trì Việt Sam, tuyệt đối không được liếm môi. Bởi vì hắn thực sự sợ rằng Trì Việt Sam chỉ cần liếm một cái là sẽ bị trúng độc chết. Hắn chỉ có một người chị, nên phải lo lắng một chút. Và để tránh bị hiểu lầm, Trì Thủy đã phải học thuộc rất nhiều câu trả lời EQ cao! Hắc hắc, không ngờ lại dùng đến bây giờ!
“Đẹp sao?”
Trì Việt Sam khẽ cười một tiếng, đưa quạt xếp ra trước cửa kính xe, ánh nắng chiếu vào, cả cây quạt ánh lên sắc vàng kim rực rỡ.
“Đẹp thì có tác dụng gì?”
Trì Việt Sam “đùng” một tiếng gấp quạt lại, mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, những hàng cây, người đi đường cứ liên tục trôi qua. Nếu như đẹp mà hữu dụng thì nàng đã không phải chật vật thế này. Trì Thủy im bặt, trong lòng mắng người chuyên dạy EQ kia, rõ ràng không phải phản ứng như thế này mà! Uổng công hắn còn bỏ tiền tham gia nhóm fan hâm mộ trả phí của cái người kia. RNM, trả lại tiền!
Trong xe yên tĩnh một lúc, Trì Việt Sam thu lại ánh mắt, cúi đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào mảnh kim loại, khẽ thở dài.
“Gần đây ta không thể kiểm soát được cảm xúc.”
Nàng lấy điện thoại di động ra, mở ứng dụng ảnh chân dung lên, nhẹ nhàng ấn vài lần, nhấn mấy chữ số lẻ.
“Tháng chín là ngươi khai giảng rồi, cũng sắp trở thành sinh viên đại học, ta cho ngươi chút tiền tiêu vặt.”
“Trường đại học của ngươi không ở Hải Thành, tranh thủ những ngày nghỉ còn lại mà đi chơi cùng bạn bè ở Hải Thành.”
Đôi mắt nhỏ của Trì Thủy trong nháy mắt sáng lên! Sao lại có người xinh đẹp mà lại còn có thể cho mình nhiều tiền như thế, chẳng lẽ cái tính khí thất thường đó chỉ là giả thôi sao?
“Chị!”
“Em muốn làm người hầu trung thành của chị cả đời!”
Trì Việt Sam cười một tiếng, dựa vào ghế ngồi, kéo gương lên, nhìn vào chính mình trong gương.
“Lát nữa đến bệnh viện thì ngươi đi tìm cha mẹ đi, ta còn có việc, xe ta lái đi.”
Trì Thủy ngẩn người một chút, thừa lúc đèn đỏ mà nhanh chóng liếc qua chiếc túi phía sau.
“Chị lại đến cô nhi viện đó à?”
“Một tháng chị đến đó ba lần, cái tần suất đi của chị còn cao hơn cả số lần em với người yêu gặp nhau.”
“Chuyện tình cảm của chị thế nào rồi?” Trì Việt Sam đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ấy…
Trì Thủy tuyệt vọng vỗ vào miệng mình một cái, đáng ghét, sao cái miệng mình lại nhanh nhảu quá vậy!
“Chẳng phải là do em thấy…… gần đây cảm xúc của chị không tốt, nên em không dám nói cho chị thôi.”
Ban đầu Trì Việt Sam cũng là vì chuyện tình cảm mà mới ra nông nỗi này. Nếu như hắn vui vẻ kể chuyện mình yêu đương, nhỡ may người ta tức nổ đom đóm thì sao bây giờ? Mà lại…
Trì Thủy cười hắc hắc, lén thể hiện vẻ lưu luyến tình cảm, quả thật rất kích thích!
“Cảnh sát nhìn thấy bộ dạng tươi cười xảo trá của ngươi bây giờ, không cần tra cũng có thể bắt ngươi ba năm.” Trì Việt Sam lạnh nhạt nói.
Trì Thủy lập tức lấy tay che miệng lại.
Trì Việt Sam nhẹ nhàng đung đưa cây quạt, mang theo từng đợt gió nhẹ, giọng của nàng trong trẻo.
“Ngươi tìm người yêu là chuyện của ngươi, nên nói thì cứ nói, không cần phải ngại ta.”
“Nếu như ta một năm không vui, thì ngươi định cả năm không nói à? Hay nếu ta mười năm không vui, thì ngươi định kéo người ta mười năm sao?”
Trì Việt Sam khẽ thở dài. Nhìn bệnh viện ngày càng gần, nàng gấp mảnh kim loại lại, nói với Trì Thủy.
“Phía trước tìm chỗ nào đó dừng xe, ngươi đi bộ qua đi, bên kia kẹt xe.”
“Đi.”
Trì Thủy nhìn thấy bên ngoài xe cộ, thuận miệng nói.
“Chị, theo em thì chị đâu phải người rảnh rỗi, chị cứ chạy đi cô nhi viện mãi như thế cũng không ổn.”
“Hay là em liên lạc với một chút giới truyền thông, cho chị một chút tin tức tuyên truyền, việc này cũng đâu có gì xấu?”
“Hơn nữa nếu bị mấy người có lòng tốt kia thấy, thì họ sẽ quyên tiền, quyên đồ cho cô nhi viện.”
“Đây không phải là làm việc tốt sao! Trước giờ chúng ta đâu có làm ăn lỗ vốn.”
Trì Thủy càng nói càng thấy có lý, hơn nữa tỷ tỷ của hắn làm bao nhiêu chuyện tốt như vậy, nhưng có ai biết đâu, quá đáng tiếc!
Trì Việt Sam xoa xoa mi tâm, “ta không phải là vì cái đó mới tới đó, dừng xe đi, ngươi xuống đi.”
“Chị tức giận sao?” Trì Thủy quay đầu hỏi.
“Không có.”
Trì Việt Sam sắc mặt bình thản, nhìn những người đi đường vội vã qua ngoài cửa xe, mơ hồ nói.
“Chẳng qua là cảm thấy, thì ra trước đây ta là như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận