Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 439: Không hưởng ứng

"Ngươi lại cứu ta nữa nha." Lục Tinh không kìm được. Trời đông giá rét, Ngụy Thanh Ngư pin đoán chừng bị đông cứng không đi nổi, liên đới người phản ứng đều chậm nửa nhịp. Nghe hắn nói chuyện còn không thể lập tức liền hồi phục, phải nháy mắt mấy cái suy nghĩ một chút, sau đó mới có thể đưa ra câu trả lời, ngữ điệu nói chuyện còn cực kỳ chậm chạp. Ngốc đầu nga một cái. "Xem ra ngươi hẳn là không bị quăng đau, còn có công phu để ý loại địa phương này?" Nghe Lục Tinh nói vậy, Ngụy Thanh Ngư chậm rãi suy tư một chút, sau đó lắc đầu, rồi lại gật đầu. "A?" Lúc này đến phiên Lục Tinh đầu đầy dấu chấm hỏi. Điểm đầu lại lắc đầu là ý gì? Giả đau? Đều nói AI không thể nào hoàn toàn thay thế nhân loại, nhưng mà đôi khi, hắn cảm thấy nhân loại cũng thật khó mà nắm bắt. "Không đau, ta mặc rất dày, rất ấm áp." Nói rồi, Ngụy Thanh Ngư lung la lung lay tại chỗ chuyển mấy vòng, ý đồ chứng minh lời mình nói không sai. Lục Tinh nhìn Ngụy Thanh Ngư, liền không kìm được cười. Thật không phải tại hắn điểm gây cười thấp, thật sự là hiện tại Ngụy Thanh Ngư có chút cảm giác hài hước trên người. Trước mắt Ngụy Thanh Ngư bị bông vải phục nặng nề bao bọc cùng cái con chim cánh cụt nhỏ vậy, toàn thân trên dưới chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, còn phải giơ hai tay lên để giữ cân bằng, đứng giữa đống tuyết vụng về xoay vòng biểu diễn. "Được rồi được rồi, biết ngươi mặc đủ ấm rồi." Lục Tinh kêu dừng cái người lãnh đạm kiệm lời ở trong trường, mà ở bên ngoài trường lại hóa thân thành chim cánh cụt vụng về nào đó. "Cứ như ta đang làm người huấn luyện thú ở thủy cung, còn phải cầm cá khô nhỏ bảo ngươi xoay vòng biểu diễn." "Đi một vòng cho ngươi ăn cá khô nhỏ, đi một vòng cho ngươi ăn cá khô nhỏ." "Đừng vòng vo nữa, lát nữa xoay choáng lại ngã, ta lại phải đỡ ngươi, đầu năm nay ta còn chưa bị người giả làm lão đầu lão bà lừa bịp tiền, sao còn bị ngươi lừa gạt ở đây, lại còn làm ta tốn công…A?" Lục Tinh nói còn chưa hết câu, trước mắt Ngụy Thanh Ngư ánh mắt đã choáng đến không tụ lại. "Đông" một tiếng. "Ngươi thật sự là lừa ta rồi?" Lục Tinh chống nạnh, cúi đầu nhìn Ngụy Thanh Ngư đang chóng mặt không kịp phản ứng mình thế nào ngồi trên mặt tuyết, hắn cũng không biết mình nên khóc hay nên cười. Cho tới bây giờ. Từ trước đến giờ chưa từng gặp ai mặt không biểu tình mà làm trò hề cho người khác như vậy! Ngụy Thanh Ngư ngơ ngác ngồi dưới đất, ngẩn người ba giây, rồi từ từ bò dậy. Lục Tinh nhìn sang. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng lên trông thấy rõ. Thiên địa một mảnh trắng xóa, chỉ có vệt đỏ nhạt trên mặt Ngụy Thanh Ngư là màu sắc rõ ràng nhất thế gian. "Không có." Ngụy Thanh Ngư ánh mắt chuyên chú và tĩnh lặng, nhẹ nhàng nói. "Không có ý muốn lừa ngươi." "Ta chỉ là..." "Đi thôi." Lục Tinh cắt ngang lời Ngụy Thanh Ngư, cắm tay vào túi áo rồi quay người đi về hướng xe taxi đậu không xa. "A." Ngụy Thanh Ngư không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đi theo sau lưng Lục Tinh, giống như một cái bóng không thể nói được. Nhưng mà. Vừa đi được mấy bước, khóe môi của nàng đột nhiên nở một nụ cười nhạt. Lục Tinh ở phía trước giẫm trên lớp tuyết dày, trên mặt tuyết trắng tinh để lại một chuỗi dấu chân sâu. Nàng nhắm mắt theo sau lưng Lục Tinh, từng bước một giẫm lên dấu chân Lục Tinh vừa bước ra. Nơi này trời đông giá rét, giao thông ở đây cũng không tốt, nơi đây chó rất hung còn suýt cắn được nàng. Nhưng mà ở nơi này, nàng tìm thấy được một trò chơi hay nhất. Ngụy Thanh Ngư đột nhiên mở ra một trò chơi trong lòng mình, đó là không giẫm theo dấu chân sẽ chết. Bất luận bước chân của Lục Tinh đối với nàng mà nói lớn bao nhiêu hay khó nhằn đến mức nào, nàng cũng nhất định phải giẫm lên những dấu chân kia, lúc này mới xem như vượt qua kiểm tra. Gió lạnh quét qua đại địa, cuốn lên một trận tuyết mù mịt. Bên tai Lục Tinh chỉ nghe thấy tiếng gió cùng tiếng bước chân kẽo kẹt kẽo kẹt trên tuyết. Ngụy Thanh Ngư không nói gì sao? Sẽ không té nữa chứ? Hắn vừa mới nói Ngụy Thanh Ngư gian xảo, vậy nàng mà té nữa chắc là không thèm lên tiếng đi? Lục Tinh cắm túi quần bước ở phía trước, trong đầu hiện lên những ý nghĩ lộn xộn. Đột nhiên, hắn dừng bước rồi quay đầu. "Đông —" "Tê —" Ngụy Thanh Ngư không phanh kịp xe, một đầu đụng vào cằm Lục Tinh. "Ai, đúng..." Đông! Ngụy Thanh Ngư luống cuống, theo bản năng ngẩng đầu một cái. Thăng long quyền!!!... Sau mười phút. Xe taxi bình ổn chạy trên đường lớn. Bác tài im lặng nhìn phía trước, một chút kính chiếu hậu cũng không dám liếc nhìn a! Đáng ghét! Sớm biết thế đã nên khuyên cô tiểu thư thuê chiếc xe xịn một chút! Lần này hàng ghế trước với ghế sau không có tấm ngăn, hắn dù không muốn hóng dưa cũng không được. Mắt thì còn có thể không nhìn tới, nhưng không thể bịt cả tai chứ? Hắc hắc, thật không phải hắn chủ động muốn hóng chuyện đâu à. Tự an ủi xong, bác tài đắc ý dựng tai lên. Hiện tại không khí ở hàng ghế sau đang vô cùng căng thẳng. Chủ yếu là Lục Tinh một mình đang căng thẳng. Lục Tinh mặt đã đỏ gay gắt. Hắn che miệng, vừa mới xử lý xong chỗ rách da trong miệng, rồi sâu kín nhìn Ngụy Thanh Ngư, âm u gầm gừ. "Ta sẽ vĩnh viễn nhìn ngươi, vĩnh viễn vĩnh viễn..." Ngụy Thanh Ngư im lặng. Thực ra... thực ra sọ não của nàng cũng có hơi đau. "Thật xin lỗi… Rồi." Ngụy Thanh Ngư nói xin lỗi, mà ở cuối câu còn cứng rắn thêm chữ "rồi". Lục Tinh đột nhiên nổi quạu, khó tin hỏi ngược lại. "Rồi?" Cái gì mà thêm ngữ khí từ vào vậy, lại còn thản nhiên không thèm để ý như thế chứ?! Hắn đau lắm được không?! Nhìn Lục Tinh đột nhiên cảm xúc kích động, Ngụy Thanh Ngư hoảng hốt một chút, rồi vội vàng giải thích. "Ta không phải ý đó nha." Lục Tinh tức đến hoa mắt. Cái chữ "nha" này nghe có vẻ mỉa mai hơn đấy à! Lúc nãy trên nền tuyết thì không thấy, giờ hắn đột nhiên phát hiện mỗi câu Ngụy Thanh Ngư nói đều bắt đầu thêm mấy ngữ khí từ loại đó vào cuối câu. Lục Tinh nghĩ một lát, rồi tựa lưng vào ghế ngồi, lầm bầm. "Ai dạy ngươi nói kiểu đó vậy?" "..." Ngụy Thanh Ngư im lặng. "Ngươi tới khi nào vậy?" "..." Ngụy Thanh Ngư im lặng. "Ngươi sẽ không ở đây chờ một buổi tối đấy chứ?" "..." Ngụy Thanh Ngư im lặng. Không trong khu phục vụ, người máy không có phản hồi. Lục Tinh tựa lưng vào ghế nhìn cái người im lặng một cách chọn lọc, có chút buồn cười lên tiếng. "Ngươi người này thật là, nói là chưa từng nói dối, là do ngươi đối diện với câu hỏi không trả lời được, hoặc là sẽ làm ngơ, hoặc là sẽ nói bừa, rốt cuộc ai dạy ngươi thế hả?" "...Tẩu tẩu ta dạy." Ngụy Thanh Ngư không cưỡng lại quá ba câu, dễ như trở bàn tay đem chính tẩu tẩu mình bán đi. "Tẩu tẩu của ngươi? Tẩu tẩu của ngươi dạy thế nào cho ngươi?" Lục Tinh hứng thú hỏi. Ngụy Thanh Ngư ở trong lòng xin lỗi tẩu tẩu, rồi thành thật trả lời. "Tẩu tẩu ta nói, tại cuối mỗi câu nói nhìn tình hình mà thêm nha, a, rồi, nha vào thì sẽ nghe rất đáng yêu, rất được yêu thích." "Vậy sao mấy câu lúc nãy ngươi lại không thêm?" "...Ta quên rồi." Ngụy Thanh Ngư ngồi ngay ngắn trên ghế sau, vành tai ngượng ngùng từ từ nóng lên đỏ bừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận